Hai người điềm nhiên đi ăn, không hề biết trong công ty đang bàn tán rôm rả.
Không ai biết đã truyên ra bức ảnh Vũ Tuấn và Yến Thư đứng đối diện nhau.
Yến Thư thì ngượng ngùng ôm hộp cơm.
Nhìn bức ảnh rất mờ ám, nếu nói hai người này không có quan hệ với nhau thì chỉ kẻ ngu mới tin.
Nhất thời, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Yến Thư, nhìn thấy cô lại mang hộp cơm trở về thì biết sếp không nhận đồ của cô.
Haiz, tuy sếp rất tuyệt nhưng dù sao cũng là “hoa có chậu” rồi mà.
Mong là cô gái này biết điểm dừng ở đâu.
Có một số người lại không như vậy, bắt đầu nói bóng nói gió: “Aizz, có người mơ làm cô bé lọ lem cơ đấy.Đúng là không biết tự lượng sức”
“Ôi, ai đấy hả chị? Em tò mò quá”
“Hừm, chị chẳng nói đâu.Lỡ đâu người ta ăn vạ chị vu khống thì sao? Thật là, không nhìn vua có hoàng hậu rồi hay sao?”
“Hahaha, thế thì mặt cô ta cũng dày quá đi thôi”
Yến Thư giật thót, không biết vì sao cô cảm thấy mọi người đang nhắm vào mình.
Tiếng bàn tán làm cô chỉ có thể cúi gầm mặt xuống và ăn cơm.
Vậy đấy, nữ chính thuộc dạng yếu đuối tiểu bạch thỏ nếu không biết cố gắng và không có nam chính thì chỉ có thể như vậy.
Vũ Tuấn biết được tin thông qua trợ lý.
Anh nhíu mày, ngay lập tức cho gỡ ảnh trong nhóm của công ty kèm lời cảnh cáo.
Mọi người không ngờ lại tới tai ông chủ, nhưng chẳng ai lại nghĩ sếp làm vậy là vì Yến Thư.
Vì sao ư? Vì cảnh cáo đã ghi: “Đừng làm chuyện gì khiến vợ sắp cưới của tôi tức giận.
Lần một cắt thưởng, lần 2 hạ chức và lần ba thì chuẩn bị tinh thần rời công ty”
“Nóc nhà chất lượng thật hihi”
“Thế tổ cáo có được thưởng không ạ?”
“Hahaha, sếp quá đỉnh! Như này thì làm gì có “người thừa” nào chen lọt!”
Ở dưới bình luận không ngừng tăng, mọi người đều hóng “cơm chó” và bày tỏ đàn ông phải thế.
Yến Thư biết chuyện này chỉ có thể buồn thiu gục trên bàn làm việc mà thôi.
Xem ra không thể làm bạn với anh được rồi.
Vũ Tuấn sau khi dẹp yên chuyện này mới thở phào.
May là Mai Hạ không nhìn thấy mấy cái này, tuy không hi vọng cô sẽ ghen nhưng anh không hề muốn cô hiểu lâm.
“Chủ nhân, đừng tò mò”Câu hỏi quen thuộc thì câu trả lời cũng quen thuộc.
Mai Hạ không có gì bất ngờ.
Cô đột nhiên bật cười: “Này, có phải tôi trước kia rất xấu xa không? Cho nên tôi mới bị phạt ở đó? Chắc tôi đã phạm lỗi tày trời lắm nhỉ?”
“Không đâu.
Chủ nhân tốt lắm”
Hệ thống đáp.
“Bây giờ rất tốt.”
“Cảm ơn”
Cô cũng giống như những đứa trẻ, tò mò về mọi thứ và cả về bản thân.
Cô biết rằng bản thân lâu như vậy mà không già đi, không bệnh, cũng không có cảm giác đói khát.
Chắc chắn cô không phải người.
Chẳng lẽ mình là ma quỷ? Thế thì đáng sợ quá.
Cô sẽ trở thành người tốt.
Cô không muốn bị trừng phạt và quay về chỗ kia một lần nào nữa.
Mai Hạ nhàm chán, lúc này thư ký đi tới cười nói: “Thưa sếp, có khách ạ”
“Ai vậy?”
Cô nhíu mày hỏi.
“Là giám đốc Hải Cường thưa sếp”
Nghe cái tên quen thuộc, cô nhướng mày.
Xem ra hôm nay hẳn cũng thấy cô.
Mai Hạ gật đầu đi tới gặp hắn.