Vũ Tuấn không muốn xa Mai Hạ nhưng không thể làm gì khác.
Cậu căn dặn cô rất nhiều thứ, chẳng thể yên tâm để cô tới nơi đất khách quê người.
Mai Hạ an ủi rằng cô biết tự chăm sóc mình, sẽ không có chuyện gì đâu.
Thời gian đầu, hai người vẫn giữ liên lạc.
Thế nhưng do chênh lệch múi giờ và cả công việc bận rộn nữa nên dần không còn liên lạc với nhau nữa.
Chớp mắt đã qua ba năm, Vũ Tuấn chính thức trở thành tổng giám đốc.
Anh đã trở thành một người đàn ông trầm tĩnh và điềm đạm, không giống như ngày trước bồng bột nữa.
Anh vứt bản báo cáo lên bàn làm người phụ trách dự án co rúm người lại.
Trợ lý bên cạnh nhìn thấy liền thở dài.
Có người chịu tai ương rồi.
Quả đúng như thế, người phụ trách bị cắt một nửa lương thưởng và phải tăng ca để làm lại.
Vũ Tuấn nhắm mắt lại, đứng dậy ra ngoài.
Anh muốn thả lỏng một chút.
Đột nhiên, có một tiếng khóc vọng lại, cực kỳ thảm thương.
“Anh đi theo tiếng khóc, nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn ngôi gục trên sàn nhà.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên.
Vũ Tuấn nhìn người con gái trước mắt, trong lòng rung động.
Đôi mắt vì khóc đỏ hồng trông như một con thỏ yếu đuối, cần người chở che.
Anh cũng vậy, muốn bảo vệ cô gái này”
“Thôi nha hệ thống, đọc đi đọc lại nãy giờ”
Mai Hạ ngáp ngủ nói.
“Đó là những gì sắp xảy ra rồi đấy.
Mở đầu cho một tiểu thuyết tổng tài bá đạo và cô vợ yếu đuối của hắn”
Hệ thống thao thao bất tuyệt nói.
Mai Hạ chẳng có tí tò mò nào về chuyện tình yêu của người khác.
Cô hôm nay về đúng như trong tiểu thuyết đề cập, Vũ Tuấn gặp lại cô và mở đầu cho chuỗi ngày tháng hiểu lầm ngược tâm của nam nữ chính.
Mai Hạ kéo vali về nhà.
Hai tiếng nữa cô sẽ đi nhà ăn mà hồi nhỏ bọn họ hay đi, gặp được nam chính.
“Tớ xin lỗi, điện thoại của tớ bị mất”
Mai Hạ nói.
“Sau đó nhà tớ lại chuyển nhà”
Vũ Tuấn không nói.
Lý do đơn giản như vậy, nhưng lại biến hai người trở nên xa lạ.
“Cậu về trong bao lâu?”
“Tớ à? Lần này về hẳn”
Cô cười nói.
“Tớ nhớ quê nhà quá, nghĩ ở đây vẫn thích hơn ở nước ngoài nên về”
Anh gật đầu, đang định hỏi cô có còn độc thân hay không thì chợt để ý thấy ngón tay đeo nhẫn của cô.
Đeo nhẫn ngón giữa tay trái nghĩa là đang thầm thương một ai đó mà không dám nói ra.
Anh cười buồn, cũng phải.
Ba năm cô gặp được bao nhiêu người chứ? Người xuất sắc nhất định không thiếu và việc cô rung động với ai đó là chuyện hết sức bình thường.
“Cậu sao vậy?”
Mai Hạ khó hiểu.
Tay cô làm sao à? “Không. . Truyện Dị Năng
Nhẫn của cậu đẹp lắm đấy”
Anh cười nói.
“Cảm ơn.
Nhẫn này tớ tự thiết kế đó”
Cô hớn hở nói.
“Tớ có thể xin số điện thoại của cậu được không?”