Khi Thánh Âm tỉnh dậy, đã là nửa ngày sau.
Cả mình mẩy cô đau như thể bị bánh xe cán qua. Thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn.
Tóc tai rối bù xù, gương mặt xinh đẹp vẫn còn đọng lại sự mệt mỏi phờ phạc do chiến trận ngày hôm qua quá khủng khiếp. Thánh Âm thở dài một hơi, tựa người vào thành giường. Nhìn đến từng mảnh da thịt rải rác đầu dấu hôn. Thậm chí có chỗ còn tím bầm, cô lại thở dài thêm một hơi nữa.
Cầm thú!
Quả thực quá cầm thú!
Hành hạ bổn yêu tinh như vậy, chỉ sợ Vĩ Kì quá không bình thường.
Lão xử nam mới khai trai thật doạ người. Từ lần sau ta sẽ không lên giường với nam nhân như vậy nữa đâu! (Còn có lần sau à? ????).
Tầm mắt xinh đẹp của Thánh Âm được nắng vàng chiếu rọi, cô gái khẽ nheo mắt lại. Không muốn rời giường, cô ấy chỉ đành tiếp tục thả mình xuống chăn nằm tiếp. Chăn ga gối giường ngược lại không ẩm ướt như dự đoán mà phi thường sạch sẽ. Tiểu yêu tinh lần đầu âm thầm khen ngợi tính sạch sẽ của Vĩ Kì. Mặc dù đôi khi điều này khá phiền phức nhưng lần này nếu để cô nằm cái giường nhớp nháp dấu yêu đêm qua, đảm bảo cô sẽ đấm chết anh ta.
Ngước mắt lên trần nhà, nhìn vào cuộn thánh chỉ màu vàng sáng kim quang lấp lánh nổi giữa không trung. Thánh Âm lại thở dài lần thứ ba kể từ khi tỉnh dậy. Kéo chăn che đến tận cổ, cô lạnh nhạt nói với hệ thống: “Phắn ngay đi. Hôm qua ta đã làm theo mệnh lệnh ngươi đó.”
Đúng vậy, tuy Thánh Âm cố thuyết phục bản thân là cô lăn giường với Vĩ Kì vì nhan sắc của anh ta. Nhưng chủ yếu đều do cái hệ thống hãm lol này ép buộc.
Ồ, cũng may là Vĩ Kì đẹp trai thật. Chứ nếu anh ta xấu như chó thì cô sớm muộn thắt cổ tự tử cho xong chuyện rồi.
Cuộn thánh chỉ nghe thấy lời Hải yêu nói, nó khẽ run rẩy vài cái. Sau đó bèn mở tung ra, trên mặt giấy hoàng kim ghi to mấy chữ: [ Túc chủ! Vất vả rồi! ]
Nghe mùi châm biếm thoang thoảng đâu đây.
Trước khi hệ thống chủ lắc mình chạy đi, Thánh Âm cực kì ác độc cầm cái đèn ngủ bên cạnh ném thẳng hướng nó đứng. Song vẫn không kịp, hệ thống biến mất đi rồi…
Phò! Chả hiểu sao Thủy thần Cộng Công lại để cô đi “xuyên nhanh” cùng con mẹ hệ thống này!
Mười mấy năm qua bị áp bức lao động, dù cho cáu kỉnh đến mấy cô ấy cũng không biết phát tiết vào đâu.
Siết chặt tay dưới lớp chăn, lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại một trăm lẻ tám cách để tĩnh tâm. Rồi Thánh Âm bèn nở nụ cười có chút cứng ngắc, trùm kín chăn ngủ.
Ta mệt!
Ta cần ngủ thêm.
Sau một hồi cố gắng định thần, mi mắt dài của Hải yêu có xu hướng trở nên lim dim đầy mơ màng. Khi mà cô nghĩ mình sắp sửa được ngủ thì bất chợt cửa phòng hé mở. Nàng giúp việc xinh gái lo lắng ngó đầu vào: “Phu nhân…”
Ách! Ban nãy tiếng đổ vỡ trên tầng quá lớn. Thế nên quản gia mới bảo cô ta lên phòng xem có gì đổ vỡ không?
Đi đi lại lại trên tầng, có mỗi phòng ngủ chính của vợ chồng thiếu gia là đáng nghi nhất.
Tiểu hầu gái không muốn vào đâu. Nhưng đứng ngoài cửa, nghĩ về hàng vạn sự cố chết người liên quan đến đồ thủy tinh. Hầu gái đành phải cố mở cửa vậy. May thay thiếu gia vốn luôn dời biệt thự vào lúc sáng sớm, chỉ còn mỗi thiếu phu nhân.
Phu nhân tính tình thoạt nhìn có vẻ hoà ái, dễ gần. Thế nên cô ta mới dám hé cửa gọi người đấy. Nhưng không ngờ cửa còn chưa kịp mở hết thì một chiếc cốc thủy tinh đã phi sang đây. Cùng với giọng điệu muốn chém người của Thánh Âm đập thẳng vào tai: “Cút hết ra ngoài. Đừng hòng ai làm phiền giấc ngủ của bà nữa.”
Tiểu hầu gái nhỏ bé đáng thương:”…”
Tâm can chất chứa bao nỗi sợ.
Thôi bỏ đi, phu nhân dường như đang tức. Cô ta mà xông vào chính là muốn rước hoạ vào thân đó.
Không hề có chướng ngại tâm lí gì sau khi đập nát đống đồ thủy tinh trong phòng, Thánh Âm ưỡn vai bất nhã ngáp dài một tiếng…
Đi ngủ nào.
Một giấc mộng này, kéo dài đến tận chiều tối.
Hải yêu, cô là lợn hay gì mà ngủ sâu thế?
Bà quản gia nhận tin báo hôm nay thiếu gia sẽ quay về biệt thự. Như thường lệ, bà lại phải đứng trước cửa cùng đoàn hầu nam hầu nữ để tiếp đón người. Cổng chính hoa lệ được bảo vệ kéo ra, chiếc xe ô tô thân dài sang chảnh đen bóng lăn bánh vào sân. Nam nhân nhanh chóng mở cửa, nhấc bốt quân đội đi lên mặt cỏ. Đầu tóc cắt ngắn ngủn, làm nổi bật rõ khí chất sắc bén tựa thanh kiếm tuốt vỏ. Một thân quân trang ngầu lòi, Vĩ Kì chẳng thèm nói câu nào mà nhấc chân đi vào nhà.
“Âm Âm đâu?” Nói câu này, hơi lạnh trên người anh ta như thể tăng thêm mấy độ.
Đây quả là một chàng trai đặc biệt, tại vì bà quản gia cảm giác mỗi khi tâm tình của cậu chủ không vui là mùa đông sẽ trở về.
Dù giờ vẫn là trời thu, song bà quản gia xoa xoa hai tay đầy lạnh lẽo, cẩn trọng đáp: “Phu nhân từ sáng tới giờ vẫn chưa rời phòng ạ!”
“Em ấy chưa ăn cơm trưa?”
“Dạ.” Quản gia ngập ngừng, rồi lại tiếp lời: “Tôi đã mang cơm lên, nhưng có vẻ phu nhân vẫn không đụng đũa.”