Editor: Bạch Diệp Thảo
“Tam Đức Tử, mang khay bánh này cho Quý phi đi. Nhóc tham ăn đó, chắc vẫn đang chờ rồi.” Khi nhắc đến Quý phi, sắc mặt Nam Thiệu Thiên trở nên nhu hòa.
Tam Đức Tử cười đáp: “Dạ vâng, nô tài sẽ nhanh chóng mang qua cho Quý Phi nương nương.”
Nụ cười của Hiền phi cứng còng lại, không phải y muốn ăn bánh nãi, mà là Quý Phi nương nương muốn ăn, cho nên y mới qua đây, sai nàng ta làm bánh nãi cho Quý phi nương nương.
Trong mắt Hoàng Thượng nàng là gì, là đầu bếp của Bắc Vũ Đường chắc!
Hiền phi thầm oán, thầm hận, hận không thể khiến Bắc Vũ Đường chết không có chỗ chôn!
Nam Thiệu Thiên đột nhiên cảm thấy thật buồn ngủ, liên tục ngáp hai cái.
“Hoàng Thượng mệt mỏi ạ. Thần thiếp xoa bóp cho người.” Bộ kim diêu bảy màu trên đầu Hiền phi rung rinh không ngừng, một hơi thở vô sắc vô vị tràn ngập trong không khí.
Nam Thiệu Thiên xua xua tay, “Không cần, đi nghỉ đi.”
Đáy mắt Hiền phi có mất mát thoáng qua, nhưng rất nhanh lại lên tinh thần, cởi áo giúp y.
Hiền phi e lệ nằm trên giường, chờ Nam Thiệu Thiên ân sủng, chỉ cần có long chủng, lo gì không có ngày lành. Nhưng mà, nàng nằm xuống rồi, chờ nửa ngày mà người bên cạnh chẳng có động tĩnh gì cả.
Nàng đánh bạo, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thì thấy Nam Thiệu Thiên đã nhắm mắt lại, ngủ sâu.
Hiền phi nhìn gương mặt ngủ say của y, đôi tay nắm chặt.
– Hạm Hiên điện-
Mỗi ngày Hạ Vũ Vi đều chờ, ngày qua ngày chờ, thật vất vả chờ được tin Nam Thiệu Thiên rời khỏi Thần Tiêu cung, nàng ta lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, lại bắt đầu mong đợi.
Nhưng mà, nàng chờ được cái gì, chờ được cái gì?
Y vào Hàm Phúc cung, mãi đến giờ vẫn không ra ngoài. Hạ Vũ Vi ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng ngời bên ngoài, trong lòng lại là bóng tối lan tràn.
Một tháng, hơn một tháng rồi, y không tới chỗ của nàng ta lấy một lần.
Ở Thần Tiêu cung là bất đắc dĩ, như vậy Hàm Phúc cung thì sao, cũng là bất đắc dĩ sao?
Đã bao lần Hạ Vũ Vi tự nhủ, phải tin tưởng y, phải tin tưởng y, y yêu mình, nhưng trái tim nàng, lần lượt thất vọng, cuối cùng nàng không thể tin.
Hôm sau, Hạ Hà tiến vào tẩm điện, thấy nương nương vẫn luôn ngồi bên cửa sổ, hoảng sợ.
“Nương nương. Buổi sáng quá lạnh.” Hạ Hà cầm lấy quần áo bên trên giá phủ thêm cho nàng.
Hạ Hà thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trong mắt tràn đầy đau lòng, “Nương nương, chúng ta đi tìm Hoàng Thượng đi.”
Bằng tình yêu của Hoàng Thượng với nương nương, tất nhiên sẽ gặp. Luôn chờ Hoàng Thượng tới đây, cũng không phải cách, vẫn phải chủ động xuất kích mới được.
“Nương nương, đợi lát nữa nô tỳ nấu canh, người đưa qua cho Hoàng Thượng.” Hạ Hà tiếp tục nói.
Hạ Vũ Vi không có đáp lại, chỉ là bên môi ngậm một nụ cười chua xót, từ khi nào, nàng cũng bắt đầu tranh sủng với những nữ nhân khác? Các nàng chẳng qua là quân cờ mà Thiệu Thiên dùng để kiềm chế triều đình thôi, mà nàng mới là thê tử của y, là người y yêu.
“Được.”
Hạ Hà thấy chủ tử đồng ý, trên mặt lộ ra vui mừng.
Nàng cũng muốn tự mình hỏi y, thời gian gần đây y rốt cuộc làm sao, có phải y đã thật sự thay lòng đổi dạ rồi không, hay là đang diễn kịch?
– Thần tiêu cung-
“Nương nương, Hiền phi nương nương đến bái kiến.”
Bắc Vũ Đường dựa trên giường nệm, tay cầm một quyển sách, không thèm để ý nói: “Không gặp. Nói cho nàng ta, nghỉ ngơi cho tốt, nắm chắc cơ hội.”
“Vâng.” Kim Sai rời đi, chuyển nguyên lời cho Hiền phi.
Hiền phi nghe xong, mỉm cười nói: “Cảm ơn nương nương giúp bổn cung.”
“Vâng.”
Hiền phi quay người lại, nụ cười trên mặt lập tức thu liễm.
“Nương nương, Quý Phi nương nương thật không biết tốt xấu, người đã qua đây nhìn nàng ta, nàng ta còn không gặp.” Ngọc Mai đi một bên bất bình thay cho chủ tử nhà mình chủ tử bênh vực kẻ yếu, “Theo nô tỳ xem, Quý Phi nương nương đang đố kỵ hôm qua Hoàng Thượng nghỉ ở chỗ người.”
Hiền phi nghe được câu trước thì không vui cho lắm, đang định phát hỏa, lại nghe được câu sau, tâm tình tốt hẳn lên.
Có lẽ thật sự như lời Ngọc Mai nói, nàng ấy đang đố kỵ với mình.
Hiền phi tâm tình không tồi trở về, vừa vặn đụng phải Hạ Vũ Vi. Nàng ta nhìn thoáng qua hộp đồ ăn trong tay cung nữ, khóe môi khẽ nhếch.
“Lương phi muội muội đang định đi đâu vậy?”
Sắc mặt Hạ Vũ Vi hơi cương, mỉm cười nói: “Chỉ là tùy ý đi dạo chút thôi.”
“Tùy ý đi dạo thôi à.”
Hạ Vũ Vi nghe được giọng điệu quái dị của Hiền phi, chỉ cảm thấy khuất nhục, trên mặt vẫn mỉm cười như trước nói: “Đúng vậy.”
“Vậy tỷ tỷ ta quấy rầy Lương phi muội muội nữa.”
Nói rồi, Hiền phi cười đắc ý rời đi.
Chờ bọn họ vừa đi, Hạ Hà hầm hừ nói: “Nương nương, Hiền phi kia thật không coi chúng ta ra gì. Chẳng qua chỉ là một con chó dựa vào Thần Quý Phi mà thôi, có tư cách gì khinh thường chúng ta.”
“Đừng nói nữa!” Hạ Vũ Vi đột nhiên cất cao giọng.
Hạ Hà hoảng sợ, ngậm miệng lại.
Cùng lúc đó, Nam Thiệu Thiên đang ở trong Ngự Thư phòng phê duyệt tấu chương lại cảm thấy choáng vàng, đưa tay chống váng đầu. Tam Đức Tử chú ý tới sự dị thường của y, khẩn trương dò hỏi: “Hoàng Thượng, người làm sao vậy?”
Nam Hoàng thình lình ngẩng đầu, đôi con ngươi u lãnh nhìn về phía y. Tam Đức Tử không hề phòng bị, bị ánh mắt sắc bén của y dọa sợ.
“Hoàng, Hoàng Thượng.” Tam Đức Tử nuốt một ngụm nước miếng.
Tiếu Nghiêm nhìn hoàn cảnh xung quanh, đứng lên, đi thẳng ra ngoài điện.
Tam Đức Tử vội vàng đuổi kịp.
Ai u, Hoàng Thượng của nô tài, người định đi đâu vậy.
Ngoài điện, chủ tớ Hạ Vũ Vi đang chờ tiểu công công vào báo cáo. Các nàng không biết là, tiểu công công đang định vào, thì thấy Nam Hoàng đi ra, chưa kịp bẩm báo gì hết.
Chủ tớ Hạ Vũ Vi ở ngoài vừa chờ một lúc, đã thấy một thân ảnh màu vàng sáng đi ra.
Hạ Hà hưng phấn nói: “Nương nương, người xem, Hoàng Thượng vẫn cực kỳ coi trọng nương nương. Vừa nghe thấy người tới đã tự mình ra tiếp người.”
Hạ Vũ Vi trong lòng giống như ăn mật, nhưng trên mặt vẫn làm bộ rụt rè quở mắng: “Đừng nói bậy.”
Hạ Hà nghe ra chủ tử rất vui vẻ, cũng không để lời răn dạy này trong lòng.
Khi Tiếu Nghiêm tới gần, chủ tớ hai người quỳ xuống hành lễ.
“Thần thiếp ( nô tỳ) tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế.”
Bước chân Tiếu Nghiêm hơi dừng lại, nữ nhân này là nữ nhân ở Ngự Hoa viên lần trước.
“Đứng lên đi.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Chủ tớ hai người đứng dậy, Hạ Vũ Vi mỉm cười, chuẩn bị mở miệng, đã thấy y đi qua mình, chưa từng nhìn mình lấy một cái.
Hạ Vũ Vi sững sờ tại chỗ, đầu trống rỗng.
“Nương nương, Hoàng Thượng hẳn là có việc gấp cần xử lý.” Hạ Hà ở bên giải thích.
Hạ Vũ Vi ngậm một nụ cười khó coi, “Có lẽ vậy. Chúng ta đi thôi.”
Hạ Hà hơi lo lắng cho chủ tử, thường thường nhìn chủ tử một cái. Trên đường về, các nàng rất nhanh biết được, vừa mới nãy Hoàng Thượng vội vã đi đâu. Y lại đi Thần Tiêu cung.
Trước kia Quý Phi được sủng ái, nhưng tốt xấu Hoàng Thượng còn sẽ tới chỗ của tứ phi, nhưng một tháng nay, trừ lúc ở ở Càn Thanh cung, còn lại đều ở Thần Tiêu cung.
Trong Thần Tiêu cung, Bắc Vũ Đường đang vui vẻ thoải mái nằm giường đệm đọc sách ăn trái cây.
Đột nhiên, một bóng người màu vàng sáng vội vã đến, cùng với tiếng thông báo “Hoàng thượng giá lâm” ngoài cửa.
Mẹ nó, thái giám thông báo không có mắt à? Người đã đến trước mặt nàng rồi mới chịu thông báo.
Bắc Vũ Đường đang chuẩn bị đứng dậy, người nọ đã đến trước mặt. Lúc nhìn vào đôi mắt ấy, ánh mắt nàng bỗng trở nên sáng rực rỡ.
“Anh đến rồi.”
Từ sau lần trước anh đi đến nay, đã có khoảng nửa tháng.
“Đường Nhi.” Giọng nói khàn khàn ấy, Bắc Vũ Đường nghe ra được ý vị triền miên lâm li.
Bắc Vũ Đường vỗ vỗ giường nệm bên cạnh mình, Tiếu Nghiêm ngồi xuống.
“Đường Nhi, anh muốn nghe em đánh đàn.”
Sau lưng hoàng đế kia, anh có thể thấy rõ mọi thứ bên ngoài. Lúc anh nhìn đến nhân nhi ngồi dưới tàng cây lê đàn tấu, anh cũng nhìn ngây ngốc. Chỉ là, nghĩ đến nàng tấu đàn không phải cho anh, mà là cho nam nhân khác, anh đố kỵ. Tâm tình anh trở nên buồn bực, rất buồn bực. Anh không ngừng muốn kéo hắn xuống, nhưng linh hồn hắn đột nhiên nhiều thêm một lá chắn bảo hộ, làm anh va chạm thế nào cũng không lay động được.
Nửa tháng nỗ lực không ngừng, cuối cùng anh cũng thành công.
“Được.”
Tiếu Nghiêm thấy nàng đồng ý, bắt đầu mè nheo, “Muốn ở dưới tàng cây hoa lê.”
Bắc Vũ Đường không suy nghĩ đồng ý, “Không thành vấn đề.”
Bắc Vũ Đường phân phó, những người phía dưới rất nhanh đã an bài.
Dưới tàng cây hoa lê, một nữ tử mặc hồng y khoanh chân ngồi, trước mặt là một cây đàn cổ, mười ngón tay đặt trên cầm, tay ngọc bay múa, tiếng đàn vang xa.
Nữ tử mắt phượng quyến rũ, thâm tình nhìn nam tử đối diện, môi đỏ hé mở, tiếng ca mỹ diệu hoà quyện với tiếng đàn thanh thuý.
Nhất phiến xuân sầu đãi tửu kiêu, giang thượng chu diêu.
Lâu thượng liêm chiêu, thu nương độ dữ thái nương kiều.
Phong hựu phiêu phiêu, vũ hựu tiêu tiêu.
Hà nhật quy gia tẩy khách bào, ngân tự sanh điều.
Tâm tự hương thiêu, lưu quang dung dịch bả nhân phao.
Hồng liễu anh đào, lục liễu ba tiêu.
(Một mảnh xuân sầu đợi rượu chiêu, Dòng nước chèo thuyền
Cờ rượu lầu treo, Thu Nương độ với Tần Nương kiều
Gió lại hiu hiu, Mưa lại leo teo
Tới lúc nào về tẩy khách bào, Sinh chữ ngân điều
Hương chữ tâm thiêu, Lưu quang khéo dễ đẩy người theo
Hồng đậm anh đào, Lục đậm ba tiêu)
Lúc này, chủ tớ Hạ Vũ Vi đi ngang qua Thần Tiêu cung, nghe được tiếng ca rung động lòng người đó, không tự giác dừng bước. Nàng ta nhìn về phía tường cung, tựa như muốn xuyên thấu qua nó nhìn thấy người bên trong.
Tài cầm cao siêu, ngay cả tiếng ca cũng động lòng người như vậy. Nàng ta chưa bao giờ biết, thì ra Thần Quý phi không chỉ là giỏi cầm, còn có giọng hay như vậy.
Giờ khắc này, Hạ Vũ Vi không thể không thừa nhận, mình không bằng nàng.
Cũng giờ khắc này, nàng ta cảm giác tràn ngập nguy cơ.
Hạ Vũ Vi thu hồi tầm mắt, chậm rãi đi về. Hạ Hà vội vàng đuổi kịp, trong lòng vẫn còn chấn động vì tiếng đàn và tiếng ca đó.
Dưới tàng cây lê, hai người nhìn lại nhau, dường như trong thế giới này chỉ có đối phương.
Khi tiếng ca ngừng lại, người xung quanh rất lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.
“Dễ nghe không?” Bắc Vũ Đường xảo tiếu thiến hề (miệng cười có duyên) nhìn anh.
“Dễ nghe.”
“Em lại đàn một khúc.” Bắc Vũ Đường vui sướng nói.
Tiếu Nghiêm giữ cầm, thấp giọng nói bên tai nàng, “Tiếng hát êm tai như vậy, anh luyến tiếc để những người khác nghe được.”
Anh tỏ rõ dục vọng chiếm hữu của mình, làm Bắc Vũ Đường đỏ mặt.
Dưới tàng cây hoa lê, trên giường nệm, đế phi hai người dựa sát nhau, các cung nhân xung quanh đều yên lặng rời đi, không ai dám quấy rầy hai người.
****
Bắc Vũ Đường tỉnh lại, lập tức quay đầu nhìn người bên cạnh. Thấy người nọ vẫn là anh, nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay em xuống bếp, anh muốn ăn không?” Bắc Vũ Đường tâm tình tốt hỏi.
“Muốn.” Tiếu Nghiêm nắm tay nàng, đi về phí điện.
Trong Ngự Thiện phòng, công công Tam Đức Tử vừa xuất hiện, lập tức kinh động cả Ngự Thiện phòng. Đại tổng quản Ngự Thiện phòng vui sướng tiến lên, “Tổng quản đại nhân, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy?”
Tam Đức Tử cười ha hả, Hoàng thượng muốn lão tự mình tới chọn nguyên liệu nấu ăn, lão nào dám chối.
“Lại đây đi.” Tam Đức Tử liếc mắt nhìn Ngự Thiện phòng đang khí thế ngất trời, “Nguyên liệu nấu ăn được đặt ở đâu?”
“Tiểu nhân dẫn ngài đi.” Đại tổng quản Ngự Thiện phòng ân cần đi trước dẫn đường.
“Tổng quản đại nhân, ngài muốn lấy gì?”
Tam Đức Tử cầm một củ cải trắng trong số đó, hơi nhíu mày, “Rau dưa có vẻ không tươi.”
Tổng quản Ngự Thiện phòng yên lặng lau mồ hôi lạnh, trừng mắt nhìn người phía dưới, lại mặt hàng kia mà cũng dám đặt ở đây à. Một vị quản sự thấp hơn cười làm lành, “Tổng quản, nguyên liệu nấu ăn tốt nhất đã đưa vào bếp, nơi này là dành cho người phía dưới.”
Tổng quản Ngự Thiện phòng đá người nọ một cái, “Sao ngươi không bảo ta sớm.”
“Nô tài đáng chết, nhất thời quên.”
Tam Đức Tử nhìn hai người, là một đại tổng quản khôn khéo, sao có thể không nhìn ra hai người họ diễn trò, nhưng cũng không truy cứu.
“Được rồi, dẫn ta qua đó đi. Hoàng thượng và Quý phi nương nương còn đang chờ đấy.”
Đại tổng quản Ngự Thiện phòng liên tục nói: “Tổng quản đại nhân, bên này, đi bên này.”
Tam Đức Tử liên tiếp đọc ra mấy loại nguyên liệu nấu ăn, người bên dưới lập tức chuẩn bị đầy đủ.
Đại tổng quản Ngự Thiện phòng cười tủm tỉm, “Nương nương cần nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, đây là…”
Tam Đức Tử nhìn hắn một cái, “Đêm nay đồ ăn của Hoàng thượng và Quý phi không cần Ngự Thiện phòng các ngươi chuẩn bị.”
“Vâng, vâng.”
Tam Đức Tử vừa đi, đại tổng quản Ngự Thiện phòng lau mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm kinh ngạc, nhìn tình hình, xem ra Quý phi có khả năng lấy được hậu vị lắm.
Đồ vật đưa sang bên Quý phi sau này phải xem xét tinh tế mới được.
Trong phòng bếp nhỏ ở Thần Tiêu cung, Bắc Vũ Đường nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn trước mặt, chọn lựa, rồi nói với Tiếu Nghiêm, “Anh đi rửa sạch chỗ này đi.”
“Được.” Tiếu Nghiêm vén tay áo, thấy áo choàng quá vướng, trực tiếp cởi luôn.
Tam Đức Tử đang chuẩn bị tiến vào, thì thấy Hoàng thượng vậy mà đang ngồi đó rửa rau.
Tam Đức Tử trợn to mắt, Hoàng thượng vậy mà lại rửa rau!
Tam Đức Tử không dám đi vào, đối với sự hiểu biết của lão về Hoàng thượng, tất nhiên sẽ không hy vọng có người nhìn thấy người như vậy.
Tiếu Nghiêm rửa xong để lên bàn, Bắc Vũ Đường bắt đầu thái rau, hai người làm đâu vào đấy. Đây là lần đầu tiên nàng nấu ăn ở thế giới này.
Nửa canh giờ sau, từng món ăn đầy đủ sắc hương vị hoàn thành.
Kim Sai và Kim Trạc nhìn thấy bốn món ăn một món canh, đều trợn tròn mắt. Đồ ăn chủ tử là nhìn không kém ngự trù chút nào, chỉ là không biết hương vị ra sao.
“Nếm thử xem?” Bắc Vũ Đường đưa đũa đến trước mặt anh, trông mong nhìn anh.
Tiếu Nghiêm kẹo một miếng ngó sen, để vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt.
“Sao rồi?” Bắc Vũ Đường vừa dứt lời, biểu tình của Tiếu Nghiêm hơi cứng đờ.
“Rất khó ăn sao?” Bắc Vũ Đường truy vấn.
Nam Thiệu Thiên hơi hơi lắc đầu, lại đối mặt với vẻ mặt buồn bực của Bắc Vũ Đường.
Y nhíu mày, nháy mắt, Bắc Vũ Đường biết, anh đi rồi.
Trong lòng cô cảm thấy rất vô ngữ.
Lần trước ăn điểm tâm, Nam Thiệu Thiên cũng nửa đường chạy ra, làm anh không ăn được. Giờ làm đồ ăn, Nam Thiệu Thiên cũng lại chạy tới nữa.
Lại nói, nàng làm đồ ăn vì Tiếu Nghiêm, không phải vì y mà.
Bắc Vũ Đường rất u oán, rất cạn lời.
Tâm tình của nàng lúc này đã không thể diễn tả bằng lời.
“Ái phi, chuyện gì vậy?” Nam Thiệu Thiên quan tâm hỏi.
Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, thôi thôi, làm cũng làm rồi, cũng không thể lãng phím dứt khoát xoát điểm hảo cảm bằng nó đi.
“Hoàng thượng, có phải đồ ăn thiếp làm không ăn được không?” Biểu cảm của Bắc Vũ Đường từ u oán lập tức chuyển thành ưu thương.
Nam Thiệu Thiên nhìn thoáng qua bốn món ăn một món canh đơn giản trên bàn, “Đây là Đường Nhi làm?”
Bắc Vũ Đường gật gật đầu.
Nam Thiệu Thiên hứng thú gắp một miếng mộc nhĩ, thấy Bắc Vũ Đường khẩn trương nhìn y. Nhìn dáng vẻ khẩn trương và lo lắng của nàng, tâm tình của y trở nên rất tốt.
Nếm thử rồi, Nam Thiệu Thiên không rời mắt được.
Hương vị vậy mà không kém cạnh Ngự Thiện phòng. Nam Thiệu Thiên thực sự bất ngờ, thiên kim thế gia như Bắc Vũ Đường, lại tinh thông trù nghệ!
Trong hậu cung to như vậy, không ít cung phi đã từng làm thức ăn cho y, nhưng y biết, những thứ đó đều là hạ nhân làm.
Nam Thiệu Thiên rõ ràng hơn bất cứ ai, mỗi lần ăn không phải tay nghề của các nàng, mà là tâm ý. Nhưng hôm nay, khi một nữ nhân tự mình vì hắn rửa tay nấu cơm, so ra, tâm ý của nàng rất nặng.
“Ăn ngon không?” Bắc Vũ Đường gấp gáp truy hỏi.
Nam Thiệu Thiên gật đầu, “Hương vị không tồi.”
Nghe được khen ngợi, lông mày nàng khẽ nhếch, cả người giống như ăn đường, cười rất vui.
Một bữa này, đế phi hai người ăn vui vẻ.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường vừa rời giường, người trong Càn Thanh cung đã mang tới một đống đồ khen thưởng, có thể thấy bữa cơm hôm qua thực sự làm nam nhân kia vui.
“Nương nương, Hoàng thượng càng lúc càng sủng ái người. Theo nô tỳ thấy, không lâu nữa, Hoàng thượng sẽ lập nương nương làm hậu.” Kim Sai cười tủm tỉm.
“Hậu vị, đến giờ vẫn không phải bổn cung.” Bắc Vũ Đường nở nụ cười lạnh.
Kim Sai không biết là bị lời nói của nàng dọa sợ, hay là bị nụ cười lạnh của nàng làm kinh hãi.
“Lời như vậy, sau này đừng nói.” Bắc Vũ Đường ra lệnh.
“Vâng.” Kim Sai và Kim Trạc đáp.
Hiện tại Nam Thiệu Thiên nhìn như đối tốt với nàng, nhưng nếu so với nốt chu sa kia, còn kém xa lắm. Hai người đó là thanh mai trúc mã, muốn chia rẽ bọn họ, phải hạ dược mạnh.
Cùng lúc đó, trong cung truyền ra một chuyện lớn. Lương phi đụng ngã Đức phi, làm thai nhi trong bụng Đức phi bị sảy rồi. Chuyện Đức phi có thai, người trong cung đều không biết, giờ bị tuôn ra, thực sự làm người ta ngạc nhiên.
Kiếp trước, thai kia của Đức phi không giữ được. Đức phi biết thai không ổn định, không giữ nổi. Nàng ta lợi dụng cái thai chết này để thiết kế người khác, mà người bị thiết kế, không ai khác chính là nguyên chủ Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường hết đường chối cãi, chỉ có thể chịu. Lúc đó, Nam Thiệu Thiên còn cần Bắc gia, tất nhiên sẽ không động vào nàng, y cấm túc nàng một tháng để sao chép kinh Phật.
Kiếp này Đức phi biết thai nhi trong bụng mình không giữ nổi, đang định dùng nó để đối phó Bắc Vũ Đường. Nàng ta còn chưa đắc thủ, đã bị nữ nhân Lương phi kia làm hỏng việc.
Đức phi tức giận, nàng đem sự tức giận vì không giữ được hài tử của mình trút trên đầu Lương phi.
“Thần thiếp còn chưa nhìn thấy con một lần, cứ như vậy mà mất đi. Thần thiếp đau lòng quá. Hoàng thượng nhất định đang trách tội thiếp không bảo vệ tốt đứa bé. Hoàng nhi số khổ của mẫu phi.” Đức phi thê ai khóc thút thít.
Đức phi hoa lê dính hạt mưa nhìn thật đáng thương, dù đang khóc, vẫn đẹp như cũ, không thấy chút chật vật nào, “Hoàng thượng, người không làm chủ cho thần thiếp cũng được, nhưng người hãy làm chủ cho hoàng nhi đi mà.”
“Được, được, đừng thương tâm quá.” Nam Thiệu Thiên nói, nhìn về phía Hạ Vũ Vi. Vừa thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng lại thương tiếc.
Vũ Vi thiện lương như vậy, tất nhiên sẽ không làm ra loại chuyện này.
Nam Thiệu Thiên trong lòng tin tưởng Hạ Vũ Vi trong sạch, nhưng trên mặt vẫn cần phải làm bộ, bằng không thì lại khó nói rồi.
“Lương phi, ngươi còn lời gì để nói?” Nam Thiệu Thiên hỏi.
Hạ Vũ Vi thẳng sống lưng, nhìn y chất vấn mình, trong lòng rất đau, bên môi không tự giác lộ ra nụ cười khổ, “Thần thiếp vào Đức phi tỷ tỷ tương ngộ ở hoa viên, không cẩn thận đụng vào tỷ tỷ, Thần thiếp cũng không biết tỷ tỷ mang thai. Dù nói thế nào, chuyện cũng có liên quan đến thần thiếp, thần thiếp cam nguyện chịu phạt.”
Nói rồi, Hạ Vũ Vi quỳ xuống.
Nam Thiệu Thiên thấy nàng như vậy, đau lòng. Y lúc này mới kinh ngạc phát hiện mình đã lâu rồi chưa gặp nàng, trong lòng vừa là áy náy, vừa là đau lòng.
“Ngươi cũng là vô tâm có lỗi, trẫm phạt ngươi sao chép kinh thư, cấm túc một tháng.”
Hạ Vũ Vi nghe thấy xử phạt như vậy, đôi mắt thoáng sáng hơn.
Nàng biết mà, chỉ cần mình chủ động nhận sai, ép dạ cầu toàn, yếu thế, Thiệu Thiên nhất định không mặc kệ nàng. Hạ Vũ Vi tích tụ nhiều ngày, lúc này thư thái hơn không ít.
Đức phi nghe được xử phạt, không vui, “Hoàng thượng….”
Nàng còn muốn nói gì đó, nhưng lại đối mặt với đôi mắt lạnh như băng của Nam Thiệu Thiên, sợ đến mức lập tức ngậm miệng, nhưng trong lòng lại phẫn nộ.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà tính mạng của hoàng nhi, chỉ làm nữ nhân không được sủng ái này nhận một hình phạt không đau chẳng ngứa như vậy!
Đức phi không cam lòng, nhưng không dám ngỗ nghịch Hoàng thượng, chỉ có thể ghi tạc bút trướng này trên đầu Hạ Vũ Vi.
Cùng ngày, Thần Tiêu cung và Cảnh Nhân cung đều nhận được tin tức. Bắc Vũ Đường nghe được, không kinh ngạc chút nào. Ngược lại Kim Sai và Kim Trạc lại mờ mịt.
“Nương nương, người có thấy hình phạt này của Lương phi nương nương là nhẹ quá rồi không?”
“Đúng vậy, quá nhẹ.” Khoé môi Bắc Vũ Đường ngậm một nụ cười cao thâm khó đoán.
– Cảnh Nhân cung-
Thục phi uống trà, nghe được người bên dưới báo lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, làm người ngoài không thấy rõ được suy nghĩ thật của nàng.
“Nương nương, Hoàng thượng xử phạt Lương phi có phải quá nhẹ không?” Đại cung nữ bên người Thục phi thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy, quá nhẹ.”
Đáy mắt Thục phi xẹt qua một tia bất thường.
Vốn nàng còn không xác định, nhưng giờ xem ra là thật rồi. Không ngờ trong hậu cung này, người đầu tiên thấy rõ cục diện không phải nàng, cũng không phải Đức phi, mà là người từ đầu tới cuối các nàng đều chướng mắt, bao cỏ Thần Quý phi.
Nàng không thể không thừa nhận, chính mình đã nhìn lầm, mặc kệ là Thần Quý phi hay Lương phi.
Đúng lúc này, một cung nữ đưa tin cho đại cung nữ. Đại cung nữ nhìn thấy tin, đưa tới trước mặt Thục phi, “Nương nương, thư của Vương đại nhân.”
Thục phi nhận thư, mở ra xem xong, đưa thư cho cung nhân, “Thiêu huỷ.”
Thục phi lộ ra biểu tình cổ quái. Thì ra là thế, chẳng trách Lương phi có thể bất động thần sắc ngồi trên Phi vị, có thể làm tất cả mọi người xem nhẹ sự tồn tại của nàng ta.
Nghĩ lại mọi chuyện, rất nhanh đã tìm được mấu chốt. Thục phi không nhịn được mà bắt đầu đồng tình Bắc Vũ Đường, chậc chậc, người được vinh sủng, chẳng qua chỉ tồn tại làm dao nhỏ trong tay người khác. Không biết, nàng ấy có thấy rõ điểm này không?
Hẳn là rõ ràng rồi.
Thục phi thật ra muốn đi gặp Thần Quý phi.
“Đi Thần Tiêu cung.”
– Thần Tiêu cung-
“Nương nương, Thục phi nương nương cầu kiến.” Kim Sai hồi bẩm.
“Cho nàng ta vào đi.”
Rất mau, một mùi hương truyền vào trong điện, một nữ tử ung dung hoa quý bước vào.
Thục phi nhìn thấy Bắc Vũ Đường mặc tố y, son phấn chưa thi thì hơi ngạc nhiên, càng nhiều là kinh diễm.
Chỉ thấy nàng lười biếng dựa trên nệm, mái tóc dài đen nhánh dùng một cây trâm vãn lên, xứng với dung nhan tuyệt mỹ kia, có cảm giác tuỳ ý không nói thành lời, lại lộ ra một cảm giác mị ý lười biếng.
“Gặp qua Quý phi nương nương.” Thục phi cúi người hành lễ.
“Lên đi. Kim Sai, dâng trà.” Bắc Vũ Đường buông quyển thư tịch trong tay xuống, mắt phượng nhìn về phía Thục phi, “Sao hôm nay muội muội lại rảnh rỗi tới nơi này của bổn cung vậy.”
Thục phi mỉm cười, “Nhớ trà của tỷ tỷ, nên mới lại đây uống ké. Thời gian gần đây tỷ tỷ sống thật dễ chịu, làm cho bọn tỷ muội rất hâm mộ.”
Miệng thì nói hâm mộ, nhưng trong mắt thì không.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, tức khắc sáng tỏ.
Nàng biết, dựa vào sự thông minh của nàng ta, qua việc này, ắt sẽ rõ tầm quan trọng của Hạ Vũ Vi. Biết nàng ta sẽ đến, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy.
“Vậy thật xin lỗi, chỉ sợ sau này muội muội phải hâm mộ mãi rồi.” Bắc Vũ Đường dõng dạc nói, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nàng ta.
Thục phi hơi mỉm cười, thần sắc như thường, vẫn chưa vì nàng mạnh miệng mà tức giận, “Muội muội tin rằng tỷ tỷ có năng lực này, nhưng càng tin tưởng Lương phi nương nương.”
Bắc Vũ Đường giả ngu nói, “Lương phi? Chỉ bằng một phi tử không được sủng ái, há có thể so được với bổn cung?”
“Không biết tỷ tỷ đã nghe nói, Lương phi hại Đức phi sảy thai, lại chỉ nhận một hình phạt nhỏ bé không đáng kể?” Thục phi tiếp tục nói.
“Thục phi muội muội, ngươi cũng chỉ bằng điểm này đã so sánh bổn cung với nàng ta, có phải quá võ đoán rồi không?” Bắc Vũ Đường tiếp tục giả ngu.
Thục phi nhướng mày, nàng ta đã nói tới nước này, nàng còn không thẳng thắn thành khẩn với mình, nếu không phải nàng thật sự không rõ, vậy chính là nàng đang giả ngu.
Mặc kệ là loại nào, Thục phi đều quyết định nói rõ.
Nếu nàng không rõ, nàng ta có thể nói rõ tình cảnh hiện giờ của nàng, để nàng ra tay đối phó Lương phi, chính mình ngồi ngư ông đắc lợi. Nếu rõ ràng, vậy thì hai người có thể hợp tác.
Một ngày còn Lương phi ở đây, các nàng mãi mãi không thể xuất đầu. Hậu vị, càng là xa xôi khó với tới. Cho nên, việc cấp bách lúc này, là diệt trừ Lương phi.
Còn Thần Quý phi, trong mắt Thục phi, không quan trọng, thậm chí còn không bằng Đức phi. Dù sao, làm tấm mộc Hoàng Thượng dùng để bảo vệ nữ nhân y yêu, trong lòng Hoàng thượng có địa vị gì, không cần nói cũng biết.
Trong hậu cung to như vậy, muốn nói ai là đối tượng hợp tác thích hợp nhất, không thể nghi ngờ chính là Thần Quý phi.
Một nữ nhân vĩnh viễn không có khả năng ngồi trên Hậu vị, vĩnh viễn không thể nhận được sự sủng ái thực sự của Hoàng thượng, người như vậy, sao nàng ta có thể buông tha.
Thục phi vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, “Muội muội muốn nói riêng với tỷ tỷ vài câu.” Ánh mắt nàng nhìn thoáng qua các cung nhân.
Bắc Vũ Đường sáng tỏ, “Các ngươi đều lui xuống hết đi.”
“Vâng.”
Cung nữ trong điện rời đi hết, chỉ còn lại hai người các nàng.
“Có chuyện gì, cứ việc nói thẳng đi.”
“Chúng ta người mắt sáng không nói tiếng lóng. Tỷ tỷ nơi nơi chốn chốn gây phiền toái cho Lương phi muội muội, còn không phải là vì sớm biết vị trí của nàng ấy trong cảm nhận của Hoàng thượng sao. Hôm nay muội muội tới đây chính là vì muốn hợp tác với tỷ tỷ, cùng nhay vặn ngã Hạ Vũ Vi.”
“Vặn ngã nàng ta, bổn cung có chỗ tốt gì?”
Thục phi thấy vậy, hiểu được nàng cũng biết chuyện này, trong lòng không khỏi cảm khái. Sau khi biết tâm ý của Hoàng thượng, lại phải đối mặt với y mỗi ngày, nàng sẽ có tâm tình gì.
Nghĩ đến đây, Thục phi còn không nhịn được đồng tình với Bắc Vũ Đường.
“Tỷ tỷ, nếu muốn vững bước trong hậu cung này, Hạ Vũ Vi chính là trở lại lớn nhất của chúng ta. Không có nàng ta, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng.” Thục phi đĩnh đạc nói.
“Cạnh tranh công bằng?” Bắc Vũ Đường nở nụ cười trầm thấp, “Thục phi, ngươi cảm thấy ta và ngươi, có tư cách cạnh tranh công bằng à?”
Thục phi nghẹn, xem ra nàng đã nhìn thấu triệt.
“Nếu không diệt trừ Hạ Vũ Vi, tỷ và muội đều vĩnh viễn không có cơ hội. Nhưng nếu đã không còn nàng ta, ít nhất tỷ còn có một cơ hội, bằng dung mạo tuyệt sắc của tỷ, còn sợ không giành được trái tim của Hoàng thượng sao.”
Bắc Vũ Đường nâng tách trà, nhấp một ngụm, khi buông chén trà xuống, mới không nhanh không chậm nói, “Có vài phần đạo lý. Ngươi có ý kiến gì không?”
Thục phi nghĩ nghĩ, “Hiện tại Đức phi và Hạ Vũ Vi có xung đột, chúng ta không ngại bắt đầu từ nàng ta.”
“Nói cụ thể.”
– Hạm Hiên điện-
Tẩm điện có một trản đèn đêm, một thân ảnh ngồi xếp bằng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn bầu trời đêm, ánh trăng nhu hoà phủ lên dung nhan thanh lệ của nàng.
Một thân ảnh lặng lẽ tiến vào tẩm điện, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nữ tử từ phía sau. Hạ Vũ Vi ngửi được mùi hương quen thuộc, hơi dựa vào sau.
“Huynh đến rồi.”
“Vũ Vi, hắn căn bản không yêu nàng. Nàng đi theo ta đi.” Nam nhân khẽ cắn nói bên vành tai nàng.
“Hạo Văn, huynh không hiểu. Ta…”
Ngón tay Nam Hạo Văn chống môi nàng, hắn không muốn lại nghe được nàng nói nàng thích Nam Thiệu Thiên.
“Nàng làm vậy đáng giá không? Nàng nhìn hậu cung to lớn này đi, hắn để nàng ở đây chẳng quan tâm, nàng bị bắt nạt, hắn cũng không thể xuất đầu thay nàng, để nàng ủy khuất. Đi theo ta đi, ta có thể bảo vệ nàng thật tốt.”
“Hạo Văn, thực xin lỗi. Ta giờ là nữ nhân của chàng ấy. Thực xin lỗi.” Hạ Vũ Vi xoay người, trong mắt tràn đầy thống khổ.
“Không cần nói xin lỗi với ta, nàng vĩnh viễn không cần nói với ta ba từ này.” Nam Hạo Văn hôn lên đôi môi đỏ của nàng, thấy nàng không đẩy mình ra, giống như được ủng hộ, hôn càng nóng bỏng hơn.
Một chén trà nhỏ sau, hai người mới tách ra.
Hạ Vũ Vi thở suyễn, “Huynh cần phải đi.”
“Để ta ôm nàng thêm một lát, được không?” Hai tay Nam Hạo Văn vẫn ôm chặt eo nàng, không buông.
Đột nhiên, Nam Hạo Văn buông tay ra, nhìn về phía ngoài điện.
“Quá mấy ngày nữa ta lại đến thăm nàng.”
Hạ Vũ Vi nhìn thân ảnh rời đi, chỉ cảm thấy độ ấm đã đi theo hắn. Hai tay không tự giác ôm lấy mình.
Đúng lúc này, một cái ôm ấm áp gắt gao ôm chặt nàng.
“Sao lại…” “trở về”, hai chữ sau chưa nói ra, nàng quay đầu nhìn rõ người sau, đột nhiên im bặt.
Hạ Vũ Vi kinh ngạc, rất nhanh đã vui sướng, “Thiệu Thiên, chàng cuối cùng cũng tới thăm ta. Ta rất nhớ chàng.”
Nam Thiệu Thiên cầm tay nàng. “Muộn như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?”
Hạ Vũ Vi xoay người, đôi tay vòng lấy ôm eo y, vùi đầu vào ngực y, “Thiệu Thiên, đứa bé kia không phải ta cố ý. Lòng ta rất khó chịu.”
Vừa nói, nàng vừa nức nở.
“Đồ ngốc, trẫm tất nhiên biết là nàng không cố ý. Nàng không cần tự trách như vậy, đó không phải là lỗi của nàng.” Nam Thiệu Thiên nhẹ giọng trấn an.
“Nhưng mà, ta…”
“Đừng nghĩ nhiều. Lần này trẫm phạt nàng, cũng chỉ là vì cho người bên ngoài một công đạo. Tâm ý của trẫm, nàng hiểu chứ?”
“Tất nhiên là ta hiểu.”
Nam Thiệu Thiên vuốt ve gương mặt nàng, “Dạo này nàng sao vậy, sao lại gầy thành thế này? Có phải người bên dưới hầu hạ không tốt không?”
“Thiệu Thiên, không phải lỗi của họ, là thân thể của ta không tốt.” Hạ Vũ Vi vội giải thích.
“Nàng đó. Nàng thiện lương như vậy, nếu ta không bảo vệ nàng chặt chẽ, chắc nàng đã sớm bị người trong hậu cung này bắt nạt.” Nam Thiệu Thiên bất đắc dĩ lại sủng nịch nói.
“Không phải có chàng che chở sao?” Hạ Vũ Vi hờn dỗi nói.
Hai người nằm trên giường, Nam Thiệu Thiên thương tiếc thân thể nàng đang không thoải mái, không có động.
Hạ Vũ Vi vẫn luôn chờ y chủ động, mỗi lần y đến đây đều sẽ quấn lấy nàng **, trừ khi thân mình nàng không có phương tiện.
Hôm nay cũng không phải ngày quỳ thuỷ nàng tới, vì sao y không động vào mình?
Hạ Vũ Vi rồi rắm trong lòng, lo lắng suy nghĩ lung tung ra rất nhiều khả năng. Không được! Nàng tuyệt đối không thể mất đi sự sủng ái của y.
Vì y, nàng đã từ bỏ Hạo Văn. Nàng tuyệt đối không cho phép bản thân giỏ tre múc nước, công dã tràng!
Giống như Hạ Hà nói, nàng phải chủ động!
Hạ Vũ Vi duỗi tay đến ngực y, chậm rãi vuốt. Đột nhiên, một bàn tay to có lực bắt lấy nàng.
“Thiệu Thiên.” Giọng nói mềm mại, kiều suyễn thổi qua tai y.
“Vũ Vi, nàng biết nàng đang làm gì chứ?” Nam Thiệu Thiên trầm giọng, mang theo ám ách.
Hạ Vũ Vi u oán nói, “Chẳng lẽ chàng không muốn ta à?”
“Đây là nàng tự tìm, đợi lát nữa đừng khóc kêu trẫm buông tha nàng!” Nói rồi, Nam Thiệu Thiên động thủ.
Động tác y thô lỗ, Hạ Vũ Vi không những không phản cảm, ngược lại lòng tràn ngập vui sướng, đôi mắt đen lập lòe ánh sáng.
Quả nhiên, Thiệu Thiên vẫn yêu nàng.
Đêm nay, Nam Thiệu Thiên phát hiện ra nàng khác trước, khác với thẹn thùng lúc trước, nàng càng cởi mở hơn, luôn quấn lấy ăn, giống như yêu tinh ăn không đủ no, muốn ép khô y.
Hôm sau, trời tờ mờ sáng, Nam Thiệu Thiên đã bị Tam Đức Tử đánh thức. Y vừa động, người bên cạnh cũng tỉnh, vẻ mặt quyến luyến, đôi tay ôm lấy eo y.
“Thiệu Thiên, đêm nay chàng sẽ trở về sao?”
Nam Thiệu Thiên nhìn thấy không tha trong mắt nàng, tràn đầy thương tiếc. Nàng lúc trước sẽ không bao giờ nói như vậy, nàng trước nay đều hiểu chuyện.
Hiện giờ nhìn thấy nàng như vậy, nhớ đến đêm qua nàng đứng lẻ loi bên cửa sổ, cuối cùng cũng không muốn làm nàng thất vọng, cúi đầu hôn trên trán nàng, “Có.”
Được đáp án khẳng định, Hạ Vũ Vi vừa lòng cười, muốn đứng dậy hầu hạ hắn, lại bị hắn ngăn lại, “Ngủ tiếp một lát đi.”
Hạ Vũ Vi nằm trên giường nhìn y mặt chỉnh tề rời đi.
Khi nào mình mới quang minh chính đại được sủng ái, khi nào mới có thể đứng bên người y, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ đây? Nàng bây giờ đã sắp không nhịn được nữa.
Vẫn luôn để nàng ẩn nhẫn, ẩn nhẫn, nhưng muốn giấu tới lúc nào?
Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường, đều là do nữ nhân kia đáng chết!
Liên tiếp mấy ngày, Nam Thiệu Thiên đều ngủ lại ở Hạm Hiên điện.
– Thần Tiêu cung-
Kim Sai đi đến bên người Bắc Vũ Đường, thấp giọng nói: “Nương nương, đã điều tra rõ ràng.”
“Như thế nào?”
Kim Sai muốn nói lại thôi, vẻ mặt khó xử.
“Có gì không thể nói à?” Bắc Vũ Đường buồn cười nhìn nha đầu này, “Ngươi nói đi, năng lực thừa nhận của chủ tử ngươi ngoài sức tưởng tượng của ngươi đấy!”
“Nương nương, hai ngày nay, nửa đêm Hoàng thượng đều sẽ tới Hạm Hiên điện, đến canh bốn mới rời đi.” Nói xong, Kim Sai lo lắng nhìn nương nương nhà mình.
Sắc mặt Bắc Vũ Đường như thường, không nhìn ra vui giận. Nam Thiệu Thiên xuất hiện ở Hạm Hiên điện, nàng chẳng bất ngờ tẹo nào. Nam Thiệu Thiên liên tiếp nghỉ ngơi ở Càn Thanh cung hai ngày nàng mới thấy bất thường đấy!
Phái người canh giữ cả đêm ở Hạm Hiên điện, quả nhiên như nàng đoán.
Hạ Vũ Vi và Nam Thiệu Thiên một tháng không ở chung, có thể nói là tiểu biệt thắng tân hôn. Nghĩ hẳn là mấy ngày nay sẽ ngủ lại Hạm Hiên điện.
Một tin tốt quan trọng như vậy, nàng không thể độc hưởng được.
“Ngươi lại đây.” Bắc Vũ Đường ý bảo Kim Sai cúi đầu, thấp giọng phân phó,
“Nhớ kỹ lời bổn cung chưa?”
Kim Sai gật đầu, “Rồi ạ.”
“Đi đi.”
Bắc Vũ Đường đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài. Chắc không dùng được bao lâu, hôm nay phải thay đổi thôi.
Hạ Vũ Vi, ngươi còn có thể trốn sau lưng ta bao lâu đây?
Nương nương các cung đều nghe được tiếng gió, mỗi người phản ứng khác nhau, nhưng đều đồng thời làm ra một việc, đó là sai người đi dò hỏi Hạm Hiên điện.
Tam phi có phản ứng lớn nhất, cũng là nhóm đầu tiên nhận được chuẩn báo chính xác.
Nghe được Hoàng thượng mỗi ngày đều ngủ trộm trong cung Lương phi, các nàng đều sợ ngây người.
Có thể làm Hoàng thượng làm đến vậy, còn có thể không được sủng ái à? Đây mà còn không được tính là sủng ái, vậy thì các nàng tính là cái gì!
Lương phi có địa vị gì trong lòng Hoàng thượng, dù là kẻ ngốc cũng nhận ra rõ ràng!
Một khi đã có người bắt đầu chú ý, lại bắt đầu lật xem quá khứ, những điều từng xem nhẹ lúc trước, giờ càng rõ ràng, thậm chí điểm nghiền ngẫm càng nhiều.
Hạ Vũ Vi còn đang đắc ý khi chủ động xuất kích làm Nam Thiệu Thiên ngủ lại trong cung của mình, không ngờ vì nàng ta không kiềm chế được, làm tất cả các phi tần đều đã biết địch nhân thực sự của mình là ai.
Thục phi nghe được tin tức kia, người đầu tiên nàng nghi ngờ là Bắc Vũ Đường, lại không xác định. Nhưng khi nàng biết người trong hậu cung đều biết tầm quan trọng của Hạ Vũ Vi, thì khẳng định được, là Bắc Vũ Đường ra tay.
Làm bia ngắm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng xuất kích, không muốn tiếp tục cõng cái nồi kia. Ngẫm lại cũng đúng, nếu đổi thành nàng, nàng cũng không muốn, để nữ nhân Hạ Vũ Vi kia ngồi mát ăn bát vàng.