Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 28: Sủng phi đương đạo(1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bạch Diệp Thảo

chapter content

(Một tấm cho nguyên chủ, vàng chói lóa)

(~ ̄³ ̄)~

Bắc Vũ Đường tỉnh lại, nhìn thấy cách bày biện kiểu cổ trang, hơi sửng sốt. Trong nháy mắt đó, nàng tưởng mình đã về nhà.

“Nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh.” Một cung nga quỳ gối trước giường, vừa lo lắng vừa vui sướng.

Cung nga: Cung nữ.

Bắc Vũ Đường chưa tiếp thu tin tức hệ thống truyền đến, không dám nói thêm gì, “Bổn cung muốn nghỉ ngơi thêm một lúc, các ngươi đều lui ra đi.”

Cung nga kia còn muốn nói gì đó, lại không dám trái ý nàng, nhẹ giọng đáp vâng, dẫn một đám cung tì ra khỏi tẩm điện.

“Tiếp thu tin tức.”

[Bắt đầu truyền tống.]

Một lượng tin tức khổng lồ, như thủy triều dâng trào, tràn ngập trong đầu nàng.

Mười lăm phút sau, mọi thông tin đã được tiếp thu.

Thế giới này là một thế giới giống của nàng. Nguyên chủ cũng tên là Bắc Vũ Đường, là Quý phi Nam Quốc, là sủng phi đặt trên đầu quả tim của Quốc quân Nam Quốc.

Trong hậu cung này, có thể nói là dưới một người, trên vạn người, hằng năm độc bá Nam Hoàng. Nam Hoàng lại sủng ái có thêm, chi phí ăn mặc đều là tinh tế, xa hoa nhất trong cung.

Nếu thật là như vậy, có lẽ không có chuyện của Bắc Vũ Đường nàng.

Đáng tiếc, tất cả chỉ là bề ngoài, đều là thiết cục mà hoàng đế hạ.

Nam Hoàng có người trong lòng – Lương phi Hạ Vũ Vi. Nhưng trong hậu cung này, không ai biết. Nàng ta giống như một người trong suốt, không đáng quan tâm.

Vị Quý phi Bắc Vũ Đường này, là người Nam Hoàng cố ý biến thành bia ngắm vì bảo vệ an nguy của Lương phi, làm tất cả âm mưu quỷ kế đều đổ dồn về trên người nàng.

Mà nữ nhân y đặt trên đầu quả tim kia, an an ổn ổn trong hậu cung to lớn này, nép dưới cánh chim bảo hộ của y.

Hành động này của Nam Hoàng, còn có thể làm nhà mẹ đẻ Quý phi bán mạng thay y.

Ai bảo phụ thân của Bắc Vũ Đường là Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy Nam Quốc, hai ca ca cũng là thống soái thiếu niên. Bọn họ vì Nam Quốc mà đánh lui Nam Man, thu phục đất Thục.

Thống soái: Quan võ cấp cao, tướng soái (suý), tướng chỉ huy, chủ tướng: Thống soái; Nguyên soái, nguyên súy

Trong lòng bá tánh, Bắc gia là thần bảo hộ Nam Quốc, uy vọng trong quân lại càng cao.

Nam Hoàng kiêng kỵ thế lực Bắc gia, kiêng kị danh vọng của họ cao hơn y, uy hiếp hoàng quyền của y. Nam Hoàng vừa lợi dụng Bắc gia, vừa kiêng kỵ Bắc gia.

Y đẩy nữ nhi Bắc gia lên địa vị cao, cho nàng vinh quang vô thượng, chính là vì muốn Bắc gia ra sức vì y.

Quân cờ Bắc Vũ Đường này, dưới sự khống chế của Nam Hoàng, không những chắn thay cho người yêu y, còn có thể kiềm chế Bắc gia, một công đôi việc, lợi dụng hoàn toàn.

Khi thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, Bắc gia cũng không cần phải tồn tại nữa.

Dưới sự thúc đẩy của Nam Hoàng, Bắc gia vì tội thông đồng với địch bán nước, hạ ngục toàn tộc, chém đầu thị chúng.

Nguyên chủ Bắc Vũ Đường muốn tìm Nam Hoàng, nghĩ y sẽ vì tình cảm bao năm, bỏ qua Bắc gia. Đáng tiếc, chờ đợi nàng lại là tin tức bị biếm lãnh cung.

Bắc Vũ Đường không tin, ngày ngày ngóng trông thấy y một lần, nhưng lãnh cung là nơi nàng có thể tự do ra vào sao? Sau khi tiến vào lãnh cung, Bắc Vũ Đường sống không bằng chết.

Nhiều năm như vậy, có bao nhiêu phi tần đố kị, hâm mộ nàng, trong hậu cung có bao nhiêu người ngóng trông ngày này. Giờ nàng đã bị biếm lãnh cung, sao các nàng kia có thể buông tha. Mỗi ngày sẽ có người tới dẫm nàng một chân, nhục nhã, tra tấn nàng.

Không quá một tháng, đệ nhất mỹ nhân danh chấn thiên hạ Nam Quốc, sủng phi Nam Hoàng, thành kẻ điên người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Mỗi người đều nghĩ Bắc Vũ Đường điên rồi, thật ra nàng chưa điên, chỉ là để bảo vệ bản thân mà thôi. Nàng còn vọng tưởng một ngày nào đó, Nam Hoàng sẽ nhớ tới nàng, thả nàng ra.

Đáng tiếc, hết thảy chỉ là vọng tưởng. Nàng đến chết cũng không thấy được Nam Hoàng một lần, ngược lại lại thấy được Lương phi.

Thấy phi tần không đáng liếc mắt ngày xưa trở thành Hoàng hậu cao cao tại thượng, thành người đứng đầu hậu cung.

Từ những phi tần khác, nàng biết được rất nhiều chuyện về Lương phi, bọn họ nói cho nàng, người Nam Hoàng yêu nhất là Lương phi, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ kiềm chế Bắc gia, hoàng đế tốt với nàng, là vì xem mặt Bắc gia.

Bọn họ nói, Nam Hoàng tự mình thiết kế Trích Tinh Lâu cho Lương phi, tự mình nấu canh cho Lương phi… Mỗi một người từng khinh bỉ Lương phi, sẽ lại đây sống cùng nàng. Lương phi được sủng ái như thế nào.

Những người đó ghen ghét cừu hận Lương phi, phát tiết toàn bộ lên người nàng.

Khi còn là sủng phi, nàng chắn đao thay Lương phi; đến nước này, lại là túi trút giận thay ả. Dường như nàng sinh ra, tồn tại là để chịu tội thay ả.

Ngày ấy gặp Lương phi, ả cao cao tại thượng, ánh mắt khinh miệt nhìn nàng, nghe ả chầm chậm kể từng chút chuyện của ả và Nam Hoàng.

“Ngươi chẳng qua là tấm mộc của bổn cung, ngươi cho rằng Nam Hoàng thật sự thích ngươi sao?”

“Ngươi biết Thiệu Thiên nói gì về ngươi không? Chàng nói ngươi đanh đá, kém văn hóa, ngay cả khuôn mặt ngươi lấy làm tự hào, trong mắt chàng cũng chỉ là mặt mày khả ố. Mỗi lần chàng gặp ngươi, đều sẽ đến chỗ của ta rửa mắt.”

“Trong mắt Thiệu Thiên, ngươi chính là một độc phụ độc ác tàn nhẫn.”

“Thấy ngươi chắn nhiều đao cho bổn cung như vậy, bổn cung ban cho ngươi một ly rượu độc.”

……….

Hạ Vũ Vi nói rất nhiều, nàng cứ tưởng mình sẽ đau, nhưng đau đớn đến cùng cực rồi, trái tim đã trở nên chết lặng.

Bắc Vũ Đường đọc xong toàn bộ, trái tim cũng như bị thứ gì đó đè nặng.

Đơn giản là vì Bắc Vũ Đường này quá giống nàng. Hai người đều gả nhầm người xấu, bị lợi dụng, gia tộc cũng bị người vu hãm, mãn môn sao trảm.

Nhìn thấy nguyên chủ, nàng như nhìn thấy một bản thân khác.

[Nhiệm vụ lần này: Không làm tấm mộc cho Hạ Vũ Vi, cướp đi mọi thứ của Hạ Vũ Vi.]

Bắc Vũ Đường nghe, chờ hệ thống nói tiếp, nhưng nửa ngày không nghe thấy cái gì, nhịn không được hỏi: “Còn gì nữa?”

[Hết rồi.]

“Chẳng lẽ nàng không muốn trả thù Nam Thiệu Thiên?”

Trầm mặc hai giây, mới nghe được hệ thống trả lời.

[Vừa hỏi lại nguyên chủ, hết rồi.]

“Cậu chắc chắn?” Bắc Vũ Đường không nhịn được hỏi lại một lần nữa.

[Chắc chắn.]

Con ngốc này!

Bắc Vũ Đường không biết vì sao lại có chút tức giận. Nam Thiệu Thiên đối xử với nàng ấy như vậy, nàng ấy lại không muốn trả thù y. Chẳng lẽ một Nam Thiệu Thiên hơn được mấy trăm tánh mạng Bắc gia à?

Khi tiếp thu toàn bộ ký ức, Bắc Vũ Đường cũng tiếp nhận toàn bộ của nguyên chủ. Nàng rõ ràng cô nương ngốc kia yêu Nam Thiệu Thiên đến nhường nào.

Nam Thiệu Thiên thích nàng ăn mặc diễm lệ, nàng liền trang điểm cực kỳ diễm lệ, mặc kệ xuân hạ thu đông, đơn giản là vì y thích.

Nam Thiệu Thiên lơ đãng nói một câu, thích trà pha bằng nước sương sớm, nàng lại mỗi ngày dậy sớm tự mình hứng.

Có rất nhiều, rất nhiều điều y thích. Chỉ cần là thứ y thích, nàng cũng thích.

Bắc Vũ Đường xoa mày, nàng thật ra càng muốn trả thù Nam Thiệu Thiên. Hạ Vũ Vi đáng giận, Nam Thiệu Thiên càng đáng ghê tởm hơn. Đáng tiếc, nhiệm vụ chỉ nhằm vào Hạ Vũ Vi, làm ngực nàng rất buồn bực.

Bắc Vũ Đường ngồi dậy, ngước mắt lên, suýt chút nữa bị tẩm điện sáng long lanh kia chói mù đôi mắt.

Cây cột mạ vàng, đồ trang trí vàng óng, màn lụa bện tơ vàng, thảm vàng, thật là một cung điện kim bích huy hoàng.

Nàng nhớ, Nam Thiệu Thiên từng nói với nguyên chủ.

“Vũ Đường, màu vàng hợp với nàng nhất.”

Từ lúc đó, trong thế giới của Bắc Vũ Đường xuất hiện rất nhiều đồ vàng.

Bắc Vũ Đường đỡ trán, “Người đâu.”

Cung nga chờ bên ngoài đi vào, bắt đầu trang điểm chải chuốt cho nàng. Khi cung nga bưng mấy khay quần áo lên cho nàng chọn, Bắc Vũ Đường lại bị sét đánh thêm lần nữa.

Vàng, vàng, vàng everywhere……

Bắc Vũ Đường nhắm mắt, không nhìn màu vàng chói lọi kia, “Đổi màu khác!”

Vài cung nga đều sửng sốt, nửa ngày sau mới phản ứng lại.

Đại cung nữ Kim Sai cẩn thận hỏi: “Nương nương, thật sự muốn đổi sao?”

“Đổi.” Bắc Vũ Đường nhìn thấy mấy bộ vàng chóe này, đau mắt đau đầu lắm rồi đấy!

Kim Sai lập tức phất tay, phân phó các cung nữ đổi bộ quần áo khác. Kim Sai cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh như nước, không có dấu hiệu giận dữ thì càng bồn chồn, sai người phía dưới làm việc càng cẩn thận.

Đợi nửa ngày sau, cung nữ mới bưng ba bộ quần áo lại đây. Ba bộ này vừa nhìn đã biết là bỏ xó lâu ngày, hoa văn và kiểu dáng đều không phải loại lưu hành bây giờ.

Kim Sai rất sợ nàng tức giận, mở miệng nói: “Nương nương, mai nô tỳ sẽ phân phó xuống, một lần nữa làm mấy bộ xiêm y mới.”

“Được.” Bắc Vũ Đường khẽ lên tiếng.

Kim Sai thấy nương nương không tức giận, thở phào trong lòng, vội cho cung tì một ánh mắt, mấy cung tì kia bưng quần áo lên trước mặt Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường nhìn qua ba bộ, cuối cùng lấy bộ màu lam nhạt.

Vài cung tì tay chân lanh lẹ mặc giúp nàng. Bắc Vũ Đường ngồi trước kính, nhìn khuôn mặt mình trong gương, thật là minh diễm động lòng người, đặc biệt là đôi mắt kia – đôi mắt hồ ly câu nhân, hơi hơi nhếch lên, có cảm giác vũ mị không nói thành lời.

Cung tì đang chuẩn bị thoa phấn cho nàng, lại bị nàng ngăn lại.

Gương mặt này đã đủ kinh diễm. Nếu thoa thêm, không những không đẹp hơn, mà còn có vẻ tục tằng.

Nếu muốn cướp đi tất cả của Hạ Vũ Vi, đương nhiên sẽ bao gồm Nam Hoàng. Nghĩ đến việc này, Bắc Vũ Đường cảm thấy cả người không tốt. Nếu bảo nàng ngược Nam Hoàng, nàng sẽ rất có hứng, nhưng làm y yêu nàng, nàng thấy rất ghê tởm.

Đột nhiên, Bắc Vũ Đường kế thượng tâm đầu, có một ý tưởng lưỡng toàn, vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa ngược được Nam Hoàng. Đó là làm Nam Hoàng yêu nàng, sau đó…….

Bắc Vũ Đường như nghĩ ra gì đó rất buồn cười, mi gian là ý cười tươi đẹp.

Đột nhiên, có một đôi tay vòng qua eo nàng, thân thể Bắc Vũ Đường cứng đờ. Chóp mũi ngửi thấy mùi Long Tiên Hương, không cần nói cũng biết người đến là ai.

Bắc Vũ Đường xoay người, vẻ mặt kinh hỉ nhìn người tới.

“Hoàng thượng, người dọa thần thiếp. Thần thiếp còn tưởng là tên đăng đồ tử không muốn sống cơ!”

Nói, tay nhỏ nhẹ gõ mấy cái lên ngực y.

Nam Hoàng nắm bàn tay nhỏ của nàng, tinh tế vuốt ve bàn tay nhỏ non mềm trong tay, con ngươi thâm thúy chú ý tới dung nhan hôm nay của nàng, đáy mắt hơi hiện lên tia kinh diễm.

Nàng hôm nay cực kỳ đẹp!

“Sao hôm nay nàng không thượng trang? Những nô tài kia lười biếng?” Nam Hoàng thuận miệng hỏi, chỉ là đáy mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

Y vừa dứt lời, toàn bộ cung nga trong điện quỳ xuống thỉnh tội.

Bắc Vũ Đường mỉm cười, khóe mắt hơi giơ lên, mắt sáng răng trắng, vậy mà lại câu đầu quả tim y run lên.

Nàng hờn dỗi nói: “Hoàng thượng, chẳng lẽ thần thiếp như vậy không đẹp sao?”

“Đẹp, ái phi đương nhiên là đẹp nhất. Chỉ là, ái phi thượng trang xong càng đẹp hơn.” Nam Hoàng thâm tình chân thành nhìn chằm chằm khuôn mặt thiên kiều bá mị này.

“Hoàng thượng!” Bắc Vũ Đường thẹn thùng nhẹ đấm Nam Hoàng, chôn mặt vào trong ngực hắn, che dấu đi sự khinh thường sâu trong đáy mắt.

Nam Hoàng ơi là Nam Hoàng, người đối xử với Hạ Vũ Vi thật tốt nha! Bởi vì Hạ Vũ Vi hâm mộ mỹ mạo của Bắc Vũ Đường, vì muốn Hạ Vũ Vi vui vẻ, cố ý để Bắc Vũ Đường tô son điểm phấn, che lấp đi vẻ đẹp của nàng.

“Hoàng thượng, thần thiếp nghĩ người không hề thích Đường Nhi.” Bắc Vũ Đường bắt chước bộ dáng ghen tuông của nguyên chủ, bĩu môi, giọng nói ủy khuất cực kỳ, “Hôm qua Song Nhi muội muội có làm bệ hạ vừa lòng không?”

Nam Hoàng rất chán ghét dục vọng chiếm hữu của Bắc Vũ Đường, mỗi lần y đến chỗ phi tần khác, người này sẽ lại không vui. Đây là một trong những khuyết điểm làm y chán ghét Bắc Vũ Đường.

Sâu trong đáy mắt Nam Hoàng là chán ghét nồng đậm, nhưng trên mặt vẫn thâm tình như trước, “Bình dấm chua nhỏ, trong lòng trẫm, trong mắt trẫm chỉ có nàng thôi.”

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt thâm tình của y, “Trong lòng thần thiếp, trong mắt thần thiếp cũng chỉ có mình bệ hạ!”

Người vô tình nhất thiên hạ là đế vương, người không thể yêu nhất thiên hạ cũng là đế vương.

Nàng lại yêu một người không đáng yêu, không thể yêu, kết quả chính là mình đầy thương tích.

Nam Hoàng nhẹ điểm chóp mũi nàng, “Trẫm còn công vụ cần xử lý, bữa tối sẽ không tới.”

Bắc Vũ Đường nghe xong, trong mắt tràn đầy không tha, “Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.”

Nam Hoàng vừa đi, không tha trong mắt nàng biến mất, chỉ còn lại lạnh băng.

Bắc Vũ Đường biết nguyên chủ cả người đều không ổn, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, những khuyết điểm phải thay đổi từng chút một, mới không khiến y hoài nghi.

Từ xưa đến nay, người nghi ngờ nhiều nhất chính là đế vương, nếu đã khiến y nghi ngờ, kế hoạch của nàng sẽ khó thực hiện. Nhiệm vụ lần này không thoải mái tẹo nào. Làm một người chán ghét bạn thích bạn, thậm chí yêu bạn.

Đây không dễ hoàn thành như vậy, đặc biệt là khi người kia còn là một đế vương tâm tư kín đáo, lòng dạ thâm sâu. Nàng cần phải dùng toàn bộ tinh thần đối mặt với hắn, một bước sai có thể sẽ thua cả bàn cờ.

“Bổn cung cần tĩnh dưỡng, không có mệnh lệnh của bổn cũng, ai cũng không được vào tẩm cung một bước!” Bắc Vũ Đường phân phó.

“Vâng.”

Kim Sai vẫy vẫy tay, cho toàn bộ cung tì trong tẩm điện ra ngoài, chỉ còn lại mình nàng trong cung điện.

Bắc Vũ Đường bắt đầu chải vuốt toàn bộ cốt truyện, bắt đầu phân tích tính các đặc điểm của Hạ Vũ Vi, Nam Hoàng, và phi tần các cung khác, đặc biệt trọng điểm chú ý là Nam Hoàng và Hạ Vũ Vi.

Làm sao vặn đổ nốt chu sa trong lòng hoàng đế, thực sự là một vấn đề không nhỏ.

Nan đề dù khó, nhưng luôn có cách giải.

“Ta muốn biết toàn bộ việc xảy ra giữa Nam Hoàng và Hạ Vũ Vi.”

Bắc Vũ Đường tiếp thu mọi tin tức đều là tin xoay quanh nguyên chủ, nhưng muốn xem tin tức khác, chẳng hạn như quá khứ của ai đó trong thế giới vị diện thì cần trả phí.

[Ký chủ cần trả 50 điểm tích lũy.]

“50? Quý như vậy!”

Nàng làm nhiệm vụ trước xong chỉ còn 45 điểm tích lũy, kém 5 điểm tích lũy.

[Giá không lừa già dối trẻ. Ký chủ có thể chọn nợ, hoàn thành nhiệm vụ dùng điểm tích lũy gấp đôi để trả là được.]

Bắc Vũ Đường nhíu mày, lãi suất cho vay của hệ thống cao thật đấy.

Vì hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, nàng chỉ có thể đổi.

“Đổi.”

Bắc Vũ Đường cảm thấy điểm tích lũy của mình về không, trên mặt không biến hóa gì, nhưng thật ra đang rất đau lòng.

Rất nhanh, đoạn thông tin về quá khứ từ nhỏ đến lớn của Nam Hoàng và Hạ Vũ Vi truyền vào trong đầu. Bắc Vũ Đường chăm chú nghiên cứu, lại tinh tế nghiên cứu Nam Hoàng.

Phân tích xong, khóe môi Bắc Vũ Đường hơi giơ lên.

50 điểm tích lũy này tiêu đáng giá.

Nam Hoàng thích Hạ Vũ Vi cùng thế vô tranh, thích sự thanh cao, đạm bạc của nàng ta, nữ nhân đó thuần túy, sạch sẽ như vậy, trong cuộc sống lục đục với nhau này của y, là người y yêu thương nhất.

Hạ Vũ Vi là dạng người như vậy sao?

Đương nhiên không phải.

Nếu nàng ta thật sự là người như vậy, sao lại giữ đạo hiếu ba năm rồi vẫn còn muốn chờ vào cung? Nếu không tham quyền quý, sao lại vứt bỏ Cửu vương gia say mê nàng ta, nhào vào trong ngực Nam Hoàng?

Nếu thật sự đơn thuần, trong cung sẽ không xuất hiện Hoàng hậu sủng quan hậu cung rồi.

Tất cả đều là biểu hiện giả dối mà Hạ Vũ Vi bày ra, bộ dáng bạch liên hoa thanh cao không tranh với đời này đã mê hoặc Nam Hoàng, câu lấy Cửu vương gia.

Thật là một đóa bạch liên hoa có một không hai!

Vậy để nàng cho Nam Thiệu Thiên nhìn thật kỹ, bộ dáng thực sự của nữ nhân y thích đi!

Chuyện này cần lên kế hoạch thật tốt mới được.

Bắc Vũ Đường chống tay dưới cằm, mắt phượng híp lại, vẻ mặt trầm tư.

Hôm sau, Bắc Vũ Đường họa trang, chỉ là trang dung này, là tự nàng họa. Nếu Nam Thiệu Thiên nói thích nàng thượng trang, nàng lại không họa, sẽ bị nghi ngờ.

Bắc Vũ Đường không họa nùng trang, chỉ nhẹ nhàng tô chút son môi, khóe mắt vẽ vài nét bút, mắt phượng nháy mắt trở nên càng câu hồn.

Kim Trạc mỉm cười khen, “Nương nương hôm nay cũng thật xinh đẹp.”

Vài đại cung nữ bên người đều phụ họa theo, đây không phải là khen cho có, mà là thật lòng khen. Nương nương trang điểm nhạt cực kỳ đẹp. Các nàng cứ nghĩ nương nương không hóa trang mới đẹp, nào biết nương nương hôm nay chỉ tùy ý phác họa vài nét, cả người đều thay đổi, đặc biệt là đôi mắt, càng câu nhân hơn.

Bắc Vũ Đường đứng lên ra ngoài tẩm điện, một đám người đi theo phía sau. Đoàn người xa hoa đi đến Ngự hoa viên, phi tần lớn nhỏ trong cung đã sớm chờ ở đó.

Kiệu liễn của nàng vừa xuất hiện, mọi người đã đồng thời quỳ xuống hành lễ.

“Tham kiến Thần Quý phi, nương nương vạn phúc kim an.”

Bắc Vũ Đường hạ kiệu, đi qua chúng phi tần muôn hình muôn vẻ, đến ngồi xuống vị trí chủ vị, mới nhẹ nhàng nói hai từ, “Đứng lên.”

“Tạ nương nương.”

Chúng phi tần đứng dậy, dựa theo địa vị ngồi ở hai bên.

Bắc Vũ Đường bất động thần sắc đánh giá các phi tử, trong hậu cung này, trừ Hoàng hậu nương nương quá cố, giờ chỉ có Bắc Vũ Đường phân vị Quý phi là cao nhất, tiếp đến là tứ phi.

Tứ phi, gồm Lương phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi. Bốn người này, chỉ có Lương phi có cảm giác tồn tại yếu nhất trong cung. Tuy nàng ta là một phi, nhưng rất ít khi được Nam Hoàng lật bài, số lần Nam Hoàng ngủ lại trong cung nàng ta cũng là ít nhất.

Lương phi thích yên tĩnh, không thích tranh với người, tính tình đạm bạc, làm người trong hậu cung khinh thường đối nghịch với nàng ta.

Đây là lý do vì sao trong hậu cung biến đổi không ngừng này, nàng ta có thể sống bình tĩnh như vậy.

Bắc Vũ Đường triệu toàn bộ phi tần trong hậu cung đến Ngự hoa viên, mỹ danh là ngắm hoa, thật ra chỉ là muốn nhận mặt thôi. Trọng điểm chú ý của Bắc Vũ Đường là tứ phi.

Nhìn ý cười doanh doanh trên mặt tứ phi, hình ảnh hài hòa, trong lòng lại là nên tính kế đối phương như thế nào.

“Nhìn những bông hoa kia xem, biết nương nương tới, đều nở rất đẹp.”

Người mở miệng đầu tiên là Hiền phi.

Hiền phi đã đầu nhập vào với nàng, xem như là người của nàng. Chỉ là, khi nguyên chủ thất thế, lại là người dẫm nguyên chủ tàn nhẫn nhất. Nàng ta là người vào lãnh cung nhiều nhất, cũng là người tra tấn nguyên chủ nhiều nhất.

Bắc Vũ Đường nhìn bộ dáng nịnh bợ lúc này của nàng ta, khẽ nhếch lông mi, đôi mắt ngậm ý cười nhạt, sâu trong đó lại là ánh sáng lạnh lẽo.

Tuy nói quan hệ của hai bên là lợi dụng lẫn nhau, nhưng Hiền phi ngồi được lên phi vị, hơn nửa công lao là nguyên chủ giúp đỡ, không có nguyên chủ, nàng ta có lẽ còn là một tân thiếp nho nhỏ.

Sau khi nguyên chủ gặp nạn, bỏ đá xuống giếng thì cũng thôi, lại là người bỏ đá tàn nhẫn nhất, vậy thì thật không thể nói nổi. Ngươi không biết báo ân thì cũng thôi, lại có điệu bộ như vậy, đủ thấy người này là kẻ hẹp hòi tàn nhẫn.

Hiền phi là điển hình của bạch nhãn lang.

“Hiền phi muội muội thật là nói được.” Thục phi che miệng trên ghẹo, ý cười doanh doanh, đáy mắt lại là khinh thường tràn đầy.

Hừ, loại ôm đùi này, thật đúng là khó coi.

“Hiền phi muội muội miệng mà không ngọt, thì sao ngồi được vị trí hôm nay.” Đức phi vừa mở miệng đã là châm chọc.

Đức phi dám nói vậy, là ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ. Đức phi là nữ nhi của Thừa tướng đứng đầu quan văn, trong triều có địa vị không thể khinh thường.

Nam Hoàng cũng rất sủng ái nàng, chỉ là so với Thần Quý phi, phần sủng ái đó chẳng đáng gì.

Đức phi đố kỵ với Bắc Vũ Đường, trong mắt nàng ta, nếu không có yêu tinh Bắc Vũ Đường này, nàng ta là phi tử Hoàng thượng sủng ái nhất. Đức phi không dám nhằm thẳng vào khiêu chiến Thần Quý phi, chỉ có thể lấy lui làm tiến nhằm vào Hiền phi.

Phụ thân Hiền phi chỉ là một tham tướng nho nhỏ, nếu không có Thần Quý phi che chở, vị trí Hiền phi này cũng không đến lượt nàng ta ngồi.

Đức phi và Hiền phi tuy cùng cấp, nhưng Hiền phi lại không dám đắc tội, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Nàng ta nhìn về phía Bắc Vũ Đường, thường lúc này nàng sẽ giúp nàng ta.

Lúc này, Bắc Vũ Đường lại làm như không nghe được, ung dung thong thả uống trà.

Tứ phi thấy nàng chậm chạp không nói, dường như không có tính toán xuất đầu thay Hiền phi, đều lộ ra ý cười ý vị thâm trường nơi đáy mắt.

Đức phi cười nhạo không chút che dấu, càng khiêu khích nhìn Hiền phi, ánh mắt chói lọi viết, “Ngươi bị chỗ dựa của ngươi vứt bỏ”.

Thục phi mỉm cười, không nhìn ra cảm xúc gì.

Lương phi rất ít nói chuyện, từ đầu tới cuối đều duy trì bộ dáng đạm nhiên vô tranh, chỉ là sâu trong mắt lại nhìn về Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Bắc Vũ Đường tất nhiên chú ý tới ánh mắt đánh giá bất động thần sắc của Lương phi, chậm rì rì buông chén trà nhìn nàng ta, “Lương phi muội muội, sao lại không nói lời nào?”

Nháy mắt, ánh mắt mọi người nhất trí nhìn Lương phi.

Lương phi nở nụ cười thanh nhã, “Thần thiếp bị trăm hoa mê mắt, xem đến mê mẩn.”

“Vậy sao? Muội muội xem mê mẩn như vậy, ắt biết đóa nào nở đẹp nhất, không biết muội muội có thể hái một đóa cho bổn cung không?” Bắc Vũ Đường ung dung thong thả nói

Lời vừa ra, Lương phi kinh ngạc, những người khác lại mờ mịt.

Lương phi vừa nói, rõ ràng là lấy cớ. Loại lấy cớ này, không ai sẽ coi là thật cả.

Lương phi không thích nói chuyện, làm bối cảnh cũng là chuyện bình thường, mọi người đều không thấy kỳ quái, kỳ quái là tại sao Thần Quý phi lại chú ý nàng ta.

Chẳng lẽ Lương phi đắc tội nàng, khiến nàng bắt đầu nhằm vào Lương phi?

Lương phi rất nhanh bình tĩnh lại, từ từ đứng lên, “Đây là vinh hạnh của thần thiếp.”

Lương phi ra khỏi đình hóng gió, bắt đầu đi lại trong hoa viên. Ngự hoa viên của hoàng cung là Vạn hoa viên, trong đó trồng đủ chủng loại hoa, được hoa thợ chăm sóc cẩn thận, mỗi đóa đều nở cực kỳ đẹp, nếu không đã sớm bị hoa thợ xử lý.

Hiện giờ Hạ Vũ Vi đi giữa bụi hoa, ánh mắt tìm tòi khắp nơi, nhìn như nghiêm túc lựa chọn, lúc sắp về thì tùy ý hái một đóa.

Bắc Vũ Đường nhìn đóa hoa trong tay, mỉm cười nói: “Sao bổn cung lại thấy nó không nở đẹp như đóa hoa bên chân cột bên kia nhỉ, các ngươi cảm thấy sao?”

Hiền phi là người đầu tiên hưởng ứng, “Thần thiếp cũng thấy vậy.”

Đức phi và Thục phi lại không nói gì.

Các phi tần muốn nịnh bợ Bắc Vũ Đường lại theo nhau phụ họa.

Hạ Vũ Vi bảo trì vẻ mặt đạm mạc, thanh cao không tranh, tựa như không bị các nàng ảnh hưởng chút nào.

Bắc Vũ Đường ném đóa hoa trong tay xuống đất, mỉm cười nói: “Còn phiền muội muội lại chọn một đóa, lần này phải cẩn thận mới được.”

Hạ Vũ Vi nhìn đóa hoa rơi trên mặt đất, đáy mắt xẹt qua ánh sáng lạnh.

“Vâng.”

Hạ Vũ Vi lên tiếng, một lần nữa về hoa viên, bắt đầu chọn lựa. Lúc này, nàng ta không dám có lệ, lựa chọn nghiêm túc hơn, chỉ là những đóa hoa đều nở cực đẹp, khó có thể nói đóa nào đẹp nhất.

Cẩn thận nhìn nửa ngày, Hạ Vũ Vi hái một đóa mẫu đơn diễm lệ.

Bắc Vũ Đường cẩn thận nhìn mẫu đơn trong tay, Hạ Vũ Vi đứng dưới ánh mặt trời, chờ đến có hơi không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn không dám lộ ra.

“Tìm lại.” Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.

Biểu tình khuôn mặt Hạ Vũ Vi cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.

Nàng cố ý chỉnh nàng ta, nữ nhân đáng chết kia! Dám đối xử với nàng ta như vậy!

Lửa giận trong lòng Hạ Vũ Vi cháy ngập trời, nhưng lại không dám lộ ra ngoài. Nàng ta không cam lòng, nàng ta hận.

Nam Thiệu Thiên rõ ràng yêu nàng ta, mọi vinh sủng, tôn vinh mà Bắc Vũ Đường đang sở hữu, vốn thuộc về nàng ta! Nàng dựa vào cái gì mà dám sai sử nàng ta, làm nhục nàng ta như vậy!

Hạ Vũ Vi che dấu cảm xúc rất tốt, nhưng dù tốt, cũng không thoát được cặp mắt sắc bén của Bắc Vũ Đường.

Nhìn nàng ta giận mà không dám nói, bộ dáng hận ý ngập tràn, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy sảng khoái. Nguyên chủ ngốc nghếch kia, giống như những người khác, xem nhẹ sự tồn tại của Lương phi, chưa bao giờ nhắm vào nàng ta.

Hạ Vũ Vi biết rõ Bắc Vũ Đường là tấm mộc của nàng ta trong hậu cung, thay thế nàng ta chịu tội. Nàng ta không cảm kích, một chút đồng tình cũng không, ngược lại còn ước nàng đi tìm chết.

Một khi đã vậy, nàng ta dựa vào cái gì mà sống thoải mái dễ chịu?

Hiện tại chỉ là hái một đóa hoa cho nàng cũng không muốn, cũng không nghĩ nàng chịu bao nhiêu lần độc, chặn bao nhiêu lần mưu hại thay nàng ta.

Các vị phi tần ở đây đều nhìn ra, Thần Quý phi nhắm vào Lương phi.

Rất nhiều người không rõ, Lương phi không tranh với đời, đạm mạc như vậy, có cái gì mà nhắm vào, lại không uy hiếp đến địa vị của nàng.

Ý tưởng này là của các phi tần nhỏ.

Đức phi, Thục phi, Hiền phi nghĩ càng sâu hơn, đặc biệt là Thục phi, tâm cơ nàng ta thâm trầm nhất. Nàng ta rất hiểu cách sống của Bắc Vũ Đường, tuyệt đối không phải người vô duyên vô cớ ra tay, nhất định là Lương phi đã làm chuyện gì đó chọc tới nàng.

Các phi tần ngồi trong đình hóng gió uống trà ăn điểm tâm, nói nói cười cười rất náo nhiệt. Chỉ có một mình Hạ Vũ Vi đứng dưới nắng nóng hái hoa.

Hạ Vũ Vi nghe tiếng oanh ca yến ngữ sáng sủa, trái ngược với tình cảnh của mình, hỏa khí trong lòng càng lúc càng lớn.

Bắc Vũ Đường, ngươi chờ cho ta!

Hạ Vũ Vi đứng dưới mặt trời chói chang, trong lòng hận, càng lo lắng làn da tuyết trắng của mình sẽ bị phơi đen. Thiệu Thiên thích nhất làn da trắng nõn của nàng ta, nếu bị phơi đen, nhất định sẽ không tha cho nàng.

Bắc Vũ Đường và các phi tần nói cười, ánh mắt luôn lưu ý Hạ Vũ Vi, thấy thân thể nàng ta lung lay sắp đổ, lại nhìn thoáng qua sắc trời, chắc sắp đến rồi.

Quả nhiên, khi Hạ Vũ Vi sắp không chịu nổi, một thân ảnh màu vàng xuất hiện trong Ngự hoa viên.

“Hoàng thượng giá lâm!” Tiếng kêu bén nhọn lảnh lót vang lên trong Ngự hoa viên. Mọi người trong Ngự hoa viên đều đồng loạt quỳ xuống, không ít phi tần lộ ra vui sướng, trong đó người vui sướng nhất chính là Hạ Vũ Vi.

Nam Thiệu Thiên nhìn thoáng qua các phi tần, lúc nhìn đến Hạ Vũ Vi thì dừng lại vài giây, rất nhanh đã rời đi.

“Đứng lên cả đi.”

“Tạ Hoàng thượng!” một đám mỹ nhân đứng dậy, bày ra tư thế đẹp nhất của mình trước mặt y, ngóng trông lọt vào mắt Hoàng thượng.

Đức phi nhìn nhóm tiểu tiện nhân này, trong lòng thầm hận.

Một đám không biết xấu hổ, dám trắng trợn táo bạo câu dẫn Hoàng thượng, thật đáng giận!

Nam Hoàng vẫy tay với Bắc Vũ Đường một cái, Bắc Vũ Đường tất nhiên hiểu ý y, giống như nguyên chủ, vui vẻ ngồi bên cạnh y.

“Ái phi hôm nay thật có hứng thú.”

Bắc Vũ Đường mỉm cười nói: “Thần thiếp thấy thời tiết hôm nay không tệ, muốn cùng các muội muội liên lạc cảm tình nhiều hơn.”

“Nàng thật ra có tâm. Nhưng mà, đừng làm chính mình mệt mỏi. Hôm nay trời nóng, không thể ở bên ngoài lâu.” Nam Thiệu Thiên quan tâm săn sóc nói.

Tên này đang làm trò trước mặt phi tần, trắng trợn kéo cừu hận cho nàng.

Trên mặt Bắc Vũ Đường vui sướng, nhưng trong lòng lại chửi thầm.

Xem ra hôm nay nàng động vào tình nhân nhỏ của y, y báo thù thay đây mà. Xem ra y rất để bụng Hạ Vũ Vi nha!

“Thần thiếp đã biết.” Bắc Vũ Đường vẻ mặt thẹn thùng đáp, biểu lộ toàn bộ kiều thái tiểu nữ nhi.

Nam Thiệu Thiên buông chén trà trong tay, “Trẫm có chút tưởng niệm trà trong cung của ái phi.”

“Thần thiếp trở về sẽ pha cho ngài.”

Hừ, muốn cứu Hạ Vũ Vi à, chiêu này còn vụng về lắm.

Nam Thiệu Thiên và Bắc Vũ Đường đứng dậy rời khỏi đình hóng gió, không hề để ý tới những người khác. Các phi tần nhìn Hoàng thượng và Quý phi nắm tay rời đi, cả đám che dấu đố kỵ ngập tràn nơi đáy mắt.

Bắc Vũ Đường và Nam Thiệu Thiên vừa đi, đám người Đức phi, Thục phi cũng không muốn ở Ngự Hoa viên nữa. Nếu không phải Thần Quý phi tâm huyết dâng trào kéo họ, làm sao họ lại chạy ra ngoài giữa cái trời nắng nóng này chứ.

Thục phi đi rồi, ánh mắt còn như có như không đánh giá Hạ Vũ Vi.

Các phi tần địa vị cao đi rồi, những phi tần địa vị thấp hơn cũng đi.

“Nương nương, người không sao chứ?” Cung nữ hầu hạ bên cạnh Hạ Vũ Vi vội cuống quýt tiến lên nâng nàng ta.

Phơi nắng dưới cái nắng chói chang này hơn một canh giờ, nàng ta đã váng đầu hoa mắt, nhiều hơn nữa là khó chịu trong lòng. Vừa nãy nhìn thấy hình ảnh Nam Thiệu Thiên nắm tay Bắc Vũ Đường đứng chúng, trong lòng nàng ta rất khó chịu.

Tuy nàng ta biết Nam Thiệu Thiên yêu mình, nhưng trong lòng nàng ta vẫn đố kỵ, đố kỵ Bắc Vũ Đường có thể quanh minh chính đại đứng bên cạnh y,được y hỏi han ân cần.

Tưởng tượng đến việc ban nãy Nam Thiệu Thiên từ đầu tới cuối đều không nhìn mình, trái tim nàng ta giống như bị người bóp chặt. Nàng ta bị Bắc Vũ Đường bắt nạt đến như vậy, chẳng lẽ y không nhìn ra sao?

Y không hỏi tới một câu, làm Hạ Vũ Vi không thể bình tĩnh.

Hạ Vũ Vi đột nhiên nghi vấn, y thực sự yêu mình sao? Bằng không, vì sao thấy mình bị bắt nạt, y có thể thờ ơ như vậy?

Có lẽ là trong lòng khó chịu, cũng có lẽ là thân thể không khoẻ, Hạ Vũ Vi cứ như vậy ngã xuống.

“Nương nương!”

May mà mấy cung nữ xung quanh lanh lẹ, vững vàng đỡ được nàng ta.

Tin Lương phi bị ngất được nâng về cung của mình rất nhanh đã truyền khắp hậu cung. Lúc Bắc Vũ Đường nghe được tin này, đang chơi cờ với Nam Thiệu Thiên.

“Nương nương, người trong cung Lương phi cầu kiến Hoàng thượng.” Kim Sai cẩn thận nói, nàng rất sợ chủ tử tức giận. Lương phi này đúng thật là lớn mật, dám đến tận Thần Tiêu cung của bọn họ cướp người.

Bắc Vũ Đường nhìn nam nhân đối diện một cái, ra vẻ không vui nói: “Có nói là chuyện gì không?”

Kim Sai cố nén sợ, bẩm báo đúng sự thật: “Lương phi vừa rồi ngất xỉu.”

Nàng vừa nói xong, Bắc Vũ Đường chú ý tới động tác trong tay Nam Thiệu Thiên hơi ngừng lại, hiển nhiên là cực kỳ lo lắng. Bắc Vũ Đường cười lạnh trong lòng, cho các người bắt nạt nguyên chủ này! Giờ ta sẽ tra tấn các người thật tốt!

“Ngất xỉu? Vậy còn không mau truyền thái ý.” Bắc Vũ Đường phân phó xong, cười nói với Nam Thiệu Thiên, “Bệ hạ, người nên hạ cờ.”

Nam Thiệu Thiên hận không thể chạy ngay qua xem tình huống của Hạ Vũ Vi, nhưng hắn nhịn. Bàn cờ này, rõ ràng tâm thần Nam Thiệu Thiên không yên.

Bắc Vũ Đường làm như không phát hiện, vui tươi hớn hở hạ cờ, ngẫu nhiên còn nói một vài chuyện cười. Người vốn đang lo lắng, chỉ có thể cố gắng giả cười.

Hừ, ngươi muốn giả vờ, ta cho ngươi giả vờ đủ!

Bắc Vũ Đường đột nhiên giống như thích kể chuyện cười, từng chuyện, từng chuyện cười liên tục được kể ra. Người bên người cũng điện thường nghe thấy tiếng cười sang sảng của Nam Hoàng, còn có cả tiếng cười duyên của nương nương.

Nhóm cung tì chờ bên ngoài nghe thấy tiếng cười trong điện, chỉ cảm thấy nương nương thật đúng là được sủng ái. Nhìn Lương phi người ta xem, ngất xỉu rồi, người phía dưới còn chạy lại mời Hoàng thượng rồi, nhưng Hoàng thượng lại không thèm qua xem một cái, Lương phi không được sủng ái tới mức nào vậy.

Đối đãi lạnh nhạt với Lương phi và tiếng cười ở Thần Tiêu cung hình thành tiên minh đối lập.

Trong hậu cung này, không có gì là bí mật, hơn nữa, Bắc Vũ Đường cố ý dung túng, Nam Thiệu Thiên cam chịu, chuyện này rất nhanh truyền khắp hậu cung.

Nam Thiệu Thiên cam chịu, không phải vì đả kích Hạ Vũ Vi, mà là vì bảo vệ nàng ta. Bởi vì không được sủng ái, mới không có người đố kị.

Lương phi là một trong Tứ phi, có thể bắt nạt nàng ta, cũng chỉ có Bắc Vũ Đường, Nam Thiệu Thiên làm như vậy, còn không phải là muốn nói cho Bắc Vũ Đường, y không để bụng nữ nhân kia. Chỉ cần Bắc Vũ Đường không túm lấy Lương phi không bỏ, Lương phi tất nhiên có thể sống an ổn.

Bắc Vũ Đường dung tung bọn họ nói nhỏ, là vì sớm biết ý Nam Thiệu Thiên, sớm dự đoán được y sẽ đồng ý với hành động của mình. Sở dĩ nàng làm vậy, đương nhiên không thể nào không có mục đích.

Nàng muốn cho Hạ Vũ Vi đang bị bệnh đố kỵ, làm nàng ta ghen ghét trong lòng.

Người bệnh thường luôn yếu lòng nhất.

Thời điểm yếu đuối nhất, luôn muốn người yêu che chở.

Nhưng không có che chở, còn ở cùng một nữ nhân khác, cảm giác sẽ như thế nào đây?

Ha hả, không cần nghĩ cũng biết.

Bắc Vũ Đường và Nam Thiệu Thiên hàn huyên xong là là nửa đêm, vì Lương phi sinh bệnh, Nam Thiệu Thiên không có dục vọng, cũng làm Bắc Vũ Đường thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên là Bắc Vũ Đường sớm đoán trước được sẽ có phân đoạn này, nhưng nếu y có hứng thú, nàng cũng đã có chuẩn bị ở sau.

Cũng may, mọi việc vẫn nằm trong kế hoạch của Bắc Vũ Đường.

Nửa đêm, Nam Thiệu Thiên trộm rời đi xem Lương phi. Y đi, Bắc Vũ Đường cũng biết, chỉ là nàng giả bộ không biết thôi.

Hôm sau, trong cung liền truyền ra tin tức Quý phi nương nương bị bệnh. Nhất thời, mọi người không chú ý đến Lương phi sinh bệnh ngất xỉu nữa, toàn bộ đặt ánh mắt lên người Quý phi.

Vì lưu lại Nam Thiệu Thiên, Bắc Vũ Đường lại không muốn dùng sắc, chỉ có thể chịu khổ da thịt, nhưng vì thắng lợi cuối cùng, Bắc Vũ Đường đành dùng bất cứ giá nào.

Vì để nhiễm bệnh, nàng phải ngồi hóng gió lạnh cả đêm, cuối cùng mới bị bệnh.

Phi tử Nam Hoàng sủng ái nhất bị bệnh, Nam Hoàng không có lý do gì không ở bên cạnh nàng. Bắc Vũ Đường không hy vọng chuyện như hôm qua lại xảy ra, để y nửa đêm còn trộm chạy đi nhìn Hạ Vũ Vi.

Bắc Vũ Đường suy yếu dựa vào đầu giường, vẫy tay, “Đến Càn Thanh cung nói một tiếng, bổn cung chuẩn bị mấy món ăn ngon, mời bệ hạ lại đây nhấm nháp.”

“Vâng.” Kim Sai lĩnh mệnh đi. Chuyện như này, người ở Thần Tiêu cung đã sớm quen thuộc.

Nguyên chủ lúc trước cũng thường hay mời Nam Hoàng lại đây dùng bữa, nếu không có việc gì, Nam Hoàng sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của nàng. Hiện giờ nàng “bị bệnh”, Nam Thiệu Thiên càng sẽ không làm mất mặt mũi của nàng.

Bắc Vũ Đường lại nói mấy món ăn, làm người bên dưới đi chuẩn bị.

Đồng thời, nhìn bình hoa trong tẩm điện, phân phó: “Kim Trạc, đổi hoa trong điện đi. Đổi thành đinh hương, bạc hà đi.”

“Vâng.” Các cung nhân không nghi ngờ.

Sau khi nàng phân phó, toàn bộ đồ vật đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

Rất nhanh đã đến chạng vạng, Bắc Vũ Đường chống đỡ thân mình không nhanh nhẹn, để các cung nhân hầu hạ trang điểm chải chuốt. Lúc này Bắc Vũ Đường vẫn trang điểm, chỉ là không trang điểm để xinh đẹp động lòng người, mà là làm mình càng tiều tuỵ, kết hợp với váy màu trăng non mộc mạc, áo ngoài màu trắng, làm người ta cảm nhận được vẻ đẹp kiều mị bệnh tật. (Đoạn này mị không biết nên viết kiểu gì.)

Kim Trạc nhịn không được tán thưởng một câu, “Nương nương, dù người bị bệnh, vẫn đẹp đến rung động lòng người!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.