“Em không sao chứ, nha đầu?”
Bạch Dục lo lắng hỏi, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ miễn cưỡng cười cười của thiếu nữ đầu dây bên kia.
“Không sao đâu…, em còn anh mà, không phải sao? Xế chiều hôm nay em còn có buổi thí nghiệm, chắc sẽ đến muộn, mọi người cứ đi trước.”
Lạc Li khẽ cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng.
“Không cần anh đón em, chắc chứ?”
Giọng nói ôn nhu rõ ràng, tỏ rõ tâm trạng của Bạch Dục —— rất vui sướng.
“Không cần, mỗi lần anh tới đều gây xôn xao, em không muốn anh bị người khác ngấp nghé đâu!”
Lạc Li từ chối anh không chút nghĩ ngợi.
Lúc khai giảng anh đưa cô tới trường, xe sang cùng với sự bố trí cao phú soái khiến mọi người vây xem, một thời gian dài sau vẫn có kha khá nữ sinh đều nghĩ cách tìm cô hòng nghe ngóng phương thức liên lạc với anh.
Người đàn ông cô chọn, nếu có thể, cô thật muốn nhốt anh lại cả đời, ai cũng đừng mơ tưởng chuyện ngấp nghé bảo bối của cô!
“Nha đầu ngốc, trong lòng anh chỉ có em!”
Bạch Dục cười khẽ một tiếng, khoang ngực cộng hưởng với tiếng cười nhẹ của anh, rất nhẹ, cũng rất trêu người.
“Vậy cũng không được, em đi học đây, cúp nha.”
Môi Lạc Li hơi nhếch lên, tắt điện thoại.
Làm nền lâu như vậy, cũng đến lúc thu lưới rồi…
Đối với Lục Tinh Thần, tiệc đính hôn của hai người, cũng là lúc hắn bắt đầu kế hoạch.
Giả vờ đáng thương lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lúc xuất chiêu.
Cùng lúc đó, Tống Tuyết ẩn mình ở nước ngoài cũng về nước.
Tiệc đính hôn hôm nay, nhất định sẽ gà bay chó sủa.
Người tham dự tinh thần thoải mái, Tống gia và Giang gia ở cửa ra vào phòng tiệc, vui tươi tiếp đón các vị khách.
Tống Thiên mặc bộ lễ phục đáng yêu mà hồi trước cô ta rất ít khi mặc, đứng chung với Giang Hoài, đằng sau là bức tường dán bóng bay hồng nhạt xếp thành hình trái tim, chụp ảnh cùng bạn bè.
Bởi vì cha Tống và mẹ Tống đã ly hôn, vì vậy mẹ Tống Bối Anh Nguyệt tham dự với tư cách là khách mời.
Cha Tống Tống Luân nhìn thấy vợ trước, sau một chút do dự cũng không đi lên, mà Tống Thiên thấy mẹ mình, mau chóng kéo tay bà.
“Mẹ.”
Ôm Bối Anh Nguyệt một cái, cô ta nở một nụ cười tràn ngập hạnh phúc.
“Hôm nay bảo bối thật xinh đẹp, Tiểu Hoài, cháu hãy đối tốt với con bé nhé.”
Bối Anh Nguyệt vỗ vỗ lưng Tống Thiên, mỉm cười nói với Giang Hoài.
“Cháu biết ạ, bác gái.”
Vừa hay bạn bè đến gần, Giang Hoài thấp giọng nói xin lỗi rồi đi về phía trước.
Bối Anh Nguyệt lạnh lùng nhìn Tống Luân, người kia lúng túng ho khù khụ, chủ động chào hỏi:
“Cuộc sống bây giờ thế nào?”
“Liên quan gì đến ông, tránh sang một bên, tôi đến đây là vì cho con bé có mặt có mũi, đừng có phá hỏng tâm trạng của tôi.”
Nếu không phải hoàn cảnh không tiện, Bối Anh Nguyệt thậm chí còn tính động thủ.
Có thể thấy bà hận Tống Luân bao nhiêu.
Sắc mặt Tống Luân bỗng trầm xuống vì bị nói thế trước mặt mọi người, muốn nói điều gì đó, nhưng cố kỵ nơi này, cuối cùng vẫn là không thể nói gì, chỉ có thể nghẹn khuất nhìn về phía Tống Thiên.
“Mẹ… mẹ lại đây, hôm nay là lễ đính hôn của con, cho con chút mặt mũi, đừng bất hòa với cha được không?”
Tống Thiên liếc nhìn Bối Anh Nguyệt giận dữ, làm nũng.
Bối Anh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa.
Hai người là liên hôn, cũng không phải dựa trên tình cảm.
Tống Luân nhất kiến chung tình với Bối Anh Nguyệt, nhưng Bối Anh Nguyệt lại chướng mắt sự chất phác của ông ta.
Sau khi kết hôn hai người cũng không hạnh phúc, mỗi ngày Bối Anh Nguyệt đều bày ra vẻ mặt như Tống Luân thiếu nợ bà không bằng.
Cuộc sống hôn nhân đáng xấu hổ này, cũng không vì sinh ra Tống Thiên mà thay đổi.
Bởi vì vô cùng áp lực, Tống Luân mới mua say ở hộp đêm, cũng khiến mẹ Tống Tuyết là Hoàng Mỹ Nghiên có thể nhân cơ hội.
Năm Tống Thiên một tuổi, Hoàng Mỹ Nghiên ôm Tống Tuyết vừa mới sinh đến cửa, biết rõ là của Tống Luân nên Bối Anh Nguyệt không chút do dự quyết định ly hôn với ông ta.