Mau Xuyên Hệ Thống: Vai Ác Boss, Làm Càn Liêu

Chương 9: Ám dạ BOSS, chậm một chút (7)



Edit: Bối tiểu yêu

❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️

Tuyên Vân Chi nhìn vào đôi mắt đến hoảng thần.

Cái tên yêu nghiệt đúng là sắc đẹp hại nước mà.

Hắn đổ hết trọng lực cơ thể vào người Tuyên Vân Chi, đầu cuối xuống ở bên tai cô mị hoặc lên tiếng

“Vật nhỏ ngoan ngoãn, phải chuẩn bị tinh thần thật tốt? Dùng sức mà chạy, đường để tôi bắt được, nếu không cánh cửa địa ngục đang chào đón bé đấy.”

TMD biến thái!

(TMD: con mẹ nó)

Đột nhiên ánh mắt cô hơi đổi, nhìn vào một căn phòng trên tầng, trực giác của cô mách bảo, tay súng bắn tỉa đang trốn ở đó.

Tuyên Vân Chi đột nhiên dùng sức, nhịn không được mắng một câu

“Đáng chết!”

Cô sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô lấy thân làm bia đỡ đạn cho người khác.

Tư Vân Tà trên mặt chứa ý cười, nâng mí mắt tùy ý cô hành động, muốn nhìn xem cô sẽ làm gì.

Lưng hắn dán sát vào thành xe, toàn bộ thân người Tuyên Vân Chi dán chặt vào người hắn, một lúc sau lại nghe phụt một tiếng.

Tiếng viên đạn xuyên qua da thịt.

Máu văng bốn phía, bắn thẳng vào mặt Tư Vân Tà.

Tuyên Vân Chi kêu rên một tiếng ngã xuống lòng ngực hắn, trong nháy mắt mặt trắng bệch, thân thể từ từ trượt xuống.

Tư Vân Tà ngây ngẩn cả người, trên mặt tươi cười trong mắt ngưng đọng lại.

Hắn cúi đầu nhìn cô gái trong lòng ngực, người vừa rồi mới cùng hắn đùa giỡn giờ đây sắc mặt trắng bệch, suy yếu đến cực điểm, không cẩn thận đụng vào cô sẽ tan biến.

Vừa rồi cô cứu hắn?

Tư Vân Tà thần sắc trở nên hoảng hốt, không dám đụng loạn.

Tuyên Vân Chi cắn răng, cô cảm nhận được từng trận đau nhức từ bả vai truyền đến.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, môi cắn chặc

“Tư Vân Tà, tôi đã cứu anh một mạng, chuyện uy hiếp anh trước đó coi như chúng ta huề nhau, không ai nợ ai…”

Đám thuộc hạ lúc này mới thấy tình thế bất ổn lập tức xông ra

“Tư gia chủ!”

“Đương gia!”

Hai người bọn họ được một đám vệ sĩ bảo hộ bên trong.

Vốn dĩ Tuyên Vân Chi muốn nói thêm điều gì đó, nhưng thân thể quá yếu, chưa nói hết câu đã vì đau mà ngất đi.

Tư Vân Tà nhìn Tuyên Vân Chi ngất xỉu trong ngực, ánh mắt thị huyết điên cuồng, trở tay đem cô ôm lên, thần sắc khó đoán, lạnh nhạt ra lệnh

“Đến bệnh viện.”

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện Thánh Quang.

An tĩnh, khẩn trương, không khí đè nén toàn bộ tầng bệnh viện.

Viện trưởng bệnh viện nơm nớp lo sợ khi nhìn đại lãnh đạo đột nhiên xuất hiện ở đây.

Mà cả tầng chờ này đều bị một đám vệ sĩ canh giữ chặt chẽ.

Tư Vân Tà một thân tây trang màu bạc bên trên bị lem đầy máu tươi, đôi tay đặt trên đầu gối, dáng người thẳng tấp đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật trước mặt cơ hồ nếu rời mắt 1 giây thì người con gái bên trong sẽ chết.

Trên khuôn mặt tà mị dính vài giọt máu làm tăng thêm vài phần yêu dã, đôi mắt đen nhánh âm trầm không biết là đang suy nghĩ gì.

Đường Nhất cung kính đứng bên Tư Vân Tà, đầu hơi cuối chờ đợi hắn phân phó. Anh có thể nhìn ra được, đương gia tâm tình kém đến cực điểm.

Toàn bộ tầng lầu đều im ắng, rất sợ lại chọc giận vị tôn Phật này.

Tí tách thời gian một chút một chút trôi đi, không biết đã trôi qua bao lâu mới nghe được một giọng nói đầy mị lực truyền đến

“Ai làm?”

Lời nói phát âm lãnh, Đường Nhất đứng bên cạnh không nhịn được rùng mình một cái. “Thiếu gia nhà họ Lãnh, Lãnh Băng Hàn.”

Nghe đến cái tên này, khóe môi của Tư Vân Tà thản nhiên cong lên, mang theo sự thị huyết vô tình.

“Lãnh gia.”

Hai chữ rơi xuống, trong cổ họng truyền đến ý cười lạnh băng.

………….

Lúc Tuyên Vân Chi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, bị ánh sáng mặt trời làm cho chói mắt, theo bản năng cô giơ tay lên che lại, kết quả đụng trúng miệng vết thương, đau đến thấu xương

“Tê!”

Tiếng hít hà vang lên, đầu còn mê mang vì đau mà tỉnh hẳn.

– ——————–oOo———————-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.