Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta: @Aki Re
“Đây là làm sao vậy? Ta mới vừa nghe đệ đệ nói muốn ly hôn?” Đuôi lông mày nàng hơi nhếch, nhìn về phía hai người, giả vờ ra vẻ không hiểu gì.
Nữ nhân kia không đáp lời, ngày đầu tiên vào cửa đã bị nhi tử thân sinh khuyên ly hôn, bị con riêng gặp được trường hợp này có thể thấy được xấu hổ đến nhường nào.
Phó Khuynh thấy nam chủ nhíu chặt mi, môi mỏng hơi nhấp, như là đã hạ quyết tâm, hắn không mở miệng trước, nàng đành giành trước một bước nói: “Đệ đệ, phụ thân ta tuyệt đối sẽ không cưới một nữ nhân không yêu mình.”
Ngụ ý chính là — mẹ ngươi đây là cam tâm tình nguyện gả cho cha nàng.
Giang Thời sửng sốt một chút, nhìn về phía mẫu thân của mình, mang theo ngữ điệu không xác định, “Là như thế này sao?”
Nữ tử trung niên ôn nhã (*) trên mặt nhiễm ra một mảng đỏ ửng, giờ phút này giống như thiếu nữ trải qua tình đầu, hơi hơi ngạc nhiên.
(*)ôn nhã: ôn hòa, nhã nhặn
Làm trò trước mặt Phó Khuynh, Giang Thời cũng không nói thêm gì nữa, cùng mẫu thân từ biệt, sải bước rời đi.
Không phải bởi vì hắn tức giận, mà là hắn phát hiện chính mình bị người nam nhân này nhìn chằm chằm quá mười giây, tim đập liền không chịu khống chế đập nhanh hơn, là hưng phấn, hay là…
Dù sao, hắn trước kia chưa bao giờ từng có tình cảm với người nào.
Phó Khuynh đầu tiên là nhìn thoáng qua vẻ “Chạy trối chết” của nam chủ, đối với nữ nhân chán ghét chưa chịu đứng dậy kia chỉ hơi hơi gật đầu, rồi mới một đường chạy đuổi theo Giang Thời.
Hô hấp hơi suyễn, “Đệ đệ, đi nhanh như vậy làm gì?”
Giang Thời phát hiện hắn thật giống như có độc, chính mình giống như một câu ca ca cũng chưa từng nói với hắn??
Trong lòng tình cảm quái dị xem như áp xuống dưới, ngước mắt nhìn nam nhân thấp hơn hắn nửa đầu, đột nhiên có chút may mắn chính mình có thân hình cao làm ưu thế.
“Còn có chuyện gì sao?” Ngữ khí hắn nhàn nhạt.
Đối phương như là bị ngữ khí lãnh đạm làm cho giật mình, môi mở ra, nửa ngày chưa nói ra một câu.
Giang Thời nhìn thấy bộ dáng này, theo bản năng mà muốn xin lỗi, lời nói tới rồi nhưng bên miệng còn chưa có rơi xuống một chữ liền nghe được hắn mở miệng.
” Sắc trời đã trễ thế này, đêm nay đệ cũng đừng đi, ta đã phân phó bảo bọn họ đem phòng sát vách cho khách thu thập sạch sẽ rồi. “
Phó Khuynh cẩn thận ngẫm lại lời này, không có chỗ nào sai cả!
Nơi nào như Tả Tả nói, lần đầu tiên ngủ lại qua đêm, nam tử thường sẽ ngượng ngùng???
Đối phương tựa hồ không phản ứng, dừng một chút, giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Không cần, ta không thích gây phiền toái cho người khác.”
Phó Khuynh tựa hồ liệu đến việc hắn sẽ cự tuyệt, mím môi, “Ta cho rằng chúng ta là người một nhà, ta lớn hơn ngươi hai tuổi, hẳn là được coi như nửa phần ca ca đi?”
Tiếp theo, nàng lại bổ sung nói: “Không phải nói muốn mang ta tham quan Bắc Kinh biến hóa ra sao ư? Không bằng ngày mai đi.”
Giang Thời nhìn chằm chằm mặt mày sinh động của nàng, ánh sáng trong mắt có thể phản chiếu ngược hình bóng chính mình, trong lúc nhất thời không nói gì, còn muốn cự tuyệt, thôi, lại sợ hắn ăn vạ với mình.
“Đi thôi.” Rơi xuống hai chữ, hắn xoay người đi đến đường nhỏ.
Phó Khuynh thấy vậy, cũng mặc kệ không lên tiếng cứ đi theo ở phía sau.
Đất của biệt thự Tô gia thập phần to lớn, Tô Thanh lần này trở về, lão gia tử đặc biệt cho nàng ở một mình tại lầu bốn, để tiện không phải sống gần phòng người khác.
Cho nên, Phó Khuynh cho nam chủ ở lầu bốn, thời điểm Giang Thời biết được tầng lầu chỉ có hai người bọn họ, mặt mày khẽ nhếch nhìn nàng một cái.
Không biết là thật sự ngượng ngùng, hay vẫn là bởi vì nhớ tới tâm nguyện kia của nguyên chủ mà ở tận đáy lòng Phó Khuynh cảm thấy có chút chột dạ.
Vội vàng tìm một bộ quần áo mới ném qua cho hắn, xoay người vào phòng, động tác có thể nói là một chút cũng không có ướt át bẩn thỉu.