Không thể không nói, An Dập ăn ở thật sự tốt. Mới hơn hai tiếng mà đã câu được gần nửa thùng cá.
Nếu không phải Hạ Diệc Sơ ở bên cạnh nhìn, căn
bản cô cũng không dám tin. Chả lẽ cá ở thế giưới này đều ngốc?
Hạ Diệc Sơ đứng thẳng lên, hai chân trươc ghé vào miệng thùng, cúi đầu nhìn cá bơi qua bơi lại trong thùng nước.
“A Li đừng nóng, về nhà anh sẽ làm cá nướng cho em ăn.”
An Dập thu dọn cần câu, ôm Hạ Diệc Sơ lên đùi, treo thùng cá lên xe lăn, mang theo Hạ Diệc Sơ trở về.
Nghĩ đến việc tối nay có thể ăn cá tươi nướng, mà không phải ăn thức ăn khô cho mèo, Hạ Diệc Sơ cảm thấy vui vẻ, không cầm lòng được, lắc lắc đầu.
An Dập nhìn Hạ Diệc Sơ vui vẻ, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
Nhưng về đến nhà, nhìn người đứng trước cửa, nháy mắt tâm tình cô liền thay đổi.
Trước cửa biệt thự đậu một chiếc xe, bên cạnh là một thiếu niên, còn có vài về sỹ.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần đen dài, đúng là em cùng cha khác mẹ của An Dập – An Thuần.
Hạ Diệc Sơ phóng tầm mắt vào không trung, nằm trên đùi An Dập, giống một con mèo bình thường, rất ngoan.
Thần sắc An Dập vẫn như cũ, ôn nhuận như ngọc, nụ cười cũng không thay đổi chút nào. An Dập lăn xe lăn đến gần chỗ An Thuần.
An Thuần thấy An Dập, cất điện thoại đang bấm vào túi quần, âm dương quái khí nói chuyện:
“Anh, tụi em ở đây đợi khá lâu rồi thì ra anh đi câu. Thật không ngờ tinh thần anh phấn chấn như vậy.”
An Dập không để ý, ấn dấu vân tay mở cửa, quay lại nói:”Vào nhà ngồi!”
An Dập lăn xe lăn vào, An Thuần đi theo sau, đáy mắt tối tăm.
An Dập cất dụng cụ câu cá sau đó đặt Hạ Diệc Sơ lên bàn rồi đi rửa tay. Khi ra, An Dập còn cầm theo chén nước cho Hạ Diệc Sơ, lấy thêm cá khô cho cô ăn.
Hạ Diệc Sơ vì có ký ức của nguyên chủ nên cũng không thích An Thuần, chậm rãi phối hợp với An Dập.
An Thuần bên cạnh nhìn đến khó chịu.
“Anh, em đợi ở ngoài hơn nửa tiếng, bây giờ vào nhà rồi anh cũng không mời em được ly nước sao?”
An Dập ngước lên nhìn An Thuần, vẫn tươi cười như cũ.
“Em cũng biết tay chân anh không tiện, mới đi câu về cũng khá mệt mỏi. Nếu em xem anh là anh trai thì nhờ em lấy giúp anh ly nước vậy.”
Chưa đầy nửa năm không gặp, An Thuần khó hiểu vì sao An Dập đột nhiên trở nên mặt dầy như vậy, lại còn sắc bén hơn so với trước kia.
An Thuần trong lòng vẫn ganh tị với An Dập, nếu không vì An Dập và mẹ hắn thì mình không bị lưu lạc, phải làm con riêng.Hắn tuy rằng đã vào An gia mười mấy năm, nhưng cái thân phận con riêng này không dễ vứt bỏ trong giới thượng lưu không có gì là bí mật này.
Hắn xem thường An Dập là phế nhân, làm thế nào lại đi bưng trà rót nước cho An Dập?
Nhưng nghĩ tới nhiệm vụ hôm nay…
An Thuần nhăn nhó một chút, miễn cưỡng nói:
“Vậy mà anh còn có sức lấy đồ ăn nước uống cho con mèo này. Còn tình cảm anh em ta, không bằng một con mèo sao?”
Lời này của An Thuần thật là không biết xấu hổ mà.
Một đưa là con chính thê, một đứa là con riêng, có thể có tình cảm gì?
An Dập cũng không cãi lại, chỉ nói:
“Nếu em là cái xác chết thì anh bưng trà rót nước cho em tới tối cũng được.”
Mặt An Thuần biến sắc.
“Không nói giỡn nữa. Lần này em tới đây là ông nội bảo tới. Mấy năm nay anh vẫn luôn ở ngoài, không trở về thăm nhà, cũng không gọi điện thoại. Gần đây ông nội hay mơ thấy anh, mà sinh nhật ông cũng sắp đến rồi. Không bằng anh cùng em trở về mừng sinh nhật ông đi.”
“Anh sẽ suy nghĩ.”
An Dập khẽ gật đầu, nhu hòa nhìn Hạ Diệc Sơ.
An Thuần thật sự tới vì ông nội lệnh cho hắn phải nhất định mang An Dập về. Nghe câu trả lời này, An Thuần rất không hài lòng, tính mở miệng nói tiếp nhưng cảm giác được vẻ mặt lạnh lẽo của An Dập, lại đành thôi.
“Vậy thôi, em về trước.”
An Thuần thấy An Dập không thèm để ý tới hắn, buồn bực rời đi.