Ngủ nguyên một ngày chủ nhật nên tình hình đi học của Quỳnh Băng có phần cải thiện hơn. Vừa nhìn thấy nó, Mr Hói đã tươi cười:
_ Hôm nay đến sớm nhỉ.
Nở một nụ cười thật tươi với Mr Hói, Quỳnh Băng dắt xe đạp vào trong sân trường.
_ Ồ ố ô!- Vừa thấy nó, Thanh đã thốt lên.- Hiện tượng lạ nha! Mèo Lười hôm nay đi học sớm. Con Giang chắc sẽ phải nhập viện cho xem.
_ Bà cứ làm như ngày nào tôi cũng đi trễ vậy?!
_ Bà không đi trễ!- Giọng Thanh cao vút lên.- Chỉ là một tuần sáu buổi, bà đi muộn sáu buổi thôi.- Vừa nói, Thanh vừa ôm bụng cười.
_ Muốn tôi nắn gân không?- Vừa nói, Quỳnh Băng vừa dựng chân chống xe đạp xuống.
_ Chưa biết ai nắn gân ai đâu nhé.- Thanh cười đầy nham hiểm.
Biết không đấu võ lẫn đấu khẩu lại Thanh, Quỳnh Băng hậm hực dắt xe đạp đi thẳng.
…Chật vật mãi, cuối cùng Quỳnh Băng cũng thoát ra khỏi cái nhà xe đông nghịt người và chật chội không thể được. Nó căng người hít lấy hít để bầu không khí trong lành cứ như người thiếu oxi vậy.
“Tùng…tùng…tùng…”, trống trường vang lên báo hiệu giờ vào lớp, lúc này Quỳnh Băng mới hoảng.
_ Oh my chúa! Tiết Sinh!
Thế là cô nàng ba chân bốn cẳng chạy lên lớp. Nhưng không biết mắt mũi nó để đâu mà khi vừa lên đến lầu một, nó va ngay phải một tấm lưng rắn chắc. Tiếp theo là một cú lộn vòng ngoạn mục xuống dưới chiếu nghỉ…nếu không có người giữ và kéo tay nó lên. Khi nó vừa đâm vào tấm lưng đó, tên con trai kia đã quay lại và kịp giữ tay nó ngay lúc cậu ta nhìn thấy nói chới với ở bậc cầu thang. Còn nó, lúc này nó đang nhắm chặt mắt lại để sẵn sàng cho cú ngã nhào.
_ Quỳnh Băng! Bạn có sao không?
Nó vội mở mắt ra và nhìn thấy tên con trai lạ hoắc lạ hơ rất điểm trai, dễ thương và hết sức baby trong cặp kính cận.
_ Ơ! Tớ không sao! Nhưng sao bạn biết tên tớ?- Quỳnh Băng ngây thơ hỏi.
_ Bảng tên!- Cậu bạn mỉm cười.- Quỳnh Băng A15!
_ À…ừ! Cảm ơn bạn…- Quỳnh Băng liếc nhìn xuống bảng tên của cậu bạn.- Việt Hoàng!
_ Không có gì!
_ A1!- Nó khẽ thốt lên.
_ Uhm!- Việt Hoàng gật đầu.
_ Bạn học chung lớp với Gia Huy?- Quỳnh Băng ngạc nhiên.
_ Uhm! Có chuyện gì à?
_ À…không…! Mình vào lớp đây!
Thế là nó bay vào lớp để lại một cậu chàng đẹp manly đứng ngẩn ngẩn ngơ ngơ ở lối hanh lang. Và phải mất một lúc sau đó, Việt Hoàng mới trở lại bình thường rồi vội chạy về lớp.
…Đến cửa lớp, Quỳnh Băng thở phào nhẹ nhõm vì nó vẫn chưa trễ (xin thưa lúc nãy là trống đánh vào lớp truy bài dầu giờ ạ). Nó chậm rãi bước vào lớp. Dường như sự xuất hiện của nó chả thu hút sự chú ý của lũ bạn là mấy vì tụi chúng nó đang cấu xé lẫn nhau để tranh xem bằng được tờ báo H2T số đặc biệt. Đáp cái cặp xuống bàn, nó uốn người lại cho đỡ mỏi.
_ Tưởng tiến bộ, ai dè…- Thanh thở ra.
Nó chiếu tia nhìn rocket vào Thanh.
_ Ai dè cái gì?
_ Vẫn đi muộn như thường.
_ Cái gì? Tôi tới trường trước khi trống đánh nhá.- Quỳnh Băng chống chế.
_ Nhưng vào lớp sau khi đánh trống.
_ Đó là tôi gặp sự cố.
_ Sự cố gì?- Chất giọng bực bội của Giang vang lên.- Lúc nãy, nghe Thanh nói tôi tưởng bà tiến bộ. Nào ngờ…vẫn vậy.
_ Hìhì! Bạn Giang!- Nó nở một nụ cười ngây thơ vô số tội.
_ Tuần này tổ mình trực nhật. Bà trực cả tuần cho tôi.
_ Hả?- Nó hét lên.- Một mình tôi trực cả tuần á? Làm người ai làm thế tổ trưởng yêu dấu.
_ Không làm thế sao làm người!
Quỳnh Băng á khẩu không nói được gì.
_ Yên tâm! Tôi không phải loại máu lạnh đâu. Mỗi buổi, tôi sẽ phân một đứa trực cùng bà.
_ Biết rùi!- Nó tiu nghĩu.
…………..
Giờ ra chơi
Ba tiết học trôi qua đầy mệt mỏi gần như đánh gục Quỳnh Băng. Thầy cô thật là ác quá, mới đầu tuần mà đã kiểm tra không thương tiếc (tiết 1 kiểm tra Sinh 15’, tiết 2 kiểm tra Toán 1 tiết, tiết 3 kiểm tra Anh 15’) Bây giờ, cái đầu nó chỉ muốn nổ tung. Ngáp một hơi dài, nó gục đầu xuống bàn. Nó phải tận dụng 15’ quý giá này để ngủ. Nhưng con bạn yêu dấu của nó thì lại không hiểu được điều đó.
_ Băng! Lên lau bảng đi!- Giang đẩy vai Quỳnh Băng.
_ Tí nữa tớ lau!- Giọng nó đầy ngái ngủ.
_ Không được!- Giang lay vai nó mạnh hơn.- Lên lau đi! Nhanh lên!
_ Thôi mà!
_ Lên không?- Giang bực mình đấm vào vai nó một cái.
Và cú đấm trời giáng ấy có hiệu quả tất thì. Mắt nó lúc này còn sáng hơn cả đèn pin.
_ Này! Mi có biết đau không hả?- Nó hét lên.- Đã bảo là từ từ người ta lau rồi mà. Bộ mi bị điếc à? Người ta ngủ một tí cũng không được là sao hả?
_ Hìhì! Sorry!- Giang cười ngây thơ.
Quỳnh Băng hậm hực bước ra khỏi ghế và tiến về phía bàn giáo viên rồi cầm giẻ lau bảng lên. Giẻ khô, không lau được, nó vừa đi ra khỏi lớp vừa dậm từng bước xuống nền nhà. Từng bước chân của nó chả khác nào cơn địa chấn cả. Hương và Thanh lúc này từ lối hành lang đi lên và khi nhìn thấy thái độ của nó thì tò mò lắm.
_ Băng bị làm sao thế?- Thả vào tay Giang mấy tán kẹo chuối và hộp sữa, Hương hỏi.
_ Nàng ta bị tớ kéo từ trên cung Quảng Hàn xuống nên dỗi ấy mà.
_ Hây!!!!!!- Thanh thở ra và lắc đầu.
…Lúc này trong phòng vệ sinh, Quỳnh Băng cũng đã giặt xong giẻ lau bảng. Đặt cái giẻ sang một bên, nó tuốt táp lại bề ngoài cho dễ nhìn rồi bước ra ngoài. Vừa đi ngang qua lối cầu thang, nó tình cờ nhìn thấy Gia Huy đi xuống. Nó nở một nụ cười thật tươi.
_ Hi!
Và đáp lại nó là cái quay lưng bỏ đi của Gia Huy. Thật đúng là khiến cho người ta điên tiết mà! Trong lúc nó đang tìm cái gì đó để trút giận, nó lại thấy Việt Hoàng từ dưới đi lên.
_ A! Quỳnh Băng!
_ Hừ!
Nhận ra thái độ khác thường của nó, Việt Hoàng nhăn trán lại.
_ Cậu làm sao thế? Có chuyện gì à? Ai là gì cậu? Hay là bị đau ở chỗ nào?
Việt Hoàng bắn súng liên thanh làm Quỳnh Băng bừng tỉnh.
_ Hả?- Nó trố mắt ngạc nhiên.- Tớ không sao!
_ Phù! Thế mà tớ cứ tưởng. Mà trông cậu có vẻ mệt mỏi.
_ À…ừ…tớ buồn ngủ!- Quỳnh Băng thật thà.- Dạo này tớ hay ngủ muộn.
_ Mới vào đầu năm học, cậu phải giữ súc khỏe chứ. Năm nay lại là năm thi nên cậu càng phải chú ý hơn đến sức khỏe của mình. Đừng thức khuya quá kẻo hại sức khỏe đấy. Hơn nữa cậu thức khuya như vậy đến thời gian nước rút coi chừng đổ bệnh ra đấy. Khi đó chẳng những kết quả không tốt mà sức khỏe cũng xuống dốc nốt đấy.
_ Cảm…cảm ơn…cậu!- Quỳnh Băng ngạc nhiên.
_ Không có gì!
Nói đoạn Việt Hoàng đẩy nhẹ gọng kính lên và cười thật tươi. Rồi cậu đi thẳng để lại Quỳnh Băng đứng như trời trồng giữa lối hành lang với biết bao nhiêu dấu chấm hỏi. Việt Hoàng thật là lạ! Mới gặp nhau chỉ có hai lần, quen nhau chưa được một buổi học thế mà tại sao Việt Hoàng lại quan tâm đến nó đến vậy? Nghe cái cách Việt Hoàng nói chuyện, rồi khuyên nó khiến cho nó có cảm giác cứ như là hai đứa đã rất thân nhau vậy…