Lâm Ngạo liền đẩy mạnh và sâu bên trong cô, khiến cho Vĩnh Hạ rên rỉ, cô đưa tay chống đẩy ngực của Lâm Ngạo, không muốn hắn lại tiếp tục điên cuồng trên người mình.
“Cút ra khỏi người tôi tên xấu xa.”
Lâm Ngạo càng thích thú trước sự kháng cự của Vĩnh Hạ, tuy miệng nhỏ cứ từ chối đẩy hắn ra, nhưng cơ thể của cô vẫn quấn chặt lấy Lâm Ngạo, hắn ép sát vào người của Vĩnh Hạ, giọng nói khàn dục khi bị dục vọng chiếm Hữu.
“Không thích sao?”
Vừa nói xong hắn lại càng mạnh bạo chiếm lấy cô, khoé mắt của Vĩnh Hạ chảy ra một hàng nước mắt nóng hổi, trong vô cùng đáng thương. Lâm Ngạo tham lam dùng đủ mọi tư thế để giày vò Vĩnh Hạ, hậu quả của việc từ chối hắn là một đôi môi sưng mọng và cơ thể chi chít những vết đỏ hồng như những bông hoa nở rộ trên cơ thể cô, hắn thoã mãn bản thân sau khi kết thúc cuộc hoan ái đã kéo dài, Lâm Ngạo rút hết mọi thứ vào tận sâu bên trong cơ thể của Vĩnh Hạ, cô mệt mỏi đôi mắt đã nhắm nghiền lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
Lâm Ngạo bước xuống giường đi vào phòng tắm, sau một lúc hắn đi ra trên người chỉ mặc một chiếc quần thun dài thoải mái, hắn đi đến bàn lấy một điếu thuốc ra đưa lên miệng rồi dùng bật lửa châm vào điếu thuốc, hắn sợ khói thuốc sẽ làm cho Vĩnh Hạ khó chịu nên đã đi ra ngoài ban công rồi đóng cửa lại.
Người đàn ông một khi đã nghiện thuốc lá, là những người có rất nhiều tâm sự và nỗi lo, Lâm Ngạo thường suy nghĩ khi màn đêm buông xuống, hắn luôn cảm thấy bản thân có lỗi với Vĩnh Hạ nhưng khi nghĩ đến hình ảnh cái chết của ba mẹ mình trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác thù hận, Lâm Ngạo cố gắng giữ vững tinh thần để không bị tình yêu dành cho Vĩnh Hạ chi phối, nhưng khi nhìn thấy cô yếu đuối trước mặt mình trái tim của hắn lại một lần nữa muốn tiến đến bảo vệ cô.
Buổi sáng Vĩnh Hạ thức giấc với cơ thể mệt mỏi, một mình cô nằm trên chiếc giường rộng lớn bừa bộn do cuộc triền miên của tối qua, cô bước xuống giường lê những bước chân nặng nề đi vào phòng tắm, Vĩnh Hạ đưa tay bật vòi nước xả thẳng xuống người mình để trôi đi những thứ dơ bẩn mà Lâm Ngạo để lại trên người mình.
Cô không đem quần áo vào nên chỉ quấn tạm chiếc khăn tắm, cô đi đến bên tủ đồ lấy bừa một chiếc váy mà Lâm Ngạo đã mua cho mình, Vĩnh Hạ như một con búp bê cô được hắn chăm sóc, quần áo chỉ toàn là đồ đắt tiền giống như bao người mơ ước, nhưng cô chẳng cảm thấy vui vẻ một chút nào, ngược lại còn cảm thấy không thoải mái.
Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra khiến cho Vĩnh Hạ giật mình, cô vẫn chưa mặc quần áo lại tiến bước chân dồn dập tiến về phía Vĩnh Hạ, Lâm Ngạo dùng ánh mắt lạnh như mặt băng ở bắc cực nhìn cô.
“Thay đồ xong đến công ty với tôi.”
Vĩnh Hạ vẫn chưa hiểu ý của hắn cô buộc phải hỏi lại.
“Để làm gì?, tôi không muốn.”
Cô lạ giở thói bướng bỉnh trước mặt Lâm Ngạo, hắn thật sự không hài lòng với bản tính này của Vĩnh Hạ.
“Đừng nhiều lời, năm phút sao không có mặt thì đừng trách.”
Vĩnh Hạ liếc nhìn hắn đầy sự phẫn nộ, đợi khi Lâm Ngạo rời đi cô mới tiếp tục thay đồ. Vĩnh Hạ bước xuống cầu thang xung quanh điều là người hầu của hắn, mọi thứ vô cùng sa hoa tráng lệ, lúc trước khi còn yêu nhau Vĩnh Hạ biết rõ về gia thế của hắn, cô cũng không muốn đi sâu vào chuyện cá nhân của đối phương, nhưng lúc nào hắn cũng toát lên một sự bí ẩn khó tả, chính vì như thế mà Vĩnh Hạ mới bị cuốn hút và rơi vào cái bẫy mà bản thân không hề hay biết.
Vĩnh Hạ đi đến bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn cho mình, cô đưa mắt nhìn tên đàn ông ngồi đối diện hắn đang ngồi bắt chéo chân đọc báo, bên cạnh còn có một tách coffee quen thuộc, mỗi ngày Lâm Ngạo vẫn thường hay uống.
Vĩnh Hạ im lặng ngồi ăn sáng cô có thối quen ăn uống rất xấu thường ăn rất chậm còn rất kém chọn, những món này điều là những món mà Vĩnh Hạ vẫn thường hay ăn vào buổi sáng khi cô còn là một đại tiểu thư của Vĩnh gia, Lâm Ngạo biết rõ mọi sở thích và những thói quen sinh hoạt hằng ngày của Vĩnh Hạ. Lúc trước hai người chưa bao giờ phát sinh quan hệ với nhau, hắn luôn yêu chiều tôn trọng cô, xem cô như một báu vật để nâng niu.
Bọn họ vẫn thường đi du lịch cùng nhau, mỗi tối cô điều ngủ cùng với Lâm Ngạo trên cùng một chiếc giường hắn rất tôn trọng và luôn giữ chừng mực với Vĩnh Hạ, chưa bao giờ đi quá giới hạn hay cưỡng ép cô làm những điều mà cô không thích, khoảng thời gia ở bên cạnh Lâm Ngạo đủ để cả hai thấu hiểu mọi thứ về nhau, năm năm cô đã dùng cả trái tim yêu một người đàn ông luôn ấm ủ âm mưu giết chết ba mẹ mình, càng nghĩ lại cô cảm thấy bản thân lúc đó thật sự không sáng suốt, nhưng những thứ mà Lâm Ngạo đã làm vì cô thật sự Vĩnh Hạ vẫn luôn khắc ghi trong lòng, hắn đối với cô như một nàng công chúa luôn đối xử với cô vô cùng nhẹ nhàng và thể hiện tình cảm với cô ở khắp mọi nơi. Càng nghĩ đến trái tim của Vĩnh Hạ càng thêm đau đớn.
Đột nhiên Lâm Ngạo bỏ tờ báo đang đọc xuống, giọng nói có vài phần ra lệnh.
“Tôi đã sắp xếp cho cô làm thư ký riêng cho tôi, từ giờ không cần đi ra ngoài tìm việc nữa.”