Không biết trải qua bao lâu, chỉ là đến khi Cố Long ngừng khóc thì cảm thấy hai đùi của mình có vật gì đó đè nặng lên. Lúc hắn nhìn kĩ lại thì thấy Tiểu Bảo Bối đã gối đầu lên đùi hắn mà ngủ.
Hắn khóc quá lâu, đến nổi hai con mắt cũng mỏi đi. Tiểu Bảo Bối dùng hết lời, hết tâm tư để dỗ dành nhưng hắn vẫn không ngừng khóc, Tiểu Bảo Bối cuối cùng chỉ có thể chọn cách im lặng đợi hắn. Nhưng đợi lâu quá thì lại ngủ quên mất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, thuần khiết như búp bê của Bảo Bối khiến hắn sực tỉnh ra là mình đã kết hôn.
Tiểu Chính Vũ thấy hắn đã ngừng khóc liền bình thản đi đến, vỗ vai nói.
“Cố gắng vượt qua, thức ăn tôi nấu có lẽ đã nguội rồi. Một lát nữa Bảo Bối có đói thì đưa em ấy ra ngoài ăn, tôi còn phải đến công ty làm việc”
Cố Long không nói gì, chỉ có thể ở trước mặt của Tiểu Chính Vũ bế Bảo Bối như kiểu bế công chúa đi lên phòng.
Tiểu Chính Vũ nhìn theo bóng lưng của hắn, chỉ để lại một câu.
“Nếu người đó thật sự yêu cậu thì dù nghèo khổ thế nào cũng không vui vẻ bước lên máy bay, cũng không thể nào dễ dàng chấp nhận chuyện cậu cưới người khác. Người yêu nhiều là người cố chấp!”
Tiếng giày nện xuống sàn, khiến cho Cố Long thức tỉnh điều gì đó.
Cuộc sống vốn dĩ là một hành trình thử thách, phải biết chấp nhận hiện thực và tiếp nhận nó thì mới tồn tại được.
Thời gian cứ thế trôi qua, cũng đã được gần hai tuần Tiểu Bảo Bối và Cố Long ở bên cạnh nhau, Tiểu Bảo Bối ngoan ngoãn nghe lời không làm phiền gì hắn, việc ăn uống cũng là do bọn họ đặt ở bên ngoài, buổi tối khi ngủ tuy rằng Cố Long không còn đuổi cậu đi như trước, nhưng mà hắn vẫn tỏ ra khó chịu mỗi khi Bảo Bối ngủ chung giường.
Hôm nay là cuối tuần, trời nắng đẹp. Tiểu Bảo Bối đứng ngẩn ngơ ở trong sân suy nghĩ gì đó, sau đó chạy vào trong nhà, cậu nằm lên đùi của Cố Long nói.
“Ông xã, anh có thể nấu cơm cho em được không?”
Cố Long nhíu mày cất tờ báo đang đọc đi, đáp cho có lệ.
“Chẳng phải từ trước đến nay đều ăn ở bên ngoài sao? Bây giờ muốn nấu cơm là thế nào?”
Ở nhà chính, Tiểu Bảo Bối luôn được người giúp việc chiều chuộng nấu thức ăn cho ăn, từ lúc ở với Cố Long cho đến bây giờ ngày nào cũng phải đặt thức ăn. Cậu ngán đến tận cổ rồi…
“Lúc nào cũng ăn thức ăn ở ngoài, em chán lắm. Ông xã, ăn ở ngoài không tốt cho sức khoẻ. Em ngán lắm…”
“Vậy thì tự thuê người về mà nấu”
“Nhưng em chỉ muốn ông xã nấu cơ…”
“Tôi không rãnh”
“Ông xã không nấu, em cũng không ăn”
Hai người dằn co quyết liệt, cuối cùng Cố Long mặc kệ cậu tiếp tục đọc báo. Tiểu Bảo Bối nằm bên cạnh cứ kêu than không ngừng.
Đến tầm gần một giờ trưa, lúc hắn đã lên mạng đọc xong công thức cách làm bánh thì nhận ra Tiểu Bảo Bối lại ngủ quên.
Đứa bé này rất thích ngủ, ngoài việc hoạt động ngờ nghệch ra. Thời gian còn lại cậu đều ngủ, đúng là đứa trẻ ngốc.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, tiếp theo sau đó âm thanh bụng của Tiểu Bảo Bối phát ra. Cố Long nghĩ ngợi một hồi, hình như khi sáng hai người dằn co với nhau… nhóc con này cũng chưa ăn gì. Chẳng lẽ định nhịn đói thật sao?
Hắn nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng lại đi xuống bếp.
Tiểu Bảo Bối đang mơ màn ngủ, trong giấc mơ còn thấy ông xã cười với mình, mặt ông xã tiến lại gần, mỉm cười nói.
“Này! Dậy đi”
Sau đó, cậu cảm thấy ai đó đang lay mình tỉnh, Tiểu Bảo Bối mắt nhắm mắt mở nhìn thấy Cố Long, lập tức cười hì hì.
“Ông xã, có việc gì sao?”
Cố Long quay lưng rời đi, còn nói.
“Tôi nấu cơm rồi, cậu không muốn ăn thì đổ đi”
“Ông xã, anh nấu cơm thật sao?”
Cố Long không nói, chỉ đi xuống bếp. Tiểu Bảo Bối vội chạy lon ton theo sau.
Vừa xuống bếp, một bàn thức ăn bày ra trước mặt. Tôm xào cay, gà hấp ớt, canh cá cay, thịt kho tiêu. Tất cả đều là món cay.
Nhưng mà Tiểu Bảo Bối lại reo lên.
“Tại sao lại nhiều đồ ăn ngon quá vậy, là ông xã nấu sao? Em sẽ ăn thật ngon miệng”
Nhưng mà Cố Long không hay biết, sau bữa ăn này lại có chuyện khác kéo đến.