Một tay cậu đè lại bả vai không để cho cô lộn xộn, một tay sờ tới miệng huyệt không ngừng tràn ra mật dịch, ngón giữa thon dài ngay lúc cự long vừa rút ra khỏi thì tiến vào, cùng cự long cùng nhau cắm vào lần nữa.
“A…a… Thật trướng… A…” Nơi nhỏ bị bịt kín, bây giờ quá chật chội… Tần Linh không ngừng lắc đầu, hai chân đặt ở hai tay vịn không ngừng run rẩy, ái dịch như nước thủy triều tuôn ra.
Tần Thụy kéo dài sức va chạm, giống như muốn cô tan ra vậy, số lần tấn công tăng nhanh đến mức ngay cả chính cậu cũng không biết bao nhiêu lần, ngón tay cậu cong lại tăng luật động, hang động không ngừng kích thích co rút lại, cho đến lúc cậu không chịu nổi sự đè ép kia nữa, mới bắn vào tinh hoa nồng đậm, tràn đầy trong nơi ướt át mềm mại của cô.
Xác định người trong ngực bình yên ngủ, cậu mới thoáng buông lỏng giam giữ hai cánh tay cô, một đôi mắt màu đen hẹp dài cực kỳ dịu dàng say đắm.
Cứ đưa mắt chăn chú quan sát gương mặt Tần Linh thuần khiết rất lâu, cậu hôn nhẹ bên môi cô, lần nữa ôm sát cô, nhắm mắt ngủ.
…
Tần Linh đi theo phía sau Tần Thụy, nhìn chàng trai cao lớn trước mắt đẩy xe siêu thị đang chọn thịt bò trong tủ lạnh, cô cảm thấy có chút không thể tin được. Hình ảnh bình thường này lại xuất hiện ở bọn họ.
Buổi sáng tỉnh lại cô cảm thấy đói bụng, thế là nghĩ đến phòng bếp làm bữa sáng đơn giản một chút, kết quả mở tủ lạnh ra phát hiện trong tủ lạnh của cậu chỉ có nước suối còn lại không có gì khác.
Tần Thụy thay xong quần áo đi tới phòng bếp nhìn thấy gương mặt cô mờ mịt đứng ở trước tủ lạnh, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi dài phong phanh, ngay cả chân cũng không mang dép.
Cậu cau mày, im lặng đi tới ôm lấy cô, mặc kệ cô giật mình nhét cô lên ghế sa lon, “Muốn tìm gì?”
“…Em đói bụng…” Tần Linh biểu lộ ra dáng vẻ nũng nịu, hành hạ cô một buổi tối còn không chuẩn bị cơm thật sự là quá thiệt thòi cho cô.
Tần Thụy nghe vậy cười khẽ, ôn nhẹ lên trán cô sau đó mang cô ra ngoài, đến quán cà phê gần nhà ăn một cái bánh mì sừng trâu và sanwich, rồi lái xe tới siêu thị mua đồ.
Lúc Tần Linh lấy lại tinh thần, phát hiện trong xe đẩy đã có rất nhiều đồ, “Mua nhiều vậy?” Cô bước nhanh đi tới bên xe đẩy, lấy ra miếng thịt bò cậu chọn, hạn sử dụng quá gần, không thể ăn hết.
“Cái này 2 miếng đủ rồi.” Vừa nói vừa thả mấy miếng còn lại về chỗ cũ, “Rau cải cũng không cần mua nhiều, để lâu không còn tươi.” Lại lấy ra mấy bó rau trong xe trả về, “Còn bánh bao, tới Paris muốn ăn thì tự làm.” Lại cầm bánh bao thả trở về.
Tần Thụy cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt, cảm thấy cô rất giống một người phụ nữ của gia đình, biết chăm lo thức ăn cho chồng con.
Ánh mắt cậu tràn đầy hạnh phúc vui vẻ, đẩy xe đi cùng Tần Linh tới khu đồ ăn vặt, giúp cô chọn mấy thứ cô thích, “Cái này ăn rất ngon, chỉ có Paris mới có.” Cậu vừa giới thiệu vừa lấy cho cô.
Tần Linh cười khẽ, cô nhìn cậu: “Anh cũng thích ăn vặt sao?”
Nhìn thấy ánh mắt tinh nghịch của cô, cậu xoa nhẹ tóc cô, “Anh không thích lắm. Nhưng muốn giới thiệu cho em biết những thứ ngon nhất ở đây.”
“Ừm.” Cô cười cười, nhìn cậu tiếp tục lựa chọn những đồ ăn khác.
…
Tần Linh ngồi ở ban công, nhìn ánh mặt trời Paris, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của trẻ con. Tần Thụy ở khu thượng lưu của Paris, tương đối cũng là một trong khu vực yên tĩnh nhất Paris.
Thời gian yên tĩnh thoải mái, cô rất thích ở đây, nếu có thời gian, cô nghĩ mình cùng Tần Thụy chắc chắn sẽ quay trở lại.
Sau khi hoàn tất mua đồ, Tần Thụy trước đưa cô trở về, sau đó nói muốn gặp một người bạn cũ rồi rời đi. Tần Linh cứ tưởng cậu không hề có bạn, nhưng nghĩ lại, đời người luôn có vài người bạn hợp ý với mình. Mặc dù cậu nhìn có vẻ lạnh nhạt ít nói, nhưng chung quy không thể không có bạn được.
“Bữa tối em muốn ăn món gì?” Không biết từ lúc nào Tần Thụy đã trở lại, cũng đã tới bên cạnh cô, đưa cho cô một ly cà phê.
“…Hay là để em làm cho, anh chưa từng thưởng thức tay nghề của em mà.” Cô ngẩng đầu nhìn cậu, cô cũng không làm được món ăn quá phức tạp, nhưng mà mấy món đơn giản vẫn có thể giải quyết.
Câu trả lời hoàn toàn ngoài ý muốn khiến cho cậu vui mừng, đuôi lông mày lại khẽ nhếch lên, “Được.”
…
Tần Linh rửa sạch từng cái chén dĩa, ba bữa căn bản đều do cô phụ trách, Tần Thụy ngược lại rất cổ vũ, mỗi bữa thức ăn đều là bị cậu ăn sạch.
Hai người ở lại Paris đã được năm ngày, mỗi ngày đều một tấc không rời. Hai người dự định ngày mốt sẽ về nước, trở lại sinh hoạt bình thường.
Hai bàn tay từ sau bò lên eo thon của cô, Tần Linh khẽ giật mình, tay cầm đĩa khẽ buông, rơi vào trong nước.
“Đang nghĩ gì?” Môi Tần Thụy dán chặt lên cổ cô, hơi thở ấm áp khiến từ cổ tới bả vai đều cứng ngắc, muốn né tránh lại bị cậu giam cầm thật chặt.
“… Còn có mấy ngày, phải trở về rồi…” Thời gian tốt đẹp khi ở đây, quả thật khiến cho cô có chút lưu luyến.
“Lần sau trở lại.” Cậu hôn cổ của cô, một tay đưa vào bên trong vạt áo của cô, vuốt ve da thịt trơn nhẵn.
“Ưm…” Thân thể của Tần Linh run lên, sau khi mang thai cô càng trở nên nhạy cảm, bị cậu trêu chọc như vậy, cô căn bản không có nghe rõ cậu nói gì.
Tần Thụy xoay người cô lại, cúi đầu ngậm đôi môi cô, bá đạo mút chặt lấy đầu lưỡi ở khoang miệng. Cậu hôn rất sâu, phản phất bị cậu hút vào trong miệng không chỉ là môi cô, còn có tâm của cô.
“Lúc nãy ăn no không?” Sau khi kết thúc nụ hôn nóng bỏng, cậu dùng ngón tay vuốt ve cánh môi hơi sưng, hỏi một câu khiến cho Tần Linh cảm thấy không hiểu rõ.
“Ừm…” Cô đỏ mặt gật đầu một cái, muốn buông ra tay cậu giữ ngang hông, đúng lúc bị cậu ngăn lại.
“Tốt, bây giờ em nên đút anh ăn.” Tần Thụy ôm cô đến trên bàn, nhìn đôi mắt cô mờ mịt không nhịn được cười nhẹ, cậu giở váy ngắn lên, một tay dễ dàng cởi quần lót của cô.
“A…” Tần Linh chợt khép lại hai chân, lúc này mới ý thức tới ý nghĩa câu nói đút cậu ăn là gì. Nhưng cô cũng cảm giác được mình ý thức quá muộn, bởi vì cậu đã cởi quần dài ra.
Bàn tay không chút khách khí chen vào hai chân của cô, ngón tay thon dài cắm vào khe hở hẹp lõm, tiểu hạch bị đâm xuyên qua.
“Ưm… A… Đừng ở chỗ này…” Đầu chợt ngửa về sau, cần cổ xinh đẹp bị kéo dài càng có vẻ mê người.
“Được.” Tần Thụy đồng ý, ôm lấy cô trên bàn, lúc này Tần Linh chỉ có thể dựa vào cậu, hai tay ôm cổ của cậu, hai chân quấn quanh ở bên hông của cậu.
Nhưng mà… Nhưng mà cây gậy to lớn của cậu rõ ràng đứng thẳng ở gần nơi đó của cô, từng chút ma sát chỗ kin nhạy cảm của cô, hoa môi phun ra ái dịch lên cự long nóng bỏng, vừa ướt át vừa dính.
“Ông… Ông xã…” Nhưng mà toàn thân lại nóng lên, cô cảm thấy thật xấu hổ cũng thật khó chịu.
“Anh đang nghe lời của Linh Linh, về phòng đây.” Cậu cong môi dáng vẻ tà mị, lúc đi lại cự long dưới thân thỉnh thoảng như muốn đâm vào nơi mềm mại của cô.
“A a…” Cảm giác mềm mại từ bên tai đánh thẳng tim của cô, cô không khỏi ôm chặt cậu hơn. Nhưng ôm càng chặt, hoa môi càng bị cậu ma sát mãnh liệt, cô muốn tách khỏi, lại chỉ biết bị cậu như muốn đâm vào.
“A… Ông xã…” Bây giờ Tần Linh không cách nào nhịn được trêu chọc như vậy, khoảng cách từ phòng bếp đến phòng khách rất gần nhưng đi một hồi vẫn chưa tới, đừng nói chi là chờ cậu ôm cô trở về phòng.
“Linh Linh không chờ nổi sao?” Tần Thụy cực kỳ xấu xa, biết rõ da mặt cô mỏng còn hỏi ra như vậy, lời nói như vậy làm cho người ta đỏ mặt.
“… Em, em… A a…” Cô chôn mặt ở cổ của cậu, hoàn toàn không biết nên trả lời cậu ra sao.
Cũng may cậu không làm khó cô, đặt cô ở trên tường ở hành lang, kéo hai chân của cô, đỡ lấy cậu dùng sức rút ra đi vào, cự long to lớn ngay tại hai mảnh môi ướt át không ngừng ra vào “bạch bạch”.
“A a…” Giữa hai chân ướt át đủ để cho cậu nhanh chóng đâm vào, lực đạo ma sát hoa môi mềm mại của cô, cánh hoa dần dần sưng lên bị đâm vào phải mở ra hai bên.
“A a…” Tần Linh hai chân kẹp chặt càng chặt, cậu rút ra đi vào càng mạnh mẽ, mông rắn chắc không ngừng đong đưa về trước, mỗi một lần rút ra đưa vào đều mang đến cho cô khoái cảm vô hạn.
Tần Thụy hơi thối lui cự long, nâng đầu mút lên, giữ trên tiểu hạch, hung hăng đâm xuống thật mạnh.
“A a… Không muốn… Ông xã…” Kịch liệt co rút khiến cho Tần Linh đứng không vững, thân thể tuột xuống được cậu nhanh chóng ôm lấy, lúc mở ra hai chân treo bên hông cậu vừa đúng phun ra mật dịch thấm ướt bụng dưới Tần Thụy.