Xe đến trước một tòa nhà cao cấp thì dừng lại, Tần Thụy ôm chặt lấy eo cô đi vào phòng khách, trong đại sảnh đã có không ít người, mỗi người đều là quần áo đẹp đẽ quý giá, cử chỉ cao nhã.
Bọn họ vừa đi vào phòng khách lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, mắt của tất cả mọi người đều hướng về người phụ nữ trong lòng Tần Thụy.
Tần Linh có cảm giác mình như con khỉ trong vườn thú để cho người ta tham quan, cô không được tự nhiên, ánh mắt không biết để đi đâu.
“Không sao, đã có anh ở đây.” Tần Thụy thấp giọng nói bên tai cô, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô, bộ dáng vô cùng thân thiết. Đã có người bắt đầu châu đầu ghé tai, không ngừng nhìn về phía vị công tử Tần gia, nhìn hai người bọn họ xì xào bàn tán.
Vốn dĩ Tần Linh còn lo sợ bất an nhưng nhận được sự cổ vũ của cậu, cô thoáng bình tĩnh lại. Cô đã biết trước gia thế của Tần Thụy thì sẽ phải đối mặt với những trường hợp như vậy. Cô không thể nào yếu đuối nhu nhược luôn cần có cậu bảo vệ.
Nhìn ánh mắt người con gái trong lòng trở nên bình tĩnh tự tin, Tần Thụy cười cười. Đây mới là người con gái cậu yêu! Tuy bề ngoài nhìn có vẻ yếu đuối cần được người khác bảo vệ nhưng trong nội tâm luôn là người con gái kiên cường.
Cậu ôm cô gật nhẹ đầu đi về phía trước chào hỏi khách khứa, sau đó đặt cô ngồi vào một chỗ. Tần Linh đưa ánh mắt nhìn ra xung quanh, nhìn thấy mọi người đều cười cười nói nói, không biết trong lòng họ nghĩ như thế nào nhưng luôn thể hiện sự cao nhã của mình ra bên ngoài một cách tốt nhất.
Tần Linh cúi đầu uống đồ uống, vừa uống vừa âm thầm quan sát xung quanh. Đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn, ánh mắt của mọi người đều hướng cầu thang cuốn, một người mặc quần áo hoa mỹ, anh tuấn cao quý chậm rãi từ trên lầu bước xuống.
Tần Thụy nhìn người đàn ông bước xuống, gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt của cậu càng thêm vẻ xa cách.
Tần Linh theo ánh mắt của mọi người nhìn qua, cô nhìn thấy một bóng dáng có vẻ quen thuộc đang bước xuống, ánh mắt cô hiện lên tia nghi ngờ. Cô đứng lên để nhìn cho rõ. Tuy trong lòng đã xác định được nhưng cô vẫn không dám nắm chắc.
Người đàn ông trước ánh mắt diễm lệ của mọi người thong thả từ trên cầu thang bước xuống. Trên mặt ông mang theo mỉm cười ưu nhã, khuôn mặt anh tuấn cũng không vì thời gian mài giũa mà mất đi ánh sáng, trái lại có một loại sức quyến rũ thành thục đặc biệt, phát ra từ trong xương tủy.
Tần Thụy bỗng nhiên kéo thân thể cô qua, để cho cô đối mặt với cậu, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Em sao thế?”
Nếu Tần Linh nhìn kĩ có thể thấy rõ sự khẩn trương trong mắt cậu. Tuy nhiên lúc này cô mãi lo suy nghĩ nên không để ý nhiều.
Cô nhẹ lắc đầu, “Người đàn ông này giống với một người mà em từng quen biết. Nhưng em nghĩ chắc là không phải.”
Bỗng nhiên cậu cười lạnh lùng, “Ba anh vẫn bị người ta gọi là khắc tinh của phụ nữ, có đôi lúc anh rất sợ khi em gặp ông ấy sẽ bỏ rơi anh đó.” Tuy miệng cậu đang cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt.
Lúc này Tần Linh đã bị tin tức cậu mang tới làm cho ngạc nhiên, cô không để ý nhiều đến hàm ý trong lời nói của cậu. “Đây là ba anh?”
Đây chính là Tần Ngạo? Nỗi nghi ngờ trong lòng Tần Linh càng lớn, cô không tự chủ được nhìn về phía ông.
Tần Ngạo cầm ly rượu chào hỏi với mọi người xung quanh, “Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian tham gia tiệc sinh nhật 16 tuổi của con trai tôi, bữa tiệc sinh nhật hôm nay tôi còn có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, cũng hi vọng tất cả mọi người có thể làm chứng.”
Sinh nhật, hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Tần Thụy? Tần Linh nhìn về phía Tần Thụy. “Không phải anh sinh vào tháng năm sao?”
Cậu ôm chặt eo cô, mỉm cười lạnh nhạt: “Thật ra anh sinh vào tháng ba, nhưng giấy tờ lại được làm vào tháng năm. Bảo bối, có phải em nên có quà cho anh không? Thật ra thì chính bản thân bảo bối đã là món quà mà anh mong chờ nhất rồi.”
Tần Linh đỏ mặt, trước mặt bao nhiêu người mà cậu có thể nói ra được lời nói ái muội như vậy, đúng là da mặt càng ngày càng dày mà.
Tần Ngạo bước xuống bục, đi về phía Tần Thụy, vừa đi vừa nâng ly chào hỏi với những người xung quanh.
“Sao thọ tinh lại trốn ở chỗ này?” Tần Ngạo nói, khi ánh mắt dời qua người Tần Linh thì dừng lại. Ông nhìn cô, trong đôi mắt đen thoáng qua một cảm xúc kỳ dị.
Tần Linh như bị đôi mắt đen sâu thẳm của ông thu hút. Cô cũng yên lặng nhìn ông.
“Cô ấy là ai?” Hơn nửa ngày, Tần Ngạo hướng qua Tần Thụy hỏi.
“Cô ấy là bạn gái của con.” Tần Thụy lạnh nhạt trả lời.
Tần Ngạo bỗng nhiên quay đầu nhìn Tần Linh thật kỹ. Ly rượu trong tay ông rơi xuống đất.
“Xoảng!” Ly rượu thủy tinh vỡ vụn, rượu vàng óng chảy đầy đất, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía này.
“Chủ tịch, ngài sao thế?” Simon ở bên cạnh vội vàng cúi người gom mảnh vỡ lại. Trong lòng anh ta thoáng nghi ngờ. Mắt chủ tịch vẫn không rời khỏi bạn gái của thiếu gia. Hơn nữa tay ông ấy còn run nhẹ, trong mắt còn có sự sợ hãi.
Chủ tịch chưa từng luống cuống như vậy. Chẳng lẽ bọn họ biết nhau à? Nhưng quan hệ của hai người là như thế nào?
“Xin chào bác, con là Tần Linh.” Tần Linh nghĩ bản thân vẫn là nên giới thiệu với vị đang đứng trước mắt này một chút. Dù sao đi nữa, người đàn ông này tương lai có thể trở thành ba chồng của cô à nha.
Tần Ngạo định vươn tay cầm lấy tay cô, nhưng khi Tần Linh chưa kịp lui lại thì Tần Thụy đã nắm lấy tay ông, giọng nói tràn đầy lạnh lùng, “Ba, Linh Linh tương lai sẽ trở thành vợ con. Ba đừng khiến cô ấy hoảng sợ.”
“Linh Linh?” Tần Ngạo nói thầm trong miệng, ông ngước mắt lên nhìn cô, sâu trong ánh mắt có sự lưu luyến nhè nhẹ: “Linh Linh, thầy là Tô Vấn đây. Em vẫn không nhớ thầy sao?”
Tuy trong lòng đã xác định nhưng Tần Linh vẫn không ngờ đây là người thầy giáo đã dạy cô thời trung học. Cô ngước nhìn khuôn mặt ông, khuôn mặt đã không còn giống trước đây nữa, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ lại tăng thêm vẻ quyến rũ của sự thành thục.
Mà bây giờ, cô lại phát sinh quan hệ với con trai của thầy giáo. Đúng thật là duyên phận không thể biết trước được mà.
Nghĩ vậy, cô khẽ cười, ngước mắt lên nhìn ông: “Thầy Tô, thật không ngờ được gặp lại thầy ở đây.”
Tần Ngạo nhìn ánh mắt trong trẻo bình tĩnh của cô, vẫn là ánh mắt ấy, ánh mắt không hề chứa bất kỳ tình cảm nào nhưng lại khiến cho ông đắm chìm không thể rút ra.
“Chủ tịch, tiệc sinh nhật sắp bắt đầu rồi ạ.” Simon ở bên cạnh nhắc nhở. Chủ tịch thật sự là quá luống cuống. Mọi chuyện đang tốt lành thì trượt ra khỏi quỹ đạo, thân phận của người phụ nữ này khiến cho anh ta nghi hoặc. Anh ta có cảm giác cô gái trước mắt này có thể chính là chìa khóa giải mã bí mật bấy lâu nay về chủ tịch.
Cuối cùng chủ tịch rốt cuộc cũng xoay người rời khỏi.
Tần Linh bỗng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì bóng dáng cao lớn mang đến cho cô cảm giác áp bức đã đi.
“Ngô…” Ngay lúc cô còn chưa kịp làm gì thì Tần Thụy đã bóp chặt eo cô, nhìn cô chằm chằm.
“Ba anh thật sự rất quan tâm đến em.” Cậu lạnh nhạt nói với cô.
Tần Linh cười khẽ, cô chỉ nghĩ do bản tính hay ghen tuông của cậu thôi. Cô xoa nhẹ mặt cậu, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu: “Thật ra thì khi em học sơ trung, thầy Tô là người đã dạy trong lớp em… Nhưng rồi đột nhiên thầy ấy mất tích… Sau này em chưa từng nhìn thấy thầy ấy lần nào nữa…”
Nhìn ánh mắt dịu dàng đầy thương yêu của cô, tâm tình của Tần Thụy bỗng trở nên sáng sủa. Đúng vậy, cho dù ông ta có làm gì đi chăng nữa thì Linh Linh của cậu vẫn là của cậu mà thôi. Người cô yêu vẫn là cậu.
“Được rồi, dù sao đây cũng là chuyện quá khứ, đừng nhắc đến nữa.” Cậu vuốt tóc cô, biểu hiện cưng chiều.
Gò má Tần Linh nóng lên. Tuy đã quen với biểu tình một nam sinh mười mấy tuổi nuông chiều cô như một tiểu nữ sinh nhưng vẫn luôn cảm thấy xấu hổ.
Cử chỉ thân mật của hai người bọn họ đều rơi vào trong mắt mọi người, đương nhiên cũng có cả Tần Ngạo trong đó.
Tuy đáy lòng cảm thấy đau đớn nhưng gương mặt ông vẫn tỏ ra bình thường, tiêu sái thuần thục nói chuyện với một vài vị khách quan trọng, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự gợi cảm thành thục và khí phách thiên bẩm.
Bánh sinh nhật rất lớn được người phục vụ đẩy lên. Trên bánh cắm mười sáu ngọn nến màu sắc rực rỡ.
“Hôm nay là sinh nhật của con trai tôi. Bây giờ tôi sẽ công bố tài sản mà thằng bé được hưởng khi đủ mười sáu tuổi. Tôi và vợ tôi đã thỏa thuận chia 20% cổ phần công ty cho A Thụy. Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu cổ phần, coi như là quà sinh nhật cho con trai tôi.”
Hôm nay Tần Ngạo tung ra quả bom hạng nặng, không ngừng kích thích khiến mọi người ngạc nhiên.
Tập đoàn Thịnh Thế là tập đoàn đa quốc gia. Người trong thương giới có muốn cũng không thể có nổi dù chỉ 1% cổ phần của nó. Vậy mà họ lại có 10% cổ phần. kia chính là sự biểu trưng cho quyền lực cùng tiền tài.
“Bây giờ xin mời thọ tinh lên sân khấu nhận lễ vật của tôi đồng thời cắt bánh mừng sinh nhật…” Giọng nói của Tần Ngạo không nhanh không chậm vang lên.