Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Chương 35: Tiểu Kim Ngư



Khi Lâm Đăng chạy về tới căn biệt thự kia, chiếc xe thể thao màu bạc đỗ trong sân đã biến mất.

Nhìn thấy mảnh sân trống rỗng, trái tim Lâm Đăng thậm chí rớt một nhịp, hắn đứng cứng nhắc ngoài cánh cửa sắt, thông qua khe hở hàng rào nhìn vào sân, như thể nhìn xem chiếc xe sẽ xuất hiện từ trong không khí.

Cảnh Mặc là thật sự không muốn cùng hắn kết đội…

Ở bên ngoài cứng ngắt một lúc lâu, hắn mới hồi phục tinh thần lại, đẩy cánh cổng sắt vào nhà, album ảnh gia đình bốn người tươi cười vẫn treo ở trên tường, chỉ là cảnh còn người mất.

Buổi sáng đó, cái bàn được Cảnh Mặc và Lâm Đăng hợp sức đẩy đến bên cạnh sopha vẫn còn ở vị trí đó, hoang vắng, cảm giác thoải mái bị rút mất không còn một chút gì, Lâm Đăng cảm thấy trái tim mình trống rỗng, giống như thiếu cái gì đó.

Có chút suy sụp ngồi xuống ghế sopha, cúi đầu xuống một lúc, hắn dựng thẳng cơ thể, vùi đầu vò tóc mình, lòng tràn đầy hối hận lại không thể trút ra, đều tại miệng mình quá tiện, suy nghĩ quá nhiều, nếu giống như bình thường giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, sau đó sẽ không có chuyện gì.

Con người luôn luôn tò mò, Cảnh Mặc trừ thích yên tĩnh, các chỉ số khác đều bình thường, chẳng lẽ cậu ta không được phép tò mò sao?!

Nói tóm lại, lúc này Lâm Đăng rất muốn vả vào mồm mình mấy phát.

Cứ ngồi như vậy cho đến lúc trời tối, bụng có chút đói, Lâm Đăng sau khi ăn lung tung vài thức thì đi dạo quanh căn biệt thự, lại bất ngờ phát hiện một cánh cửa nhỏ, mở ra tiếp tục đi xuống cầu thang, có một tầng hầm cực kỳ rộng rãi, trong tầng hầm dự trữ rất nhiều đồ ăn vặt và thịt sấy khô, còn có trái cây đóng hộp, đây đúng là một ngạc nhiên thú vị.

Nhìn đồ ăn tràn đầy không gian, tâm tình Lâm Đăng mới thoáng tốt lên, xem ra một nhà bốn người này rất có ý thức gian nan cực khổ, chỉ là mệnh không tốt, không có may mắn được hưởng dụng chúng nó, ngược lại là tiện nghi cho người đến sau là Lâm Đăng.

Tính toán một chút, một mình hắn, tiết kiệm ăn uống thì hoàn toàn có thể kéo dài một năm không có vấn đề.

Vết thương sau lưng bởi vì thường xuyên vận động mạnh, một lần nữa bị xé rách, một đám hố thịt đầy mủ và máu, hắn biết nếu thật sự không lo dưỡng thương cho tốt, miệng vết thương sẽ nhiễm trùng hư thối, hắn sẽ không chịu đựng được.

Không biết thương tích của Cảnh Mặc làm thế nào, chấn thương của cậu ta không nhẹ hơn mình bao nhiêu…

Kỳ thật tận trong một góc hắn vẫn luôn nghĩ, Cảnh Mặc ở bên ngoài chơi đủ sẽ về nhà, cho dù anh trai của cậu ta có dối trá cỡ nào, bên ngoài vẫn sẽ cố thể hiện, thương tích của Cảnh Mặc sẽ được điều trị tốt, chứ không cần cậu ở lại đây với hắn trong căn biệt thự không bác sĩ không thuốc, chịu đựng đau đớn dựa vào bản thân để hồi phục.

Cảnh Mặc dù sao cũng là tiểu thiếu gia da thịt non mịn, so với hắn hàng năm lăn lộn da dày thịt béo, nếu thực sự để cho cậu ta chịu khổ, có khi vết thương không thể nào lành lặn lại được, cậu ta bị thương không hề nhẹ.

Lại nói, Lâm Đăng còn có kháng thể giúp vết thương lành nhanh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng Cảnh Mặc thì không nhất định.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Đăng cũng buông ra, tuy còn khó chịu, nhưng không dữ dội như lúc mới bắt đầu, thời gian là một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh, vì vậy hắn tin tưởng chờ một lần nữa thích nghi với cuộc sống một người, sẽ không xảy ra cảm xúc như thế nữa.

Thật sự muốn nói tiếp, hắn nợ Cảnh Mặc một cái nhân tình, đợi thương tích tốt, vẫn nên tìm cơ hội hoàn trả lại.

Nếu không phải Cảnh Mặc cứu hắn một mạng, hắn đã sớm vào bụng của Đế Lạp, nào còn có thể bay nhảy như lúc này.

Lâm Đăng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ thiếu người ta nhân tình, nói thật, ở chung lâu như vậy, hắn đối với Cảnh tiểu đệ ấn tượng rất tốt, lập tức tách ra như vậy thực sự không thích ứng.

Càng nghĩ càng thương cảm, Lâm Đăng dứt khoát không suy nghĩ nữa đi vào phòng ngủ, đem ga giường ném xuống, sau đó lục tủ quần áo lấy ra ga thay thế, đổi ga xong sau đó nằm úp sấp lên

Bây giờ hắn có thương tích trên người, không tiện tắm rửa, chờ tình hình vết thương tốt lên, lại chà xát cơ thể.

Có lẽ ban ngày quá nhiều chuyện xảy ra, Lâm Đăng thực sự có một chút mệt mỏi, là cảm giác mệt mỏi về tinh thần và thể xác, khiến hắn gần như là dính lên giường lập tức ngủ thiếp đi.

***

Sáng sớm hôm sau, vẫn là trời còn tờ mờ sáng thì Lâm Đăng tỉnh dậy.

Không biết là nguyên nhân gì, lần này tỉnh lại hắn cảm giác đầu đặc biệt nặng nề, trong đầu giống như bị một tảng đá đè áp, nặng, Lâm Đăng có gắng mờ to hai mắt, tầm nhìn vẫn cứ một mảnh mờ hồ.

Ngay lúc mê mang, giường dưới thân đột nhiên hơi chìm xuống, mơ hồ dường như thấy có một người đang ngồi ở đầu giường.

Lâm Đăng nuốt nước bọt, dùng sức nhắm chặt mắt, lại mở ra, tầm nhìn chỉ hơi rõ ràng trong chốc lát, lại mơ hồ lần nữa.

“Mặc, Mặc?” Lâm Đăng có chút không xác định hỏi, di chuyển cơ thể mình muốn đứng lên, lại phát hiện cổ tay của mình không biết từ lúc nào bị trói ở đầu giường.

“Đó là ai?” Bóng người tới sát một chút, nghiêng người thấp giọng vào tai hắn.

Âm thanh này nghe rất quen thuộc, nhưng cũng vì câu này mà ý thức hỗn loạn của Lâm Đăng mới triệt để tỉnh táo.

Người trước mắt có một đôi mắt hoa đào cực kỳ xinh đẹp, mũi cao môi đỏ, làn da trắng hoàn hảo, lại kết hợp với mái tóc dài, gương mặt đầy nữ tính, còn không phải Na Cẩn Du thì còn ai, cái câu thư hùng mạc biện đúng là cực hợp với cậu ta.

“Tiểu Kim Ngư, sao lại là cậu?” Lâm Đăng ngạc nhiên nhìn cậu ta.

“Không muốn đi H thị, thừa dịp ông già không chú ý trốn đi.” Na Cẩn Dù cười đến thật sự thiếu đánh, “Nói thật, nếu không phải cái băng ngu ngốc kia gặp được anh, chúng ta còn không nhất định sẽ gặp nhau, Tiểu Đăng Đăng, vì muốn gặp được anh, tôi vội chạy suốt đêm đến đây đó ~”

Lâm Đăng giật giật dây thừng trên tay, trói thật chặt, căn bản không cho cơ hội trốn được, hắn đành phải bỏ qua hành động vô ích này, mở miệng hỏi: “Cậu là người đứng đầu Huyền bang?”

“À, coi là vậy.” Na Cẩn Du trả lời kiểu thế nào cũng được.

Lâm Đăng cau mày, hơi suy tư, “Vậy cậu là____”Kiếp” lão đại?”

Kiếp_____’đầu lĩnh’ của các tập đoàn đạo tặc trong mạt thế, có tổ chức, hành động vô cùng kỷ luật và bí ẩn, thần long gặp đuôi không thấy đầu, mà thực sự Lâm Đăng cũng không biết Kiếp chân chính là thuộc về ai.

“Kiếp? Là cái gì, tuy nhiên, cái tên đó rất dễ nghe~” Na Cẩn Du nói rồi cười khúc khích, nhìn Lâm Đăng nằm trên giường, khoé môi cong lên, đưa tay lột hết quần áo của mình ra, lộ ra cơ bụng tám múi cực kỳ tinh tế, sau khi nhảy lên giường, trực tiếp đẩy chăn qua bên cạnh, ngồi xuống lên người Lâm Đăng.

“Làm gì?” Lâm Đăng hai mắt phát hoả theo dõi cậu ta, thằng nhóc này chán sống, dám ngồi lên người minh?!

“Tất nhiên là làm anh nha~” Na Cẩn Du trêu chọc trượt từ trên tóc xuống khuôn mặt, cơ thể cúi xuống hôn môi Lâm Đăng, mái tóc dài bởi vì hành động của cậu ta tung ra bốn phía, che khuất làn da lưng trắng mịn săn chắc, có vài lọn rũ lên sàn đan, mông cong nẩy được bao bởi quần lót đen, lúc này bởi vì thân thể thể kéo dài nên đường cong tròn hơn và đầy co giãn.

Ánh nắng ban mai xuyên qua thanh cửa sổ, thắp sáng một khu vực nhỏ trên giường, cái vài vệt sáng trắng tinh nghịch nhảy tới mái tóc dài của thanh niên đang ngồi chống hai tay trên cơ thể Lâm Đăng, càng khiến cậu ta thêm trắng nõn gợi cảm trí mạng.

“Bệnh không nhẹ.” Lâm Đăng phiền chán xoay đầu qua, né tránh Na Cẩn Du đè lên môi mình, ánh mắt không trốn tránh được, tất cả đều là tóc màu đen giống hệt như rong biển, khiến hắn cảm giác có chút khó thở.

“Đúng, tôi là bị bệnh.” Tay Na Cẩn Du chạm vào cằm hắn, dùng một chút lực chuyển đầu hắn lại, “Tiểu Đăng Đăng nha, những thứ tôi coi trọng chưa có gì mà không chiếm được.”

Lâm Đăng giận dữ, đột nhiên nhìn cậu ta chửi ầm lên, “Đồng tính chết tiệt, cút xa một chút, kinh tởm!”

Kiếp trước Lâm Đăng không phải không gặp được những đồng tính tự nhiên thích hắn, phương pháp đối phó với bọn họ có hai cách, một cách là cái gì cũng không cần nói, trực tiếp lôi ra đánh cho một trận, khiến bọn họ lần sau không dám tới gần hắn; cách thứ hai chính là dùng lời nói kích thích bọn họ, có bao nhiêu lời ác độc nói ra hết, tốt nhất là đâm thủng trái tim bọn họ, làm cho bọn họ không còn mặt mũi gặp lại hắn, né tránh hắn.

Mà trường hợp lần này, cách đầu tiên là không dùng được, chỉ có thể dùng cách thứ hai.

“Chậc, tôi thích là được.” Na Cẩn Du rất tốt tính cười nói, thậm chí còn đưa tay vào trong áo Lâm Đăng, trắng trợn sờ soạng.

Lâm Đăng bị bàn tay kia làm cứng đờ, cả người bắt đầu nổi da gà, từ trong dạ dày tiết ra một cảm giác ghê tởm, giống như một con rắn độc bò trên ngực hắn.

“Tiểu Kim Ngư, cậu phải thả tôi ra trước, loại chuyện này phải là lưỡng tình tương duyệt nha.” Lâm Đăng cảm thấy mình không thể để cậu ta ăn được, não chuyển một vòng, đầu tiên là phải chuyển sang giọng nói nhỏ nhẹ.

“Tôi sợ anh chạy, vẫn nên cột cho bảo đảm, đợi xong việc thì tôi sẽ thả anh ra.” Na Cẩn Du mở ra hai vạt áo của Lâm Đăng, lộ ***g ngực trắng nõn khoẻ mạnh, những khối cơ thịt không rối rắm không khoa trương, đường cong lưu sướng, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.

Ánh mắt Na Cẩn Du dán chặt lên người hắn, trong đôi mắt lộ ra một cổ si mê, miệng còn chậc chậc hai lần, “Tôi chưa bao giờ thử qua loại hình như anh, trước kia bọn họ đều đưa cho tôi mấy kẻ nhút nhát, thấy phát ngán, không biết hương vị của anh như thế nào, nhìn có vẻ rất ngon~”

“CMN, lưng ông đây có thương tích, cậu để tôi dưỡng vài ngày, ok?” Lâm Đăng bởi vì những lời này mà giận dữ muốn nôn ra máu, rất muốn mắng cậu ta một trận, tốt nhất là mắng cho cậu ta ngay cả chân mẹ mình đều không biết, nhưng lý trí nói hắn không nên làm như vậy, bằng không hắn hôm nay khó mà trốn thoát được.

“Thương?” Na Cẩn Du đưa tay mò mẫm một lượt sau lưng hắn, khiến Lâm Đăng đau toát mồ hôi lạnh, cắn chặt răng mới kìm được xúc động mắng người.

“Đúng thật, sao lại bị như thế?” Tay Na Cẩn Du dính đầy máu, cậu ta chùi tay lên ga giường, mặt đầy đau lòng nhìn người đang ‘suy yếu’ cực điểm ở trên giường.

Lâm Đăng hít một hơi thật sâu, cố gằng bình tĩnh cảm xúc của mình lại, “Tiểu Kim Ngư, có thể cởi trói sao, tôi thực sự____rất đau.”

“Cũng được, vậy anh để tôi hôn một chút~” Na Cẩn Du một tấc lại muốn tiến một bước muốn nhích lên hôn, Lâm Đăng nhanh chóng quay đi, khiến cậu ta chụp vào không khí.

“Cởi trói, cầu cậu đó.” Giọng điệu mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng từ đôi mắt muốn phun ra lửa của Lâm Đăng có thể nhìn thấy được, hắn thật sự muốn đem Na Cẩn Du chặt thành tám khúc, sau đó ném cho tang thi ăn.

“Ai, rồi, ai kêu tôi là một người rất dễ mềm lòng chứ~” Na Cẩn Du phong tình vạn chủng nhướn mày, đem mái tóc tán loạn vén ra sau lưng, lại dùng một sợi dây cột lại thành bó, lúc này mới chậm chạm đưa tay cởi dây trói cho Lâm Đăng.

Rốt cuộc đạt được tự do, Lâm Đăng ngay lập tức trở mặt không nhận người, rút ra khấu hạt nhân Desert Eagle từ trước giờ không rời khỏi người đặt lên đầu Na Cẩn Du, sắc mặt so với đáy nồi còn đen hơn, “Tiểu Kim Ngư, tôi nghĩ là cậu chắc là đã nghe được sức mạnh của khẩu súng này từ người của cậu rồi chứ?”

Na Cẩn Du cười dịu dàng, “Đúng nha, thực sự rất lợi hại đó~”

“Cậu có muốn thử không?” Khoé miệng Lâm Đăng lộ ra một tia cười lạnh.

“Chậc, thực ra tôi không muốn lắm.” Na Cẩn Du nhíu nhíu mày, khuôn mặt đầy nghiêm túc nói lời cự tuyệt.

“Tốt.” Lâm Đăng gật đầu, “Cho cậu ba giây, lập tức bay ra khỏi đây!”

“Oh~” Na Cẩn Du rất vâng lời bước xuống giường, mở cửa và bước ra khỏi cửa, trước khi đóng cửa còn liều chết bổ sung một câu, “Tôi đã không làm gì anh, tôi cũng không muốn thử, mà sau này, tôi thực sự rất muốn nếm thử hương vị bị khẩu súng này nổ tung~”

Sau đó, như thể là sợ Lâm Đăng nổ súng, Na Cẩn Du đập cửa một cái rầm, cấp tốc rời khỏi khu vực nguy hiểm này.

Khoé miệng Lâm Đăng co rút, vì muốn tinh thần và thể xác của mình khoẻ mạnh, hắn quyết định làm lơ hết mỗi tiếng nói và cử động của người này, miệng chó khó phun được ngà voi, muốn Na Cẩn Du bệnh xà tình này nói được mấy câu bình thường, tuyệt đối mà mục tiêu đứng đầu bảng không thể hoàn thành.

__________

Thư hùng mạc biện: Không phải nam cũng không phải nữ.

Lưỡng tình tương duyệt: 兩情相悅: cả hai người đều yêu nhau.

Bệnh xà tinh: bệnh thần kinh

___________

Ex: tiểu Kim Ngư~~~ số của cưng là phải làm thụ, không thể làm công ~~~~~~~ hãy chờ lão công đến rước cưng đi ~ [hy vọng là có ai can đảm]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.