[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 170: Chia tay



Khi mọi người ra đến trước cửa đã nhìn thấy một nhà ba người kia vẫn giũ bộ dạng chật vật như lúc bọn cô rời đi thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.

Những dị năng giả trong tổ chức và cả những người đang nộp hồ sơ xin gia nhập bắt đầu bàn tán và chỉ trỏ nhưng ba người kia giống như không biết ngại, những chỗ bị thương trên cơ thể đều cố gắng lộ ra trước mắt toàn dân thiên hạ để mọi người đều biết họ bị thương.

“Mày chịu ra rồi hả con nhỏ bất hiếu? Mày bây giờ có chỗ chống lưng rồi nên quay qua hành hạ ba mẹ mày đúng không?” – Thẩm Hoa Vinh vừa nhìn thấy bọn cô đã bắt đầu la làng cho mọi người xung quanh nghe thấy, còn không quên chỉ thẳng mặt Hoàng Vân như thể sợ mọi người nhận lộn người.

“Ba mẹ biết mạt thế không tìm kiếm con là sai. Nhưng con không thể để dẫn người ngoài đến để bánh ba mẹ như vậy được” – Mẹ của Thẩm Kiều chỉ sợ không loạn còn vừa đỡ Thẩm Hoa Vinh bầm dập vừa nhìn Hoàng Vân bằng ánh mắt đau lòng.

Những người kia chưa biết ất giáp gì vội chỉ trỏ Hoàng Vân nói cô bất hiếu, mặt người dạ thú khiến cho cô giận đến run người.

“Mấy người nói đủ chưa?” – Doãn Lãng tính lên tiếng thì đã bị Thanh Nguyệt cướp lời. Từ trước đến nay cô nổi tiếng bao che người của mình. Trừ khi họ làm sai nếu không thì bất cứ một ai dám vu oan cho người bên cạnh cô đều không có kết cuộc tốt đẹp – “Mấy người có biết những người này là ai không lại dám ngang nhiên bàn tán?”

“Không phải họ nói là con của họ sao?” – Một người không sợ chết trốn trong đám người phát biểu.

“Được, vậy ông nói bạn của tôi là con gái của ông. Vậy ông nói xem cô aay sinh ngày mấy, tháng mấy, năm mấy. Trước khi mạt thế đến cô ấy đang làm công việc gì”

“Là…”

Thẩm Hoa Vinh nghe Thanh Nguyệt hỏi chỉ vài câu đơn giản đã cứng họng. Phải biết nó là thứ ông không mong muốn xuất hiện trên cõi đời này thì làm gì mà ông thèm để ý đến ngày sinh tháng đẻ của nó chứ.

Khi nói bước khỏi nhà ra đi ông còn dẫn vợ và con của mình đi ăn nhà hàng để ăn mừng. Mỗi năm nó không về nhà xin tiền là đã may phước lắm rồi, làm gì có chuyện ông sẽ quan tâm nó đang làm gì chứ.

“Mọi người thấy chưa. Có người ba nào ngay cả ngày sinh con gái mình cũng không nhớ không?” – Thanh Nguyệt nhìn đám người kia bắt đầu chuyển hướng dư luận mà lắc đầu. Những người này quá dễ bị tác động bên ngoài mà đánh lạc hướng, nếu gia nhập Doãn gia chỉ sợ bị bên ngoài lừa gạt.

“Dù không công nhận chị ta là con của cha nhưng việc chị ta dẫn người đến đánh ba là chuyện có thật. Vết thương trên người chúng tôi là bằng chứng” – Thẩm Kiều lúc này vẫn còn thông minh liền lôi chuyện vết thương ra để lấy lòng thương hại của mọi người.

“Vậy cô muốn sao?”

“Ít nhất phải 50 khối nước và 20 cân lương thực”

“Được thôi. Nhưng tôi muốn kiểm tra vết thương trên người ông ta có thật không. Nếu thật tôi sẽ đưa”

“Được, nhưng cô phải kiểm tra trước mặt mọi người”

“Dĩ nhiên rồi”

Thẩm Kiều làm sao biết được Thanh Nguyệt có linh tuyền có thể chữa trị ngoại thương cơ chứ.

Vì sợ Thanh Nguyệt ăn gian cô ta còn năng nỉ Trịnh Quốc Phú đến xem Thanh Nguyệt kiểm tra cơ thể của Thẩm Hoa Vinh và tất nhiên hắn ta cực kì sẵn lòng rồi.

Tử Hoàng nhìn thấy Trịnh Quốc Phú nhìn Thanh Nguyệt với ánh mắt không đứng đắn cũng bước lên để canh chừng hắn. Hai người đàn ông sau lưng Thanh Nguyệt cứ thế lại đọ mắt với nhau nhưng mọi người xung quanh bây giờ có ai thèm để ý bọn họ, mọi sự tập trung sớm đã đặt trên người Thẩm Hoa Vinh rồi.

“Mọi người nhìn đây là chiếc khăn lông. Tôi sẽ lấy lau qua vết thương trên người ông ta”

Thanh Nguyệt giơ chiếc khăn về phía mọi người để họ chứng thực là đây là một chiếc khăn bình thường. Nhìn chiếc khăn đột nhiên xuất hiện họ cũng chỉ nghĩ cô là một không gian hệ dị năng nên cũng không nói nhiều liền gật đầu.

Tiếp đến sau đó Thanh Nguyệt đưa chiếc khăn lên tay của Thẩm Hoa Vinh rồi điều động nước của linh tuyền chỉ hoạt động tỏng phạm vi chiếc khăn.

Ông ta cảm nhận được cảm giác mát lạnh khi chiếc khăn đi qua nhưng lại chỉ nghĩ do chiếc khăn mềm mịm mà không nghĩ nhiều. Thanh Nguyệt không chỉ lau cánh tay mà bất kể chỗ bị thương nào lộ ra bên ngoài cô đều dùng khăn lau qua, nhanh chóng sau đó Thẩm Hoa Vinh khôi phục lại bộ dạng ban đầu nhưng chưa từng có vết thương xuất hiện

“Mọi người nhìn đi. Vết thương trên tay ông ta đã biến mất. Chứng tỏ vết thương là giả”

“Không thể nào!!!”

Thẩm Kiều cùng mẹ cô ta như phát điên chạy đến bên cạnh Thẩm Hoa Vinh kiểm tra cánh tay ông ta rồi đến khuôn mặt nhưng vết thương như thể bốc hơi không còn một chút dấu vết nào.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh đó bắt đầu chỉ trỏ bàn tán, có người còn lượm đất đá ven đường chọi bọn họ mà hai vợ chồng Thẩm Hoa Vinh chỉ biết sợ sệt đứng núp sau lưng con gái.

“Anh à” – Thẩm Kiều cùng đường bí lối liền chạy về phía Trịnh Quốc Phú – ” Anh, anh nói với mọi người đi. Là lúc nãy anh nhìn thấy họ hành hung ba và em, anh nói đi”. Đam Mỹ Sắc

“Tiểu Kiều. Anh quá thất vọng về em. Sau em có thể kêu anh nói sai sự thật như vậy chứ. Rõ ràng em muốn hai người ta mà”

“Không có. Anh bị làm sao vậy. Rõ ràng lúc họ đánh ba và em anh cũng có ở đó mà”

“Anh thật sự thất vọng về con người của em rồi. Mình chia tay đi”

“Không. Anh đừng đi. Anh phải ở lại bảo vệ em. Anh phải làm chứng là họ hại em”

Mặc cho Thẩm Kiều lôi kéo như thế nào Trịnh Quốc Phú vẫn rời đi không quay đầu. Những người bên đường nhanh chóng không thèm nể nang mà lượm đá tiếp tục choi về phía ba người kia.

Vì quá ê chề và xấu hổ ba người liền ôm mặt bỏ chạy, tương lai sau đó của bọn họ không còn được Trịnh Quốc Phú bao ăn ở chắc chắn sẽ không mấy lạc quan….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.