Chuyến đi có vẻ khá dài từ vùng ngoại ô tới thành phố A vì gặp chút trục trặc nên họ tới nơi không như dự tín ban đầu, Tử Khiết vẫn nhìn đăm chiêu vào tấm bản đồ. Đây là bản đồ của bệnh viện Tư Á, bệnh viên mày dù không lớn nhưng về độ làm việc chuyên nghiệp và thuốc men tiên tiến đã trở thành bệnh viện xịn xò nhất gần như trong nước.
“Chúng ta sắp tới bệnh viện “-Văn Phong
“Bệnh viện Tư Á”-Tử Khiết
“Cái bệnh viện nổi danh đó à”-Giai Kỳ
“Chúng ta nên lấy ít thuốc men”-Như Yến
“Lấy hết”-Á Hiên
“Thuốc là gì ạ? Nó có ngon không ạ?”-Vu Thần
“Thuốc rất tốt cho con sẽ giúp con hết bệnh, còn giúp con diệt hết virut và vi khuẩn gây hại trong cơ thể nữa đó”-Nhiên Kỳ
“Thuốc này nghe thật thần kỳ, giống như nước linh tuyền vậy”-Vu Thần
Vậy là một lượt đồ chuẩn bị của họ bắt đầu, Vu Nhiên Kỳ đã lôi ra cho mọi người mấy bộ đồ đen theo size của từng người, bộ đồ này giúp người mặc dễ di chuyển, đặc biệt là hai bên hông có chỗ để dao và súng. Mọi người thay đồ xong xuôi bắt đầu tiến vào bệnh viện bằng cách leo tường đột nhập, chứ mấy má nghĩ sao mà đi cửa chính, tang thi nó ùa tới xé xác đấy chứ đùa. Pha đột nhập như mấy thằng trôm vặt đã thành công viên mãn, họ lại tiếp tục con đường chia nhau ra và vẫn như cũ chỉ khác là Vu Thần đi với Nhiên Kỳ và Á Hiên.
Ở các phòng bệnh ở tầng 1 Văn Phong tích cực chém giết tang thi mở đường cho con người á khẩu Tử Khiết vơ vét hết số thuốc còn lại vào balo dù chả biết đó là thuốc gì. Ở tầng 2 có vẻ như ít tang thi hơn chỉ có khoảng 10 con tang thi y tá và 10 con tang thi bác sĩ lởn vởn và những chỗ chúng lởn vởn thường chứa vacxin. Á Hiên, Vu Thần, Nhiên Kỳ lên tầng 3 cũng là tầng cuối cùng, vẫn cõng Vu Thần sau lưng. Á Hiên nhẹ nhàng vừa quan sát vừa bảo vệ Nhiên Kỳ và bé con, tầng 3 này là tầng hộ sinh và chăm sóc trẻ nhỏ.
Đi vào ngã tư của đường, ánh đen chập chờn bật tắt từng khúc, một bóng đen lao nhanh qua bọn họ. Nhiên Kỳ run hết cả người bám chặt lấy tay của Á Hiên
“Có ma à”
“Bệnh viêm rất nhiều ma”
“Em lớn rồi, đừng có ghẹo em”
Vu Thần ngồi sau thích thú liên tục vỗ tay tán thưởng, Vu Nhiên Kỳ thấy mình còn thua một đứa trẻ bèn đứng phắt dậy nắm lấy cổ tay người kia kéo về phía trước. La liệt khắp hành lang là những bà bầu đã chết từ lâu, Nhiên Kỳ ngồi xuống phía thi thể nọ thăm dò. Kiểm tra qua lại thi thể, cậu phát hiện thi thể này bị cái gì đó hút máu đến chết. Bên trong bụng các cơ quan ngũ tạn đều bị ăn sạch, máu đã đọng lại và khô từ lâu, nhìn về phía đầu Nhiên Kỳ nghi hoặc.
“Não của họ đâu, tại sao lại trống không rồi”
Một luồng sát khí âm u cứ bao quanh tầng này, ánh đèn cứ nhấp nháy trông thật đáng sợ, Vu Nhiên Kỳ chợt nhận thấy có rất nhiều ánh mắt hướng về bọn họ. Không chính xác hơn là hướng về tinh hạch của họ, Vu Nhiên Kỳ đứng dậy kề sát lưng với Á Hiên. Đưa Vu Thần vào không gian dặn dò bé ở yên trong đó, xong việc hai người sẽ đưa bé ra. Họ đứng sát lưng quan sát phía ngã rẽ, trong bóng đêm tĩnh mịch tiếng rích của một thứ gì đó thật chói tay
Vu Nhiên Kỳ trấn tĩnh lại tinh thần của bản thân, đưa con mắt hai màu của bản thân nhìn về phía một làn khói đen và….