“Haizz, dù sao trong mắt tôi loại giường đất này tốt hơn giường bình thường.” Hoàng Hiểu Lệ mở cửa sổ ra.
Không khí hơi lạnh trong nháy mắt thổi vào, thổi đi một ít bụi bẩn trong phòng cũng làm căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn chút.
Hoàng Hiểu Lệ đang định đóng cửa sổ lại nhưng bị Giản Nặc ngăn cản.
“Căn phòng này bẩn quá, nếu không mở cửa thì chúng ta sẽ sặc chết mất!!” Bụi nồng nặc như vậy mà không mở cửa sổ, có để người sống không.
“Nhưng mà lạnh quá~” Hoàng Hiểu Lệ than.
“Lạnh còn đỡ hơn chết sặc, soạn sửa nhanh lên sắp muộn rồi.”
“Tốt.”
Giản Nặc lấy cây chổi có sẵn trong phòng, chia cho căn phòng bên cạnh, bắt đầu chú tâm quét dọn.
Hoàng Hiểu Lệ và Giản Nặc cũng không thường quét dọn. Nhưng cũng không gặp mấy khó khăn khi dọn dẹp.
Vấn đề là ở phòng của mấy nam nhân kia.
Lý Hiểu Đông cầm cây chổi Giản Nặc vừa ném cho hắn, cũng Tô Mạc Ly với Chu Tử Minh ba người nhìn nhau. Cái này làm sao? Bọn họ không thể nha.
“Nếu không chúng ta chờ hai người họ thu thập xong, lại nhờ họ giúp chúng ta!” Lý Hiểu Đông nói ra suy nghĩ.
Nhưng lại bị Chu Tử Minh cùng Tô Mạc Ly phản đối. “Tôi dám cam đoan, nếu cậu nói với Giản Nặc suy nghĩ này của cậu, cô ấy chắc chắn sẽ đánh cậu gãy răng. Vì mạng nhỏ của chúng ta, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tự thân vận động đi, chỉ là quét dọn thôi mà, lúc còn học tiểu học, chúng ta cũng từng làm rồi nha!”
“Thôi được rồi, chúng ta tự làm thôi. Ba người chúng ta làm chắc se nhanh hơn hai người kia, làm xong rồi sang phòng bên hỗ trợ cho họ.” Lý Hiểu Đông nói nghe không đáng tin cậy cho lắm.
Giản Nặc và Hoàng Hiểu Lệ quét dọn quần quật, tự nhiên không biết mấy nam nhân trong phòng này đang ngồi bố trí hai người.
Nhìn căn phòng đã rực rỡ hẳn lên, Giản Nặc duỗi duỗi cánh tay mỏi rụ của mình. “Không ngờ được quét dọn căn phòng thôi mà còn mệt hơn cả đánh tang thi!”
“Haizz, mệt như thế này, tôi thà đánh tang thi còn hơn!”
“Tôi cũng vậy.”
“Đúng rồi, chúng ta có nên đi giúp ba người bọn hắn không, đừng để đến trời tối vẫn ngồi mày mò mãi đến lúc đấy không có chỗ ngủ đừng có mà chạy đến phòng chúng ta ở ké.” Hoàng Hiểu Lệ nói.
Giản Nặc nhướng mày. “Cô nói không sai, bọn họ mà không dọn dẹp tốt chắc chắn sẽ sang phòng mình ở.”
Hai người mở cửa ra, đi tới căn phòng cách một cái hành lang.
“Oa, ba người dọn dẹp cũng không tồi nha.” Giản Nặc há hốc mồm, vốn dĩ cho rằng ba người này không thể dọn dẹp được mới đúng, không ngờ cũng làm được gọn gàng ngăn nắp phết. So với hai người còn gọn gàng sạch sẽ hơn.
Lý Hiểu Đông một bên dọn dẹp mạng nhện trên góc tường, một bên nói: “Đừng chỉ đứng đấy nhìn, nếu là huynh đệ, nhanh cầm đồ tới dọn dẹp với chúng tôi.”