Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 39



Có Dư Nhạc chỉ đường, mọi người thực thuận lợi đến công viên, một lát sau, một chiếc xe khác cũng vội vàng chạy đến. Nhìn băng tiễn nở rộ phía xa xa, Bạch Cảnh giật mình, băng hệ dị năng sao? Thủ hạ của Tiêu Táp đúng là xuất hiện lớp lớp nhân tài.

Sau khi xuống xe Bạch Cảnh mới nhìn rõ, nguyên lai băng hệ dị năng dĩ nhiên là Tạ Dân Hàng, cảm giác có chút quái quái, đời trước nếu hắn nhớ không lầm, Tạ Dân Hàng phải là tinh thần hệ dị năng, như thế nào lại biến thành băng hệ, bất cả còn có thể sống lại, những người khác thay đổi cũng không có gì ghê gớm, ngẫm lại cũng không đi tham thảo, thủ hạ Tiêu Táp càng lợi hại, tương lai bọn họ càng có thể yên lành mà sống.

“Chạy mau.” Dư Nhạc run rẩy chỉ vào một phương hướng hô to.

Tâm thần mọi người căng thẳng, Bạch Cảnh chăm chú nhìn lại, một chiếc xe đang lướt nhanh mà đến, đằng sau còn có hơn một trăm tang thi giương nanh múa vuốt, không chút do dự cầm lấy súng lục, lạnh lùng nói: “Ngắm vào đầu, dùng ống hãm thanh.”

Nghe thấy hắn nói, mọi người đang chuẩn bị lên xe đều dừng lại trên trán toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng con thảo nê mã điên cuồng chạy, thiếu gia à, đây là hơn một trăm tang thi không phải là hơn mười cái, không chờ bọn họ nói ra suy nghĩ trong lòng, cả người Bạch Cảnh nghiêm nghị, sát khí lãnh liệt, theo “phốc, phốc phốc!” ba tiếng vang lên, mối súng đều trúng một cái, ngay cả nam nhân lúc trước không phục Bạch Cảnh, trong lòng không thể không bội phục.

Bạch Cảnh nhìn bọn hắn ngẩn người, mày nghiêm lại: “Thất thần làm gì.”

Lý Dực hai tay nắm chặt, giơ giơ súng: “Không có ống hãm thanh.” Hiện tại bọn họ đã dừng lại chỉnh đốn, nếu nổ súng nhất dịnh sẽ khiến người khác chú ý, nói không chừng lại đưa tới càng nhiều tang thi hơn.

Bạch Cảnh cũng không che giấu, trực tiếp từ không gian lấy ra mấy khẩu súng, tùy tay ném: “Tự phân đi.”

“Cảm ơn Cảnh thiếu.” Lý Dực nhếch miệng nở nụ cười, lần này là thật tâm nói cảm tạ, cừ thật không chỉ súng tốt, không nghĩ tới Cảnh thiếu người này còn rất thật tâm, ít nhất là không giấu giếm bọn họ, không gian dị năng? Tinh quang trong mắt Lý Dực chợt lóe, nghĩ đến đầu tiên chính là dọn đông dọn tây một chốc là xong.

Bạch Cảnh mặc kệ hắn tính kế thế nào, cũng chỉ là một chuyện đơn giản, tiếp tục tập trung tinh lực, bắn mấy tang thi từ xa tới gần.

Mây người khác cũng không cam lòng lạc hậu, một đám nhanh chóng hành động, ngay sau đó liền thấy, trên xe tiến đến là ánh lửa tinh tinh điểm điểm phát ra.

“Kháo! Lại có người khai phá dị năng?” Lưu Uy đi theo hô to một tiếng, trong mắt hiện lên ước ao, hỏa lực trong tay càng thêm mãnh liệt.

Bạch Cảnh trong lòng trầm mặc, hỏa hệ dị năng sao? Không hổ là xã hội đen, kích phát dị năng đều là hệ công kích, bĩu môi không để trong lòng, thản nhiên nói: “Kích phát dị năng trừ bỏ thiên phú ra, tại thời điểm sống chết, tinh thần nứt vỡ cực hạn cũng có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể.”

Ánh mắt Lưu Uy sáng lên, mấy người còn lại cũng dựng lỗ tai, hiện lên thần sắc nóng lòng muốn thử, rất có tư thế muốn xông lên cùng tang thi vật lộn một phen: “Cảnh thiếu ngươi nói là sự thật?”

Bạch Cảnh cũng không thèm nhìn bọn hắn, một bên ngắm trúng đầu tang thi, một bên lương lương nói: “Tin hay không tùy ngươi, bất quá nếu bị tang thi cào thương, bảy ngày qua đi cũng sẽ biến thành tang thi, các ngươi phải hiểu rõ điều đó.”

Mọi người lạnh run, không nói, cũng có người trầm mặc, nghĩ đến huynh đệ bị tang thi cào thương, nghĩ đến quyết định của Táp ca, bắt đầu còn không hiểu, giờ nghe đến nghuyên nhân Bạch Cảnh nói ra…

Dương Văn Hạo phát ngoan, không ngừng bắn, hai mắt đỏ bừng, hưng hăng hỏi: “Ngươi như thế nào lại biết?”

Bạch Cảnh cười lạnh, chỉ biết hảo tâm không hảo báo: “Ta cuối cùng cũng sẽ có một chút tin tức, nhớ rõ giữ kín miệng của các ngươi, nếu không nể mặt Tiêu Táp, ta quản các ngươi đi tìm chết.”

Lý Dực vội vàng giảng hòa, động tác trong tay cũng không ngừng lại: “Cảnh thiếu đừng nóng giận, hắn chỉ là trong lòng khó chịu, đệ đệ của hắn bị tang thi cào thương, bị nuôi nhốt ở trong phòng, này chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”

Bạch Cảnh liếc nhìn hắn một cái: “Có, nếu vượt qua bảy ngày khai phá dị năng, nếu không vượt qua thì biến thành tang thi, cái này phải xem lực ý chí của hắn có bao nhiêu cường đại, bất quá…”

Bạch Cảnh chưa nói hết, không đợi bọn họ phản ứng, quay đầu lại nhìn Tiêu Táp trên xe một cái, trong lòng hơi ấm áp, người này vẫn thích cậy mạnh như vậy, chuyện gì cũng một mình chống.

Tang thi càng ngày càng ít, hai trăm dặm lộ trình chỉ ngắn ngủi còn một nửa, mắt thấy tang thi càng gần, Tạ Dân Hàng vội vàng nói: “Lên xe đánh đi.”

Bạch Cảnh nghe xong cũng không chần chừ, mấy người trực tiếp lên xe, chỉ để lộ một khe hở ở cửa sổ, tâm tình vốn khẩn trương, thấy tình huống hiện tại nghiêng về một phía, trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra.

Ngay cả Dư Nhạc cũng không nhịn được giương tay lên, cầm súng bắn vào đầu một tang thi.

Tình huống của hắn khiến người chấn động, Lưu Uy kinh ngạc: “Huynh đệ đây không phải là lần đầu ngươi bắn súng đi?”

Dư Nhạc trợn tròn mắt, sau đó hưng phấn lên, không nghĩ tới sẽ chuẩn như vậy, hắn chính là dựa theo cảm giác, ngắm trúng liền bắn, lúc này cũng không khiêm tốn, khoác lác nói: “Ca đương nhiên không phải lần đầu tiên bắn súng.”

Bạch Cảnh hiểu rõ, tinh thần lực giả tự nhiên chính xác hơn so với người bên ngoài, thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, trong lòng khó chịu, đả kích nói: “Trước kia chính là bắn súng nước, ân?”

Dư Nhạc ủ rũ không dám phản bác, trực giác nói cho hắn biết, Cảnh thiếu tuyệt đối biết tình huống của hắn, cười gượng hai tiếng nói: “Cảnh thiếu quá khen, ta còn bị súng điện chích qua, CS đùa siêu cấp vui.”

“Tiểu tử ngươi bị vạch trần? Bất quá lần đầu tiên bắn súng mà có thành tích tốt như ngươi vậy là không tồi rồi.” Trong ngữ khí của Lưu Uy không thiếu phần tán thưởng.

Dư Nhạc thấy Bạch Cảnh không nói gì, trong lòng buông lỏng, âm thầm nghĩ, đây là ông chủ lớn hắn xem trọng, nhất định không thể đắc tội, chút lòng thành đại trượng phu co được dãn được.

Tiêu Táp mở mắt ra nghe được tiếng súng, bật người đề phòng, thấy tình huống trước mắt, không nhịn được có chút buồn cười, nói thật chỉ cần tìm đúng bí quyết, tang thi còn không lợi hại nhiều, trừ bỏ khí lực lớn, không biết mệt mỏi, ăn thịt người ra, một súng có thể bắn một cái.

Ngay sau đó hắn cũng gia nhập hàng ngũ chiến đấu, nhặt lên một khẩu súng,, ngắm trúng một tên ngoài cửa sổ.

Chẳng được bao lâu, tang thi bị tiêu diệt sạch sẽ, Lý Dực đang muốn xuống xe nói chuyện, Bạch Cảnh chán ghét nhíu mày: “Lên phía trước, ở đây không ngại ghê tởm sao?”

Tiêu Táp gật đầu: “Nghe hắn.”

“A” Lý Dực ngẫm lại thấy đúng, lái xe lên phía trước hơn 300 dặm.

Bạch Cảnh im lặng, này nếu thay đổi là đời trước, vô luận mình nói cái gì, chỉ sợ đều có người phản bác, cảm giác có chút phiền chán, hôm nay như thế nào lại dễ nhớ tới đời trước, hung hăng cho Dương thượng úy một nét bút, nếu không phải hôm nay hắn bắt chuột bạch nhỏ, chính mình sẽ không thất thường như vậy.

Sau khi xuống xe, Tiêu Táp lại hỏi: “Thế nào, có người bị thương hay không?”

“Không có.” Vương Tự Cường cười ha ha: “Các ngươi không phát hiện, xe quân đội phía sau đúng là thảm, chạy theo chúng ta đến nội thành, kết quả gặp được một đống tang thi, xe chúng ta rắn chắc, trốn cũng không dễ dàng, bọn họ trực tiếp bị ngăn chặn, này phỏng chừng phải cầu cứu tổng bộ a.”

Tiêu Táp gật đầu hỏi tiếp: “Ai kích phát dị năng?”

“Là ta Táp ca.” Lương Sỉ đứng dậy, đã hai mươi tuổi còn có vẻ thẹn thùng, đỏ mặt nói: “Ta… ta…ta vừa rồi cũng là nóng nảy, thấy tang thi đến gần, quên cửa sổ xe có chắn, nghĩ nhất định không thể chết được, sau đó đầu óc trống rỗng, mạc danh kỳ diệu liền có dị năng.”

Bạch Cảnh quay sang thật sự nghĩ không rõ, một người thẹn thùng như vậy, như thế nào lại là hỏa dị năng, cùng tính tình một chút cũng không hợp.

“Được lắm.”Lưu Uy vỗ vỗ vai hắn, trong lòng ngầm bực, sao hắn không có vận khí tốt như vậy chứ.

Dương Văn Hạo bình tĩnh nhìn Tiêu Táp, lúc này hắn đã tỉnh táo lại, chính là ánh mắt vẫn nhiễm tơ máu: “Táp ca, ngươi thành thật nói cho ta biết, Văn kiệt có phải hay không cũng sẽ biến thành tang thi, hắn còn nhỏ như vậy, đại học còn chưa có học xong, ta liều mạng hỗn hắc đạo đều là vì hắn, ngươi nói cho ta biết, hiện tại ta phải làm như thế nào?”

Ánh mắt Tiêu Táp mang ý hỏi quay đầu nhìn về phía Bạch Cảnh.

Bạch Cảnh gật đầu, này còn hỏi? Nếu y không đành lòng, vậy từ bỏ công lao của mình cũng không thể luôn mang theo, bùng nổ đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Dương Văn Hạo thấy thế, thảm đạm mỉm cười, trong lòng đã tin bảy phần: “Táp ca, ngươi như thế nào không nói sớm cho ta biết, ba của ta năm đó là thủ hạ làm việc cho Hải thúc thúc, đệ đệ của ta ngươi cũng nhìn hắn lớn lên, ngươi thế nào lại nhẫn tâm gạt, nếu ngươi nói sớm cho ta biết, Văn Kiệt hắn thế nào lại xúc động như vậy, như thế nào lại bị cào thương, hắn năm nay mới 19 tuổi a.”

Tiêu Táp trầm mặc một lát: “Ta nói rồi, không ai tin.” Kỳ thật nếu không phải Bạch Cảnh, đừng nói là thuộc hạ kia, ngay cả hắn cũng không tin tưởng.

Mọi người giật mình, trong trí nhớ dường như Táp ca có nói qua khi đó là xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Dương Văn Hạo đột nhiên trắng bệch, đúng vậy, Táp ca đích xác có nói qua, lúc ấy bọn họ không hiểu, cũng có oán hận sau lưng, chính là bị một loạt sự tình xảy ra ép xuống,

Không có người tin lời Táp ca nói là thật, hắn còn nhở rõ đệ đệ trở về còn nói giỡn, thật nghĩ đầy là sinh hóa nguy cơ sao, không nghĩ tới một câu thành thật, tang thi thật sự sẽ bị nhiễm.

Bạch Cảnh mặt mày nghiêm túc: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Tạ Dân Hàng có hảo cảm với Bạch Cảnh, lôi kéo góc áo hắn, ý bảo một hồi nói sau.

Bạch Cảnh gật đầu không có hỏi nhiều, đời trước Tạ Dân Hàng là một trong những người không nhiều lắm đối tốt với hắn, đời này mình giúp hắn giải vây coi như thiện duyên, nhận thiện ý của hắn, ngậm miệng không nói.

Tiêu Táp thấy mọi người trầm mặc, thản nhiên nói: “Trước đi xưởng sửa xe, thay xe xong lại trở về.” Nguyên bản muốn thừa dịp thời gian còn sớm, đi trước thu hồi vật tư, nhưn thấy trạng thái mọi người không tốt, vẫn là để tính sau vậy.

Bạch Cảnh trong lòng nhấp nhô, hắn không sợ người khác như thế nào, nhưng hắn sợ Tiêu Táp khó xử, sau khi lên xe liền do dự nói: “Không phải là ta nhiều chuyện.”

Tiêu Táp lắc đầu, thấy bộ dáng cẩn thận của tiểu miêu, trong lòng kỳ thật rất cao hứng, phải chăng hắn có thể lý giải là, kỳ thật tiểu miêu cũng rất để ý đến mình, chậm rãi ôm thắt lưng hắn một phen ấn vào trong ngực, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại: “Không có, ngươi đừng suy nghĩ miên man, ta chỉ là nghĩ, có nên rời khỏi N thị hay không.”

Tiêu Táp nói ra lời này, Lý Dực đang lái xe chấn động: “Táp ca, ngươi cũng đừng mặc kệ huynh đệ, Văn Hạo hắn cũng là trong lòng khó chịu, ngươi đừng so đo với hắn.”

Tiêu Táp ngăn hắn nói: “Ta không so đo với hắn, trở về rồi nói.” Mấy ngày nay hắn chống đỡ cũng mệt chết đi được, một bên lo lắng cho Bạch Cảnh, một bên ứng phó thủ hạ, nếu đi theo hắn, hắn chung quy sẽ gánh vác trách nhiệm, chính là trọng trách này quá nặng, hắn cũng không phải sợ kham không nổi, nhưng hắn sợ người khác không phối hợp, có lẽ quyết định lúc trước là sai lầm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.