Mạt Thế: Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu

Chương 16: Ép dầu.



Mặc dù cây ná là do một đứa trẻ hơn mười tuổi được làm thủ công nhưng lại rất tinh xảo.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Kình, Lương Lương Tử rất là đắc ý “Thế nào?”

Cây ná này cầm trên tay nặng trĩu, toàn bộ có màu hơi đỏ nhìn liền biết cành cây đắng rõ ràng đã được mài nhẵn, sờ tay rất mịn nhìn kỹ có thể sờ thấy lớp sáp dính trên đó. Ngọn cây hai bên được dùng dao cạo cẩn thận xung quanh lộ ra một rãnh nhỏ, ống dung dịch kết tủa màu vàng được buộc chặt vào rãnh hai bên, những đường tròn rất đều được buộc rất tỉ mỉ không có một sợi chỉ thừa.

Có một miếng da cao su buộc giữa tâm của ống dung dịch kết tủa chính là vỏ của lốp xe, miếng da cao su này được cắt rất phẳng và có kích thước vừa phải làm người khác không khỏi ưa thích.

“Làm tốt lắm.”

“Đó là.” Lương Lương Tử mặt mày hớn hở, mở lòng bàn tay ra khoa chân múa tay: “Ta đã đánh bóng qua ba lần mà chỉ dùng giấy nhám, đánh bóng xong ta lại dùng hai cây nến nấu chảy thành sáp, dùng sáp nóng chảy quét trên cây đắng từng tấc ít nhất ba lần, nó chắc chắn sẽ không bị khô.”

“Cảm ơn.”

“Không cần khách khí, ngươi dạy ta học tập, ta lại dạy ngươi chơi đùa.” Lương Lương Tử có chút ngượng ngùng vẫy tay bước đi “Ta về trước đi, ngươi không đánh người là được.” Mới đi vài bước hắn quay trở lại hướng Hứa Kình mà nói: “Đúng rồi, Lương Tiểu Bảo kêu ngươi đem ná cho hắn thì không bao giờ được đưa, nếu mà hắn quấn lấy ngươi đòi thì bảo rằng đó là ná của ta cho ngươi mượn.”

Hứa Kình gật gật đầu, cầm cây ná trong tay mà nhìn theo hắn tung tăng nhảy nhót đi về phía trước.

Những cây ná được bọn Lương Tử chế tác thật cẩn thận đã gây nên một làn sóng cho bọn trẻ sinh sống ở khu vực Nhân Nguyên. Cành cây đắng, ống dung dịch kết tủa và da cao su không dễ tìm kiếm, làm nhiều đứa trẻ không thể tránh khỏi đỏ mắt phát thèm mà không có biện pháp.

Tiểu Bảo là một trong số đó, hắn đã đòi cây ná khi thấy trong tay Hứa Kình rất nhiều lần, Lý Ngân Tú nhìn không được mà bảo Hứa Kình cho Tiểu Bảo mượn chơi một lúc, nhưng Hứa Kình vẫn luôn không chịu mà bảo đây là của Lương Lương Tử cho hắn mượn chơi.

Không thể chịu được sự dây dưa của Tiểu Bảo, Hứa Kình cuối cùng đã đưa cây ná cho Tề Vân Chi để bảo quản.

Ngay khi cây ná vừa đến tay Tề Vân Chi nó đã biến thành trong suốt, cho dù Tiểu Bảo có bản lĩnh cũng không thể tìm thấy nó.

“Ngươi đem cây ná giấu ở đâu?” Tiểu Bảo bĩu môi hỏi.

“Ta đem trả lại rồi.”

Tiểu Bảo không tin nên chạy đến phòng của Hứa Kình tìm kiếm cẩn thận nhưng không thấy gì cả, chỉ có thể buồn bực mà quấn lấy Lý Ngân Tú làm bà nói với Lương Quốc Đào làm cho hắn một cây ná.

Sau khi Hứa Kình thoát khỏi Tiểu Bảo liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng khi hắn quay đầu lại thấy Tề Vân Chi tay đang di chuyển trên cây ná chỉ chốc lát tất cả đều mọi thứ đều tách rời nhau

“!” Hứa Kình vươn tay định lấy cây ná trong tay Tề Vân Chi, nhưng hắn lại tránh Hứa Kình tiếp tục nghịch cây ná.

“Anh Tề!” Hứa Kình gọi hắn, hắn liền ngẩng đầu cười nhìn Hứa Kình.

Tiểu Bảo và Lý Ngân Tú đều đang ở gần đó nên Hứa Kình không muốn làm động tĩnh quá lớn, vì vậy hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm Tề Vân Chi.

Tề Vân Chi tháo dây cao su ra khỏi cây ná đùa nghịch vài lần, sau đó ráp lại một cách hoàn hảo rồi đưa cho Hứa Kình.

Hứa Kình đưa tay kéo thử cây ná liền phát hiện, sau khi Tề Vân Chi chỉnh lại dây cao su của ná ổn định và cân bằng hơn nhiều, không giống như vừa rồi có chút vặn vẹo. Ngay cả khi Hứa Kình không thường chơi ná, hắn cũng có thể cảm thấy rằng cây ná này sử dụng tốt hơn nhiều.

Hứa Kình ngạc nhiên suy nghĩ không biết anh Tề là người như thế nào, hắn nhưng đối với vũ khí rất là quen thuộc.

Hứa Kình cầm cây ná thưởng thức một lúc, sau đó đưa lại cho Tề Vân Chi bảo quản.

Hắn tính toán hôm sau tìm cơ hội lên núi, để Tề Vân Chi thử xem có thể bắt được con mồi nào không.

Sáng sớm hôm sau Hứa Kình vừa mới ngủ dậy đang ngáp liền bị Lý Ngân Tú sai bảo, Hứa Kình nghe nói nhà họ Lương đi ép dầu đậu phộng liền kêu hắn đi theo xem có việc gì để giúp hay không.

Hứa Kình xoa mặt đi theo Lý Ngân Tú vào bếp ăn vội nửa bát cơm sáng, rồi đi ra sân phơi thóc chờ hai vợ chồng Lương Quốc Đào chuyển giỏ đậu phộng lên xe gỗ.

Đậu đã được rửa sạch phơi nắng nhiều lần, nhìn bề ngoài có màu trắng từng hạt đều rất cứng.

Đậu phộng của nhà họ Lương cũng không lớn, phần lớn nhân bên trong mỗi hạt đậu phộng chỉ có hai hạt, mỗi hạt đậu phộng có ba đến bốn hạt rất ít.

Sản lượng đậu tuy không cao nhưng hạt đậu lại rất đầy đặn, khi bóc vỏ cơ bản không có hạt đậu bị lép cả.

Hứa Kình đứng trước xưởng ép dầu vừa canh chừng xe đậu phộng vừa quan sát đậu phộng của nhà người khác. Đậu ở xung quanh cũng giống như nhà họ Lương đều nhỏ hạt nhưng lại đầy đặn.

Đậu phộng của nhà họ Lương được đi ép tương đối trễ, hiện tại cũng không có nhiều nhà cùng đến ép dầu nên nhà họ Lương xếp vị trí thứ tư.

Hứa Kình ngồi trên xe gỗ nhìn hai vợ chồng Lương Quốc Đào bưng từng giỏ đậu phộng tiến vào xưởng dầu và đổ chúng vào cái phễu.

Đậu phộng được đổ vào máy móc bên dưới chuyển động kêu ong ong, những hạt đậu phộng được băng chuyền di chuyển đến đổ xuống hai cái chảo lớn để rang qua.

Trong chảo lớn có máy trộn liên tục để tránh cho đậu phộng bị cháy bởi ngọn lửa bên dưới. Chảo đang rang tỏa ra một luồng nhiệt rất lớn làm cho toàn bộ xưởng dầu như một cái lồng hấp, cùng với hơi nóng tỏa ra là mùi thơm của đậu phộng được rang.

Sau khi rang xong đậu được đổ trở lại phía khác của băng chuyền di chuyển đến máy ép bắt đầu ép dầu.

“Gần đến lượt nhà chúng ta rồi.” Quách Anh Trinh vươn tay đẩy vai Hứa Kình và đưa cho hắn một cái thùng gỗ “Đem thùng để qua bên kia đi, chúng ta đựng cặn dầu.”

Dầu ép ra đầu tiên có màu hơi đục, bên trong trộn lẫn với cặn đậu nên cần phải lắng cặn trước khi đổ vào thùng dầu để bảo quản.

Hứa Kình cầm lấy thùng gỗ đi tới xếp hàng để lấy cặn dầu, chờ người của xưởng ép dầu kêu đến hắn.

Khu vực Nhân Nguyên hiệu suất làm việc vẫn còn tốt, chỉ sau hơn hai giờ nhà họ Lương đã ép xong dầu. Hai vợ chồng Lương Quốc Đào cẩn thận khiêng thùng dầu lên xe, buộc chặt bằng dây đai dài rồi đi qua đem xác đậu phộng sau khi đã ép xong lên cùng.

Một số gia đình khó khăn, họ thường trộn lẫn xác đậu phộng vào rau để nấu.

Lương Quốc Đào cùng Quách Anh Trinh thu thập xong mọi thứ chất lên xe, hai vợ chồng đẩy xe mang theo Hứa Kình trở về nhà.

Cơm trưa hôm nay do chính tay Quách Anh Trinh làm, ngày hôm nay cặn dầu được khá nhiều nên nàng cũng không tiết kiệm. Từ thùng gỗ múc ra hơn nửa vá cặn dầu, cho thêm tỏi ớt vào chảo đun nóng, sau khi mùi thơm bốc lên Quách Anh Trinh cho cá chạch vào nồi “xèo xèo” âm thanh vang lên làm trong phòng tràn ngập hương thơm.

Trưa nay cặn dầu được nấu với cá chạch, chao ớt cay, rau xanh xào. Cặn dầu mới ép hơn nữa thức ăn tươi mới, lửa lớn thổi bùng làm mùi thơm bay lan tràng trong không khí

Tiểu Bảo không nhịn được lâu lâu lại chạy vào bếp trộm ít rau để ăn.

Ngồi vào bàn ăn mọi người ai nấy đều đang bưng một bát cơm lớn.

Hôm nay, Quách Anh Trinh nấu cơm bằng gạo trắng mà không có cho thêm các loại lương thực khác vào nên rất thơm. Lúa mới cắt vào tháng sáu đem phơi trên sân phơi thóc, sau đó đem đi đãi vỏ rồi cho vào nồi nấu, cơm vừa dẻo vừa thơm còn có thể ngửi thấy được mùi nắng.

Cho dù không có bất cứ món ăn nào, Hứa Kình cũng có thể ăn hai ba bát cơm.

Hắn gắp rau vào bát nhanh chóng ăn một hết bát cơm, lần thứ hai bới cơm lại gắp thêm ít đồ ăn cho vào, ăn một miếng làm ra vẻ cay quá bưng bát cơm chạy vào trong bếp kiếm nước.

Nhà họ Lương đã quen với việc Hứa Kình ăn đến một nửa bữa ăn là chạy vào trong bếp uống nước, bọn họ mắng và cũng không cho Hứa Kình bưng bát cơm ra khỏi bàn, tuy nhiên hắn không bao giờ nghe nếu có bị mắng thì cũng chỉ im lặng lắng nghe.

Cả Lý Ngân Tú và Quách Anh Trinh đều đi vào bếp để kiểm tra, nhưng không tìm thấy dấu vết của việc Hứa Kình đổ thức ăn. Dần dần, nhà họ Lương cũng không thể làm gì hắn nên mở một mắt nhắm một mắt mặc hắn muốn làm gì.

Vừa vào bếp, Hứa Kình nhanh chóng mở ra hệ thống điều chỉnh tốt chế độ cảnh báo, đem bát cơm trên tay đưa qua cho Tề Vân Chi ra hiệu nhanh chóng ăn cơm đi.

Chính hắn cũng nhanh chóng lấy ra một cái bình hồ lô giấu trong đống củi dưới bếp, mở nút nhét cái phễu vào nhanh tay lẹ mắt đổ một ít cặn dầu trong bếp cho vào cái bình hồ lô.

Bình đựng tương đối lớn, sau khi Hứa Kình đổ dầu vào hơn nửa bình hắn nhanh chóng đậy bình lại và giao cho Tề Vân Chi để mang về phòng cất giấu.

Lúc này Tề Vân Chi đã ăn xong bát cơm, Hứa Kình cầm lấy bát đặt bát vào trong chậu gỗ, thản nhiên đi ra ngoài ngồi ở bên hành lang chờ Lương gia cơm nước xong, hiện tại nhiệm vụ lau bàn và rửa bát đều được giao cho hắn.

Nhà họ Lương đồ ăn có hạn định nên trên bàn ăn chỉ có ba món ăn để cho bảy người ăn, nhưng vẫn còn sót lại một ít cá chạch và chao nấu ớt cay.

Lý Ngân Tú đem đồ ăn còn thừa đặt trong tủ ở phòng bếp, rồi cẩn thận đem cửa tủ khóa chặt. Hứa Kình dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Ngân Tú mà thành thật rửa chén, sau đó lau bếp sạch sẽ rồi trở về phòng chợp mắt.

Từ sáng sớm đã đi theo Quách Anh Trinh, khi trở về hắn vẫn chưa kịp nghỉ ngơi hiện tại đã mệt không chịu nổi.

Lý Ngân Tú thấy hắn mí mắt thậm chí không mở lên nổi, lại sợ hắn bị ốm nên không kêu hắn thức dậy.

Hứa Kình ngủ một giấc đến khi mặt trời ngả về phía tây, sau đó dậy ngáp một cái đi vào bếp đun nước tắm cho cả nhà. Lương Đại Thạch và Lương Nhị Muội sẽ đi trường học vào buổi tối nên hôm nay hắn nấu nước sớm hơn.

Quách Anh Trinh để Lương Đại Thạch và Lương Nhị Muội ăn cơm với thức ăn còn lại của buổi trưa, nên buổi tối ăn cơm chỉ có canh rau cùng khoai lang. Lương Tiểu Bảo thấy vậy liền khóc lóc một hồi trên mặt đất, thiếu chút nữa làm Quách Anh Trinh cho hắn một bữa thịt lợn xào măng. Lý Ngân Tú khuyên và làm cho hắn một bát trứng hấp, hắn lúc này mới bĩu môi không tình nguyện mới bắt đầu ăn cơm tối.

Hứa Kình ăn cơm tối không nhiều, sau khi ăn cơm xong chờ lúc nhà họ Lương đã ngủ say, hắn mới thoải mái đứng dậy, cầm lấy cái bình hồ lô chứa đầy cặn dầu, bật chức năng cảnh báo của hệ thống rồi đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi khu sinh sống Nhân Nguyên, Hứa Kình kéo theo Tề Vân Chi đến khu hoang dã đối diện, nhưng Tề Vân Chi lại đột nhiên bế hắn bế lên rồi xoay người theo hướng khác mà đi.

Hứa Kình giật mình, ở trong lòng ngực hắn ngồi thẳng người, hai tay bám lên vai nhìn về phía trước, hỏi: “Anh Tề, chúng ta đi đâu vậy?”

Đây là lần đầu tiên Tề Vân Chi chủ động đưa hắn đến một nơi nào đó, suy nghĩ trong đầu của Hứa Kình loạn lên làm hắn không suy nghĩ được gì về điểm đến của chuyến đi này.

Một lúc sau, Tề Vân Chi như hiểu được ý tứ trong lời nói của Hứa Kình, liền đáp: “Trong nhà.”

“?” Hứa Kình muốn vỡ đầu, cũng không suy nghĩ được là bọn họ có thể đi trong nhà người nào.

Editor: NhânLê


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.