Mấy ngày trước mẹ gọi điện thoại cho dì ấy, nói con không muốn làm ở công ty nữa, muốn học luật, hỏi ý kiến của dì ấy.”
Kiều Thanh Thanh rất cảm động, ôm lấy cánh tay bà: “Mẹ……”
Bà xoa đầu Kiều Thanh Thanh, dịu dàng nói: “Mẹ gửi ít chăn dày và quần áo cho dì Minh của con, xem như là lòng tốt đi.” Nếu gửi một lượng lớn đồ ăn, vậy thì kì quá.
Tối hôm đó, trong nhà rất náo nhiệt.
Ba Thiệu và mẹ Thiệu chỉ gặp qua Kiều Tụng Chi hai lần, là khi đính hôn và kết hôn. Đối với bà thông gia có khí chất, nói chuyện nhỏ nhẹ này, ba mẹ Thiệu vừa biết ơn vừa kính trọng, cảm ơn bà đã gả con gái cho con trai út của họ, lại không chê việc nhà họ có một cậu con trai lớn bị thiểu năng trí tuệ, lúc kết hôn cũng không yêu cầu gì từ họ, thậm chí khi ra khỏi phòng tân hôn, nghe Thịnh An kể lại rằng, mẹ vợ coi anh như con ruột, điều này khiến cho vợ chồng bọn họ sao có thể không biết ơn cho được.
Lần này họ qua đây, bà thông gia vẫn luôn an ủi chăm sóc bọn họ, sau lưng hai vợ chồng đều cảm thán: Vận khí nhà bọn họ cũng không kém như vậy, ít nhất vận khí Thịnh An tốt, gặp được mẹ vợ và vợ tốt như vậy. Mẹ chồng coi như là một nửa mẹ, con trai ở nơi khác cũng có người yêu thương nó như mẹ ruột, hai vợ chồng liền an tâm.
Mà ở trong mắt Kiều Tụng Chi, con rể cũng cực kì tốt. Khi con gái học cấp ba, có một lần bởi vì đứa con của ba nó bên kia mà bị trầm cảm một thời gian, thành tích xuống dốc không phanh, vẫn luôn là Thịnh An bảo vệ cô cổ vũ cô, động viên để cô đứng lên một lần nữa.
Lúc ấy Kiều Tụng Chi cũng không biết chuyện này, con gái cũng chưa bao giờ đề cập đến trước mặt trước mặt bà, bà còn tưởng rằng thành tích của con gái giảm xuống là do áp lực của việc thi đại học quá lớn. Chờ đến thi đại học kết thúc, con gái nói muốn sửa họ Kiều, bà ấy mới biết được hóa ra hai người con kia của chồng trước tâm địa ác độc, lại còn nhìn trúng thời điểm con gái thi tốt nghiệp trung học để đả kích cô!
Bà lập tức liên lạc với người chồng cũ đã mười năm không liên lạc, yêu cầu giải thích. Đối phương hoàn toàn không thừa nhận, còn nói những điều kinh tởm. Kiều Tụng Chi tuy rằng đã ly hôn với chồng trước, nhưng cũng không muốn khiến con gái mình đầy thù hận, cũng chưa bao giờ nói xấu chồng cũ, càng không cho con gái sửa họ.
Lần này bà không thể chịu đựng được nữa, chân trước mang theo cô con gái vừa tròn mười tám tuổi đi đổi họ, chân sau mang một rổ trứng thối đến công ty của chồng cũ, đập hết trứng thối vào mặt chồng cũ. Bà uy hiếp chồng trước, nói những lời ông ta nói với con gái đều có ghi âm, nếu gã ta không sợ đứa con mười tuổi của mình bị chế giễu là xấu xa vô học thì cứ việc gọi cảnh sát. Cuối cùng bà thưởng thức vẻ mặt chồng cũ nghẹn khuất như ăn phải phân rồi ra về với tâm trạng vui vẻ.
Hai bên đều khách khí, không khí trong nhà tự nhiên cũng hòa thuận.
Mưa về đêm cũng không giảm, tiếng lộp bộp cực kì đáng lo ngại, nhưng sau nửa tháng trời mưa, mọi người đều đã quen với việc chìm vào giấc ngủ trong một đêm mưa ồn ào như vậy.
Tối nay là lúc Kiều Thanh Thanh ít căng thẳng nhất, người nhà đều ở bên, điều này khiến cho cô ngủ yên.
Bản tin sáng ngày hôm sau không có gì ngoài ý muốn vẫn là do mưa lớn lũ lụt liên tục ở các vùng trũng thấp nên ngập lụt ở ở một số nơi, có nơi thậm chí đã cử Quân đội Giải phóng Nhân dân đến để di dời.