“Ông lão này mua hai cái chân trước của lợn, nói muốn một chân kho tàu một chân nướng.”
Kiều Thanh Thanh vừa nói xong, ông nội hơn bảy mươi tuổi cười ha hả trả lời phỏng vấn nói: “Vợ tôi biết kho tương, ăn rất ngon, con gái tôi thích dùng lò nướng làm móng heo nướng, đúng vậy, tôi phụ trách mua, hai người họ làm, tôi chỉ chờ ăn thôi, răng giả này của tôi vừa mới thay nên cắn được.”
“Đây là phỏng vấn trực tiếp, con không thể biết trước phóng viên sẽ phỏng vấn ai, người phỏng vấn sẽ nói gì.” Kiều Thanh Thanh nhếch khóe miệng: “Hai người đã tin chưa.” Cười cười lại đỏ hốc mắt.
“Mạt thế thật sự sắp tới, Thịnh An chết ở tháng thứ hai, không lâu sau con cũng mất liên lạc với mẹ, con ở nhà, chính phủ vẫn có vật tư hỗ trợ, sau đó mọi việc trở nên hoàn toàn rối loạn, nhà chúng ta bị cướp đi, con không còn cách nào chỉ có thể lang thang khắp nơi, cuối cùng lang thang về quê, tìm không thấy, con tìm không thấy mẹ, tìm không được cậu, địa thế quê nhà thấp hơn Hoa Thành, con hỏi người dân địa phương, họ nói là năm đó hồng thủy tầng dưới 20 đều bị ngập, mẹ, nhà anh họ ở lầu năm, nhà cậu út là bốn tầng tự xây dựng. Bọn họ khẳng định đều chạy nạn đến nơi khác, sau mười năm, con cũng chưa từng gặp lại mấy người, một người cũng không có.”
“Thanh Thanh.” Kiều Tụng Chi không thể chịu đựng được thần sắc suy bại tê dại trên khuôn mặt trẻ trung của con gái, bà ôm lấy con gái vỗ lưng như khi còn bé: “Đừng khóc, mẹ vẫn còn đây, Thịnh An cũng ở đó.”
“Mẹ đừng lo cho con, con vừa nói đến chuyện trước kia thì không khống chế được.” Cô lau nước mắt từ trong vòng tay ấm áp của mẹ đi ra, nhìn mẹ, lại nhìn chăm chăm chồng mình: “Kiếp trước con không có chuẩn bị gì cũng cầm cự mười năm, đời này chúng ta chuẩn bị trước, con không tin một nhà chúng ta vẫn không sống được.”
Trong mắt Thiệu Thịnh An đều là vẻ đau lòng: “Em nói đúng, không phải anh về nước sớm rồi sao, đời này anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Trong lòng lại có lửa giận đang lớn dần lên, sau này gặp phải người cướp đi nhà cửa, anh sẽ thay vợ báo thù, chỉ cần nhớ tới việc vợ bị đuổi ra khỏi nhà, trong lòng anh lập tức tràn ngập thù hận đến cực điểm.
“Không có việc gì đâu không có việc gì đâu, chúng ta còn có không gian, đó là bảo bối tổ tông truyền cho chúng ta, chúng ta đã rất may mắn.” Bà ấy nhìn về phía Thiệu Thịnh An: “Thịnh An à, chắc con cũng đoán ra, Thanh Thanh nhà chúng ta thật ra có một không gian để đồ. Trước kia Thanh Thanh không nói cho con biết là bà ngoại con bé và mẹ bảo con bé đừng nói, con đừng trách nó.”
Thiệu Thịnh An lắc đầu: “Mẹ, sao con lại trách Thanh Thanh, mẹ không nói với con là chuyện tốt, con làm việc xã giao khó tránh khỏi uống rượu, nếu uống rượu say nói ra thì hỏng rồi, cũng may Thanh Thanh không nói cho con biết. Nhưng mà không gian là cái gì vậy ạ, chính là việc Thanh Thanh bỏ giường vào rồi lại lấy ra sao?”
“Ừm, có phải anh sợ không?” Kiều Thanh Thanh có chút hoài niệm nói: “Năm chúng ta học trung học cơ sở, anh tặng em một thùng xoài ba anh đưa tới, thật sự quá nặng, em không mang về nhà được, anh lại không nói lời nào mà buông thùng xoài xuống rồi bỏ chạy, không còn cách nào em đành phải kéo thùng vào trong ngõ không có người rồi thu vào trong không gian.”