Chu Cao Phi vừa bước xuống máy bay đã giật mình, nặng nề ngã xuống đất, nhào người về phía trước một vòng rồi mới đứng lên.
Nước mắt nước mũi đầy mặt.
“Tiểu Tinh!” Chu Cao Phi chạy như bay về phía cậu.
“Ba nuôi!” Giang Tinh Hoài cũng xông đến.
“Tiểu Tinh!” Chu Cao Phi xúc động giang rộng đôi tay.
“Ba nuôi!” Giang Tinh Hoài bắt chước giang tay.
Chu Cao Phi nhắm mắt, thỏa mãn ôm chầm lấy cậu. Chợt cảm thấy hai chân mình cách mặt đất, lơ lửng trên không.
Hắn bị Giang Tinh Hoài bế lên.
Giang Tinh Hoài cắn chặt răng, dùng hết sức ôm hắn xoay hai vòng, ai ngờ mới được một nửa đã mất sức tuột tay.
Chu Cao Phi: “……”
Giang Tinh Hoài lúng túng đỏ mặt, nói: “Sao anh béo lên nhiều thế?”
Chu Cao Phi giảm 5kg trong một tháng qua ngậm ngùi lau nước mắt bò dậy, gật đầu: “Ừ lỗi tại anh mày tăng 10kg, khó trách mày bế không nổi.”
Phó Diễn tiến lên, lau sạch những hạt mồ hôi nhỏ trên chóp mũi Giang Tinh Hoài: “Ở đây không an toàn, chúng ta tìm chỗ khác trước.”
“Tôi đã gọi tiếp viện lái xe đến đây.” Chu Cao Phi cũng tỏ ra nghiêm túc, sau đó cau mày hỏi: “Anh Phó, không phải anh đi Bắc Kinh tìm bạn sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?”
“Bọn em đến Bắc Kinh tìm được bạn của chú ấy rồi.” Giang Tinh Hoài nhíu mày, “Nhưng mà…”
“Anh Phi!” Một giọng nam khác vang lên.
Mọi người theo thanh âm nhìn sang, có mấy chiếc xe tải đang nhanh chóng chạy tới.
“Xe tới rồi, mọi người lên xe trước đã.” Chu Cao Phi gọi người xuống xe khiêng người bị thương, sau đó nhân lúc mọi người bận bịu, ghé vào tai Giang Tinh Hoài thấp giọng hỏi: “Có tìm được ba mày không?”
“Lúc máy bay hạ cánh gặp sang chấn nên ngất đi, vẫn chưa tỉnh.” Giang Tinh Hoài nhún vai chỉ vào đội ngũ phía sau.
Giang Lương Viễn nhắm mắt nằm bất động, người phụ nữ ôm con trai nhận ra Chu Cao Phi, nhẹ nhàng chào hỏi.
Chu Cao Phi gật đầu, không nói lời nào, hắn đỡ Giang Tinh Hoài lên xe: “Từ giờ trở đi, mày sẽ là con trai của anh.”
“Anh khỏi.” Giang Hành Hoài cười khúc khích, chỉ Phó Diễn đang đi tới sau khi giúp đỡ người bị thương, “Ba em đang bận cứu thế giới kia kìa.”
Chu Cao Phi: “…”
Phó Diễn cưng chiều bật cười, xoa đầu cậu.
Sau khi mọi người đã lên đủ, cửa sau đóng sầm lại, chiếc xe bắt đầu lăn bánh về phía trước.
“Xin chào, tôi là Khang Thành.” Khang Thành đưa tay về phía Chu Cao Phi, “nguyên là đội viên đội đặc công số 13 của tổng quân khu, hiện là đội trưởng đội đặc công tìm kiếm và cứu nạn số 4.”
“Chào đồng chí, tôi là Chu Cao Phi.” Chu Cao Phi đứng nghiêm, đưa tay đáp lễ, “Cựu đội trưởng đội 1 của Lực lượng đặc biệt Tiger, mười năm trước đã nghỉ hưu vì chấn thương.”
Khang Thành hơi bất ngờ, lập tức phản ứng lại, chào kiểu quân đội.
Chu Cao Phi vỗ vai hắn, hỏi: “Mọi người làm sao vậy?”
“Căn cứ của chúng tôi đột nhiên bị số lượng lớn thể biến dị tập kích, căn cứ có 56.718 người, chỉ còn 27 người sống sót.” Khang Thành nói.
Chu Cao Phi im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Tôi và vài chục anh em đã thiết lập một trại tập trung nhỏ bên cạnh biệt thự của anh Phó, đồng thời chiêu mộ những tình nguyện viên để huấn luyện để thực hiện chiến dịch tìm kiếm và cứu nạn quy mô nhỏ trong thành phố của chúng tôi. Tính đến hôm nay, tổng cộng 312 người đã được tìm kiếm và giải cứu thành công”.
Cỗ xe rơi vào im lặng.
Chu Cao Phi nhìn xung quanh: “Vì vậy, điều tôi muốn nói là loại virus này không có dấu hiệu báo trước khiến chúng ta dường như bất lực trong việc chống trả, xã hội vốn yên bình của chúng ta cũng đã tan rã chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi. Tuy nhiên, sự hỗ trợ lẫn nhau của mọi người là động lực kháng chiến lớn nhất. Mọi người chúng ta đồng tâm hiệp lực, lấy đoàn kết làm sức mạnh, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng…”
Nửa tiếng ngồi xe khiến bọn họ cảm thấy dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc.
Căn biệt thự được bao quanh bởi hàng rào thép gai và chướng ngại vật, bên ngoài có vài người đàn ông cầm vũ khí tuần tra, bên trong dựng rất nhiều lều trại và mùi đồ ăn thoang thoảng xộc vào mũi họ.
Mọi người vừa thoát khỏi khủng hoảng, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi thấy những thứ trước mắt. Nơi này an toàn.
Trong khi chờ đợi Chu Cao Phi sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho họ, Giang Tinh Hoài vội vàng hỏi: “Lão Cảnh sao rồi hả anh?”
“Thầy Cảnh…” Chu Cao Phi thả chậm bước chân, thở dài: “Tình trạng của thầy ấy không tốt.”
“Thầy bị sao?” Giang Tinh Hoài cuống quít lo lắng.
“Sau khi mày với anh Phó đi, anh cho ông ấy uống glucose mỗi ngày để duy trì các dấu hiệu sống như lời anh Phó dặn.” Chu Cao Phi vừa nói vừa ra hiệu dẫn họ vào biệt thự, “Nhưng trong tuần này, tĩnh mạch màu đen bắt đầu lan rộng trên cơ thể. Bọn anh không biết những chuyện này, y sĩ duy nhất của đội mình đã khám và chẩn đoán tình trạng của ông ấy chuyển biến xấu.”
“Đúng vậy, vì virus không ngừng tiến hóa, cơ thể không thể áp chế sự phát triển của virus, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành người nhiễm bệnh, hoặc lập tức tử vong.” Trịnh Nhất tiếp lời.
“Không phải trong cơ thể mình có kháng thể sao, thầy Cảnh nhất định sẽ không sao.” Giang Tinh Hoài thì thào tự trấn an mình.
Nhưng Phó Diễn chợt ngừng bước, không lên tiếng.
“Sao vậy chú?” Giang Tinh Hoài nhất thời hoảng sợ.
“Thiếu thời gian và cơ sở thí nghiệm, tỷ lệ thành công rất thấp.” Trịnh Nhất ở bên cạnh thấp giọng đáp.
Giang Tinh Hoài: “Nhưng mà ——”
“Kháng thể? Kháng thể gì cơ?” Chu Cao Phi kinh ngạc quay đầu lại.
Phó Diễn ngăn trước mặt hai người: “Lên lầu nói chuyện.”
Cả nhóm lục tục lên lầu, Chu Cao Phi túm lấy Giang Tinh Hoài: “Mày sao —“
“Bang!”
Cửa phòng cuối hành lang đột nhiên bị đẩy ra.
“Đại Xuân?” mí mắt Chu Cao Phi giật giật, “Làm sao vậy?”
“Anh Phi.” Sắc mặt Đại Xuân khó coi, anh ta cố hết sức đè nén âm thanh, “Thầy Cảnh không xong.”
Giang Tinh Hoài ngay lập tức chen qua đám đông, lao vào phòng.
Khi những người khác hoàn hồn đuổi theo sau, họ nhìn thấy Giang Tinh Hoài đứng bất động bên ngoài tấm kính.
Cảnh Mãn Hồng bị trói vào đầu giường, đôi mắt đục ngầu trợn to. Ông hoàn toàn mất đi lí trí, điên cuồng vùng vẫy muốn kéo đứt sợi dây trói buộc trên người.
Trịnh Nhất liếc nhìn, lập tức nói: “Chuẩn bị rút máu.”
“Tiêm kháng thể vào người gần như hoàn toàn nhiễm bệnh có ích lợi gì không?” Khang Thành hỏi.
“Loại virus này là một loại virus mới có khả năng lây nhiễm cao, biến đổi nhanh chóng. Tôi đã tham gia vào thí nghiệm này. Giai đoạn đầu của thí nghiệm, virus được nghiên cứu với mục đích điều trị. Nhưng sau khi bước vào giai đoạn sau, họ đã thay đổi phương pháp, dẫn đến mất khống chế… Loại virus này cần có thời gian ủ bệnh, trong thời gian đó không có triệu chứng gì nhưng sau khi thời gian ủ bệnh kết thúc, virus sẽ biến đổi trong cơ thể con người.” Trịnh Nhất vừa giải thích sơ qua, vừa xoay người tìm một số dụng cụ lấy máu, “Một số người nhiễm bệnh sẽ biến dị lần hai sau khi hoàn toàn bị virus nuốt chửng. Trở thành loại như bộ xương khô. Viện sĩ Tiền gọi chúng nó là thể biến dị. Đó mới là quái vật chân chính. Thời gian để chúng phát tán nguồn lây nhiễm thậm chí có thể chỉ mất chưa đến mười giây.”
“Quái vật chân chính?” Khang Thành nhíu mày, chưa hiểu vấn đề, “Câu này có ý gì?
“Tôi đã từng quan sát những người bị nhiễm bệnh cấp thấp trên đường đến Bắc Kinh. Họ sẽ nhận biết được trong tiềm thức để tránh mưa và có thể có một số phản ứng khác nữa. Viện sĩ Tiền cũng đã tiến hành thí nghiệm và đưa ra kết luận tương tự. Mặc dù chưa thành công nghiên cứu vaccine vì căn cứ thất thủ, nhưng chúng tôi đã lưu giữ được mẫu. Viện sĩ Tiền đã đề xuất lên trên, sau khi có vaccine, trong vòng ba đến năm ngày kể từ khi nhiễm bệnh, nếu cơ thể không bị chấn thương trên diện rộng hoặc có vết thương chí mạng, thì có thể tỉnh táo lại sau khi tiêm vaccine.” Phó Diễn cũng tiết lộ.
“Ý của anh là bọn họ vẫn còn là người!” Khang Thành mở to hai mắt.
“Về mặt lý thuyết mà nói, đây chỉ là một giả thuyết, hiện tại không ai có thể chứng minh được.” Phó Diễn bình tĩnh lấy kim và ống tiêm ra, nhìn mọi người trong phòng một lượt, “Kể từ lúc bọn họ mất đi lí trí, bắt đầu làm vật dẫn truyền nhiễm virus, tấn công đồng loại. Họ đã không còn là họ nữa. Tôi hy vọng anh hiểu điều đó.”
Khang Thành nặng nề ngồi xuống.
“Em nắm tay lại.” Phó Diễn nhẹ nhàng vỗ vào mạch máu trên cánh tay của Giang Tinh Hoài.
Giang Tinh Hoài nghiêng đầu nhìn người bên trong tấm kính giãy dụa gầm gừ, trái tim không ngừng trùng xuống.
Thầy Cảnh là giáo viên chủ nhiệm của cậu từ năm lớp 10 cho đến tận bây giờ.
Cậu không phải là một học sinh ngoan, thậm chí còn là một học sinh bướng bỉnh. Đánh nhau, trốn học, xếp chót trong kì thi. Không ai thích cậu, người nhà không thích cậu, bạn học không ưa cậu, kể cả giáo viên cũng xem cậu như không khí.
Chỉ có Lão Cảnh phiền phức suốt ngày sốt ruột nhắc đi nhắc lại, đừng bỏ cuộc, đừng trốn tránh, đừng gục ngã.
Máu đỏ tươi sóng sánh trong ống nhựa trong suốt.
Phó Diễn cúi người nhìn Giang Tinh Hoài cả người tái nhợt.
“Tinh Tinh.” Phó Diễn gọi cậu.
“Hả?” Giang Tinh Hoài ngẩng đầu.
Phó Diễn đến gần, hôn nhẹ lên khóe môi cậu.
Giang Tinh Hoài ngẩn ngơ sửng sốt trong giây lát, “Râu chú dài rồi.”
“Chọc vào mặt em à?” Phó Diễn tủm tỉm cười.
“Như bị nhím biển hôn ấy.” Giang Tinh Hoài nhỏ giọng vặn lại.
“…” Phó Diễn rút ống tiêm, đưa nó cho Trịnh Nhất.
Tình trạng của thầy Cảnh rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể sốc tử vong. Cho nên trong vòng mười phút hạn hẹp, Trịnh Nhất và Phó Diễn thử đi thử lại, miễn cưỡng rút được một ống “kháng thể” màu đỏ nhạt.
Chất lỏng bên trong ống tiêm chậm rãi truyền vào, thầy Cảnh đang kịch liệt giãy dụa dần trở nên yên tĩnh.
Nhưng nửa phút sau, thầy Cảnh đột ngột trừng lớn hai mắt, mũi miệng bắt đầu dùng sức hô hấp.
“A…”
Cơ thể ông co giật mãnh liệt, lồng ngực chập trùng, từ cổ lên mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Phó Diễn vội xông đến, ép lồng ngực ông, gấp gấp hướng dẫn: “Hít thở! Tiếp tục hít sâu!”
Giang Tinh Hoài xiết chặt nắm đấm, sắc mặt trắng bệch, áo phông trắng mỏng manh đẫm mồ hôi.
Trịnh Nhất vạch đồng tử thầy Cảnh: “…Không ổn.”
Trịnh Nhất vừa dứt lời, thầy Cảnh lại đột nhiên ngừng cử động, hơi thở cũng đình chỉ, giống như bị nhấn nút tạm dừng. Cả người bất động cứng ngắc.
Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.
Mãi đến tận khi Trịnh Nhất vuốt hai mắt trừng to của thầy Cảnh.
“Anh làm gì vậy?” Lúc này Giang Tinh Hoài thậm chí không thể nghe thấy giọng của mình, cậu run rẩy nhích lên hai bước, cổ họng như nghẹn hạt cát, nửa ngày sau mới khó khăn mở miệng: “Đây là ý gì?”
“Thất bại…” Trịnh Nhất đau buồn nhíu mày.
Phó Diễn hít thở kịch liệt, khép lòng bàn tay run rẩy vì mất sức. Hắn nhìn vẻ mặt sững sờ, không muốn tin của Giang Tinh Hoài, khó khăn mở lời, “Tiểu Tinh —— “
“Không thể nào…” Giang Tinh Hoài lắc đầu, ngắt lời Phó Diễn, cậu nắm cánh tay đã gầy đi một nửa của thầy Cảnh, “Lão Cảnh… Lão Cảnh… Tỉnh lại đi… Lão Cảnh…”
“Cần phải xử lý ngay. Virus này tiến hóa rất nhanh, không thể xác định chính xác phương thức lây nhiễm”, Trịnh Nhất nén đau thương ra hiệu cho những người bên ngoài cửa kính, sau đó dùng khăn vải trắng trùm nhẹ lên đầu thầy Cảnh.
“Cút đi!” Giang Tinh Hoài đẩy anh ta, cố chấp đập vào ngực ông, “Lão Cảnh! Lão Cảnh! Thầy mập! Tỉnh lại!”
“Tinh Tinh!” Phó Diễn ôm eo cậu, cố gắng kéo cậu trở lại.
“Thầy mập, dậy cho em!” Giang Tinh Hoài liều mạng giãy giụa, đá vào mép giường sắt, vừa tức giận vừa bi thương hét: “Không phải thầy nói muốn dẫn em đi thi đại học sao! Thức dậy! Thầy có tin em dám thi 0 điểm tổ hợp tự nhiên không? Còn hứa sẽ giảng cho em! Thầy hứa —”
Giang Tinh Hoài chưa dứt câu, thân thể Cảnh Mãn Hồng bỗng run lên mạnh mẽ.
Thầy Cảnh có hô hấp.
Tỉnh lại.