Rất nhanh, trên bàn bày đầy bình lớn nhor, làm bồi bàn kinh ngạc đến líu lưỡi, chưa tùng thấy ai như hai người này.
“Hai vị, còn muốn sao?”
Mắt thấy Lãnh Tiểu Dã một lần nữa đem chai rươu đặt lên bàn, bồi bàn cẩn thận hỏi.
Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, con ngươi màu lam vô cùng yên tĩnh, dường như không hề có chút men say.
cô đương nhiên biết tửu lượng mình tới, ở trình độ này, cô còn thể giữ được tỉnh táo, nhưng uống vào liền muốn say.
Tửu lượng người kia tốt hơn cô, thật quá đáng.
cô để ly xuống, đứng dậy, “Chờ một chút, tôi muốn đi… Toi… Toilet…”
nói xong, thoáng một cái, cô ngã xuống đất.
Hoàng Phủ Diệu Dương kịp thời đứng dậy, đỡ cô đứng lên.
Lãnh Tiểu Dã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng lên, miễn cưỡng mở mắt nhìn anh, bắt lấy cánh tay anh, “Hoàng Phủ Diệu Dương, anh… anh đừng đắc ý, tôi còn chưa say, ván bài… không… Còn chưa xong, chờ tôi trờ lại… Tiếp tục!”
nói xong, cô chống tay đứng dậy, đong đưa đi tới toilet, nhìn cô giống như tùy thời có thể ngã xuống.
Hoàng Phủ Diệu Dương đúng lên, đi cùng cô.
Liếc mắt nhìn anh một cái, Lãnh Tiểu Dã đẩy cửa đi vào toilet nữ, nhanh chóng đóng cửa, cô còn khôngquên khóa luôn, kết quả, vừa dùng lực một chút, cô liền ngã xuống.
“Shit!”
Lãnh Tiểu Dã nhẹ mắng ra tiếng, mới vừa rồi còn say rượu, nháy mắt, đôi mắt to tròn lại trợn to, mộtđôi mắt “say lờ đờ” cũng theo trạng mơ mơ màng màng khôi phục lại.
đi đến bồn rửa tay, mở nước lạnh ra rửa mặt, Lãnh Tiểu Dã xoay người, đẩy cửa mỗi phòng ra xem.
Nhìn cánh cửa sổ, cô lập tức đi vào, đạp lên bồn câu, kéo cửa sổ ra.
Cưa sổ hồi lâu vẫn không mở được, cố hết sức, nhưng cửa kính thật lớn, mới kéo ra được chừng mộtbàn tay.
Hôm nay cô thật sự uống hơi nhiều, dạ dày vốn không an gì nhiều, nên bây giờ có chút không thoải mái, trên người cũng vô lực.
“Muốn tôi giúp không?”
Phía sau, âm thanh Hoàng Phủ Diệu Dương lộ ra vài phần tức giận, vài phần trêu tức.
Này yêu nghiệt, không thấy cô đang say sao?
Lãnh Tiểu Dã cắn môi nhìn ra cửa sổ, lúc quay mặt lại, đã khôi phục “vẻ say rượu”, nói chuyện cũng không rõ, “không… không cần, tôi chỉ muốn hô hấp… một chút… không… không khí…”
Hoàng Phủ Diệu Dương vịn cửa, híp mắt nhìn cô, “Tôi mang em đến chỗ khác, tiếp tục uống.”
“Được!” Lãnh Tiểu Dã lảo đảo đi tới, đánh lên bả vai bị thương của anh, “anh dẫn tôi đi!”
Cho đau chết anh!
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng sau lưng cô, bị cô đánh một cái như vậy, khó tránh ảnh hưởng đến miệng vết thương, có chút đau.
anh lại không để ý tới, thuận tay ôm chiếc eo thon của cô, gắt gao chế trụ, không cho cô cơ hội rời đi.
Lãnh Tiểu Dã giãy giụa vài cái không trốn thoát được, lại càng bị anh ôm chặt hơn.
“Em say rồi, cẩn thận một chút!”
anh nói nhỏ bên tai cô, tư thế như một cặp tình nhân nỉ non cùng nhau.
cô gái nhỏ này, thật không thành thật, nhanh như vậy lại muốn trốn sao?