Mạt thế đến được một tuần, đi trên đường lớn lúc nào cũng bắt gặp được cảnh tượng những chiếc xe đâm vào nhau bốc khói, vài con tang thi không phương hướng du đãng, bọn chúng không ngừng sâu xé những bộ phận của cơ thể con người còn sót lại bên lề đường, máu thịt lẫn lộn văng tứ tung.
Trên tường dính đầy những vệt máu màu đen đã cô đặc lại, nhìn khung cảnh tổng thể như một thành phố chết đâu còn vẻ độ sộ tấp nập của một thành phố lớn.
Tại ngã tư đường có một chiếc ôtô bị đàn tang thi bao vây, chúng không ngừng cào cấu cửa xe. Người phụ nữ trong xe tuyệt vọng ôm lấy đứa con trai chưa đầy năm tuổi của mình.
Đột nhiên lũ tang thi đình chỉ mọi động tác, trong cổ họng phát ra vài âm thanh rống nhỏ, như đang e sợ điều gì đó bọn chúng đưa cặp mắt vô thần đỏ ngầu như sắp lòi ra của mình hướng về phía ngõ hẻm.
Người phụ nữ và đứa con trai bị hành động này dọa sợ, hướng chỗ sâu trong xe rụt người, đôi mắt cũng theo lũ tang thi nhìn về phía ngõ hẻm tối om, trong lòng thấp thỏm.
“Cộp…Cộp…Cộp…..”
Âm thanh đế giày va chạm với mặt đường có qui luật vang lên. Âm thanh càng lớn chứng kinh người tới càng gần.
Lũ tang thi không cam lòng bỏ đi thức ăn trước mắt, nhưng sự sợ hãi theo bản năng khiến chúng phải lùi lại.
Trong ngõ nhỏ bước ra là một con người, không rõ là nam hay là nữ, mặc một thân áo choàng đen trùm kín không chừa một kẻ hở.
Người phụ nữ mừng rỡ như muốn bật khóc, thật may mắn đó là một con người!
Sự mừng rỡ không kéo dài được bao lâu thì đôi mắt của người áo đen đảo qua, người phụ nữ khựng lại, sự lạnh lẽo từ trong xương tủy tràn ra.
Bà nhìn thấy cái gì ?
Một đôi mắt đỏ ngầu dưới lớp áo choàng màu đen, là màu mắt đặc trưng của lũ tang thi gớm giếc.
Đôi mắt đó nhìn người phụ nữ như nhìn một người chết, lạnh lẽo… bao hàm cả sự đói khát và thị huyết.
Người phụ nữ sợ hãi đến quên mất khả năng ngôn ngữ. Bà làm sao lại quên lũ tang thi này nghe mùi thịt người là nhào tới, chúng không sợ điều gì cả chỉ sợ một thứ là sợ con tang thi cường đại hơn chúng mà thôi!
Hiển nhiên ‘người’ trước mắt này là con tang thi cường đại làm cho chúng e sợ.
Ngay lúc người phụ nữ nhắm mắt lại chờ chết thì người áo đen thu hồi ánh mắt đặt trên người bà, dùng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được lắc mình một cái, biến mất…
Như được đặc xá, người phụ nữ nhanh chóng nhấn chân gas, hất văng vài con tang thi đang bám trước xe lái nhanh rời đi.
Mà người áo đen lúc nãy không ai khác chính là Tô Chu.
Có trời mới biết cô đã dùng tất cả lý trí còn sót lại của mình để kiềm chế không bước tới cắn đứt cổ người đàn bà kia vì cơn đói khát truyền đến.
Tô Chu thừa nhận bản thân không còn là con người, nhưng ít ra cô cũng từng là con người. Việc ăn thịt người như những con tang thi khác cô làm không được.
Nhớ lại hôm bị viên đá kì lạ khảm vào cơ thể, bản thân vậy mà sống lại với cơ thể bị bắn nát thành tổ ong đang thối rữa!
Cũng như lũ tang thi này vậy, cô cũng biến thành một con tang thi trong hàng ngàn hàng vạn con tang thi ở thời mạt thế này. Cũng may là bản thân còn tồn tại ký ức của một con người, Tô Chu nghĩ có lẽ đây là do ảnh hưởng của viên đá đó.
Sau khi sống lại, giá trị vũ lực của Tô Chu tăng mạnh không còn nằm trong phạm vi của nhân loại.
Đây là một chuyện tốt, phải biết rằng ở thời mạt thế sức mạnh mới là vương đạo. Muốn sống thì phải mạnh!
Mà Tô Chu không chỉ muốn sống mà còn phải sống thật tốt. Thật tốt để dày vò những người tổn thương cô cho đến chết!