Tiếp tục đi, trên đường gặp gỡ vài chiếc xe chạy nạn khác, có khi gặp ở trên đường cao tốc, có khi ở chỗ dừng chân nghỉ ngơi trên đường. Mọi người đều giống nhau, mỗi người đều thập phần cảnh giác, vẫn duy trì thái độ “nước sông không phạm nước giếng”, trong lúc đó khoảng cách giữa các xe cũng cách nhau một khoảng khá lớn. Mẹ Lương và dì Bình có chút không quen. Lúc ở mạt thế, Lương Nhiên đã sớm thành thói quen với thái độ lãnh mạc này, cô cảm thấy cũng không có gì không đúng. Rời khỏi thành thị, nhiều xe lục tục gia nhập, cũng có người lúc gặp được người sống sót thập phần kinh hỉ. Nhưng thoáng chốc, mọi người đều trở nên trầm mặc cảnh giác, chỉ có thời điểm gặp chướng ngại vật trên đường, mọi người sẽ quỷ dị hợp lực ăn ý dẹp bỏ chướng ngại vật, sau đó tiếp tục lên đường.
Lúc giữa trưa, Hắc Tử lựa chọn một trạm xăng dầu nghĩ ngơi hồi phục. Phía sau có một vài chiếc xe có chút do dự một chút cũng đi theo vào trạm xăng dầu, một số khác sợ hãi bên trong có zombie không dám dừng lại tiếp tục lên đường. Ngủ được mấy giờ Hắc Tử chỉ cảm thấy rất có tinh thần, vừa ngồi dậy liền nhìn thấy áo khoác được phủ trên người, khiến cho hắn cảm thấy cả người đều tràn đầy sức mạnh. Sau khi bọn họ dừng xe ở bên ngoài, Hắc Tử cùng Cường Tử kiểm tra trong trong ngoài ngoài trạm xăng một lần, đánh chết vài con zombie du đãng trong cửa hàng. Những chiếc xe phía sau đuổi kịp đến nơi chỉ nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồ đen vóc dáng rất cao, nhìn qua vô cùng mạnh mẽ, động tác lưu loát bước vào trạm xăng dầu. Vài tiếng súng vang lên, bọn họ đi từ bên trong ra bên ngoài, sau đó bọn hắn liền lái xe trực tiếp vào trạm xăng. Điều này làm những xe phía sau vô cùng vui mừng, nhặt được tiện nghi cũng đi theo vào trạm xăng.
Hắc Tử tìm nơi tránh gió, đón tiếp bọn Lương Nhiên xuống xe nghỉ ngơi, mẹ Lương giúp dì Bình đem đồ vật nấu cơm chuyển xuống xe. Lương Nhiên chuẩn bị đỡ Trần Tĩnh xuống xe đi vệ sinh cho tiện, chỉ là cô khí lực không đủ, lại sợ đụng đến miệng vết thương của Trần Tĩnh. Đang trong lúc khó xử, Cường Tử đột nhiên đi đến đây, một tay vòng xuống chân, một tay vòng qua eo, nhẹ nhàng ôm Trần Tĩnh đang kẹt trên xe xuống xe. Trần Tĩnh vừa định nói cảm ơn, hắn liền chân thật nghiêm mặt quay đi tìm lão đại kiểm tra bình xăng xe có còn đủ dầu hay không. Trần Tĩnh có chút không hiểu, Lương Nhiên cũng nhịn cười tiến lên đỡ cô ấy đi vệ sinh. Cường Tử này, bình thường hay chém gió, thì ra ôm cô gái một chút đã xấu hổ không chịu nổi a.
Bên kia, chiếc xe cùng vào dừng cách bọn họ một khoảng, cũng đi theo xuống xe nghỉ ngơi. Họ ngồi trên mặt đất ngay bên cạnh xe, mở mấy bịch bánh bích quy ăn giữa trưa. Ở bên này, dì Bình cũng lo lắng mấy ngày này mọi người đều chỉ ăn bánh bích quy, nước cháo không có ăn no. Dì có tâm muốn nấu cơm cho mọi người ăn, thấy trừ chiếc xe vừa theo vào vốn không có những người khác, lấy nữa khối thịt khô nửa nạc nửa mỡ, cắt thành từng khối, bỏ vào nồi cho đến khi ra dầu bà liền đổ chút nước, sau đó bỏ gạo trực tiếp vào, lại cắt hai củ khoai tây, bỏ gia vị vào, che đi nồi nấu trực tiếp. Thời điểm món ăn sắp chín, bà tiếp tục bỏ thêm một ít đậu phộng, rất nhanh một nồi khoai tây hầm cơm thơm nức ra lò, mùi hương toả ra bốn phía. Xa xa người ngửi được mùi thơm không khỏi mãnh liệt nuốt nuốt nước miếng, muốn đến gần nhưng lại khiếp sợ đám người Hắc Tử nên không dám tiến lên. Chỉ có thể tự mình cắn mạnh bánh bích quy. Mấy ngày rồi mọi người mới được ăn chén cơm lớn, nên rất là vui vẻ, ngay cả Tiểu Tiệp cũng ăn đầy một chén nhỏ. Chỉ có Trần Tĩnh vết thương chưa lành, tạm thời vẫn chỉ có thể uống cháo gạo, đôi tay cô không thuận tiện, Lương Nhiên liền kiên nhẫn bưng bát đút cho cô ăn. Ánh mắt Trần Tĩnh lần đầu tiên nhìn thấy Lương Nhiên, cảm thấy giống như đời trước đã từng gặp cô. Hai người có một cảm giác thân thiết không nói nên lời, thoáng chốc giống như chị em ruột, cô uống cháo, nhìn mọi người ăn cơm. Trần Tĩnh chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, cuộc sống bây giờ so với những ngày như địa ngục lúc trước, giống như nằm mơ vậy.
Ăn cơm xong, đổ thêm xăng dầu vào xe, mọi người lại tiếp tục lên xe. Chiếc xe kia vẫn tiếp tục đi theo ở phía sau, thoáng ngừng một chút, chờ bọn Hắc Tử mở đường rồi mới chạy theo. Mọi người cũng không quan tâm đến nó, chỉ để ý hướng đi của chính mình. Nhưng tình hình không thuận lợi như mọi người tưởng tượng, rời khỏi tỉnh G tiến vào giao lộ vùng GX, xe lại không qua được.
Nơi cửa khẩu, tình hình giao lộ giữa đường cao tốc so với trước đây càng thảm thiết hơn, vô số chiếc xe chắn hai bên đường chật như nêm cối, khắp nơi đều là vết máu cùng phần còn lại của chân tay đã bị cụt vỡ, mùi tanh hôi dày đặc khiến người ta không thể không bịt mũi, muốn từ nơi này chạy qua là không có khả năng. Hắc Tử dừng xe rất xa, mọi người nhìn từng hàng dài xe dày đặc, tâm tình đều trở nên trầm trọng. Hắc Tử nhìn xa xa mơ hồ nhìn thấy bọn zombie đang hướng về bên này chạy tới, lập tức kêu Cường Tử vòng đầu xe trở về. Không thể đi đường cao tốc, vậy chỉ có thể tìm đường khác, vì muốn tránh những thành thị, thị trấn nhiều người, Hắc Tử nhìn bản đồ chọn đi đường vòng hẻo lánh trong nông thôn, như vậy tuy rằng lộ trình xa hơn, nhưng giảm bớt khả năng gặp rất nhiều zombie. Cứ như vậy, bọn Hắc Tử trở về quê nhà trên con đường gồ ghề xóc nảy, chiếc xe kia vẫn xa xa bám theo phía sau, cho dù đường không dễ đi thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng phải kiên trì theo sát không tha. Gần tối, bọn Hắc Tử đến một thôn nhỏ hoang vắng thất lạc.
Thôn này có rất nhiều phòng ở đã vô cùng cũ kỹ, mấy thùng nước bằng cây bị chặn ngang ở giữa đường vào cửa thôn. Đồng ruộng hai bên đường mọc đầy cỏ dại, từ xa nhìn lại trong thôn giống như không có một bóng người. Sau khi xe đến gần, bốn phía tựa hồ cũng không có gì khác thường. Nhưng trong không khí bay đến mùi hôi thối đặc trưng của zombie. Hắc Tử dừng xe lại, cùng Lương Nhiên thay đổi vị trí, sau đó một lần nữa thứ khởi động ô tô chuẩn bị rời khỏi. Lúc này trong thôn đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu: – “Cứu mạng! Bên ngoài có người không? Cứu chúng tôi với!”
Lương Nhiên nghe tiếng đột nhiên tay dừng một chút, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, bên trong rất nhanh truyền đến tiếng kêu cứu, lần này là giọng nói của đàn ông, Lương Nhiên cau tít chân mày, Hắc Tử lấy vũ khí ra, hỏi: – “Muốn cứu không?”
Không đợi Lương Nhiên trả lời, Hắc Tử đã nhìn thấy từ trong thôn hơn mười con zombie quần áo tả tơi rung rung đi ra theo mùi thịt thơm hấp dẫn, bọn chúng há to mồm như bồn máu hướng bên này chạy đến đây. Chiếc xe theo sau sợ tới mức nhấn mạnh chân ga nhanh chóng rời khỏi, Lương Nhiên cũng lấy ra vũ khí, hai người cũng không xuống xe, ở trên xe nổ súng vào zombie, Hắc Tử cùng Cường Tử cơ bản là một súng nát đầu, Lương Nhiên càng bắn càng thuận tay. Một lúc sau, bọn họ đều tiêu diệt hết mười mấy con zombie. Có điều thoáng chốc, phía sau lại lục tục đi ra một nhóm zombie. Hắc Tử ở trên xe nổ súng cảm thấy không thuận tay, hắn xuống xe đứng ở trước xe nhắm bắn, khuôn mặt hắn bình tĩnh, một súng một con zombie ngã xuống, tựa hồ ở trong mắt hắn, đám zombie này chỉ là bia ngắm để hắn tập bắn. Lúc này bên trong người kêu cứu giống như cũng phát hiện zombie vây quanh bọn hắn càng ngày càng ít. Hơn nữa bên ngoài truyền đến tiếng súng, biết hiện tại là thời cơ tốt nhất rời khỏi đây, lập tức mang theo người bên trong bắt đầu đột phá vây vòng vây. Mấy người đàn ông cầm đao cùng chiến đấu với bọn zombie vây ở bên ngoài. Thoáng chốc, zombie dưới sự giáp công của hai bên bị tiêu diệt sạch sẽ. Lúc người ở bên trong đi ra, chỉ thấy được đám người Hắc Tử đang kiểm tra lại vũ khí, xung quanh là zombie đã bị tiêu diệt.
– “Chị Lương!” Trong đám người đi ra đột nhiên một bóng dáng chạy vội ra, kinh hỉ vạn phần chạy đến gần Lương Nhiên.
– “Sương Sương.” Lương Nhiên mỉm cười nhìn cô bé đang chạy qua.
– “Chị Lương, sao chị lại ở chỗ này?!” Cô gái trẻ vây quanh Lương Nhiên, Lương Nhiên không trả lời, cô khẽ mỉm cười với những người vừa ra, chào hỏi từng người. Thật sự cô không thể ngờ lại gặp được một nhà chú Trần và Lâm đại ca ở thôn nhỏ này.
Cố nhân gặp lại hết sức bất ngờ. Thì ra trước khi mạt thế Lương Nhiên đã báo cho bọn người chú Trần, vị thế bọn họ bắt đầu lưu ý dị tượng các nơi. Không ngờ rằng thật sự đúng như lời Lương Nhiên đã nói mùa hè vừa đến rồi mưa to, mưa to vừa dừng người hai nhà biết bằng không có thể ở lại nội thành, nhanh chóng thương lượng trước tìm một chỗ trốn đi. Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đến Trần gia ở nông thôn lẩn trốn. Rất nhanh chú Trần mang theo thím cùng anh em bên vợ còn có con trai cùng con gái, Lâm đại ca dẫn theo mẹ và em gái mang theo gia sản chạy đến nơi này. Bọn họ còn ở địa phương này thu mua rất nhiều lương thực, vừa mới chuẩn bị xong phút cuối cùng đại bão tuyết đến gần. Cũng may Lương Nhiên đã từng nhắc nhở, bọn hắn chuẩn bị xong một lượng lớn quần áo ấm cùng than củi. Rốt cục sống sót qua thời kỳ gió tuyết. Trong khoảng thời gian này, nhìn thời tiết dần dần chuyển ấm. Họ đang cảm thấy may mắn, thì lúc này lại phát hiện nhóm thôn dân chung quanh nhà bọn họ, muốn bọn họ chia cho một chút lương thực. Chính vào lúc bọn họ còn đang thương lượng chuẩn bị rời khỏi đây, nhóm thôn dân từng người từng người bị lây bệnh, biến thành zombie, dần dần bao vây nhà bọn họ. May mắn trước đó chú Trần đã tìm người gia cố bức tường cùng cửa cổng, nhờ thế mới chống đỡ được mấy ngày. Về sau, chính Trần Sương Sương mơ hồ nghe được tiếng xe ô tô bên ngoài thôn, lớn tiếng kêu cứu, mới xảy ra một màn như vừa rồi.
Hắc Tử tìm một nơi trống trải dựng trại, ngay ở giữa hắn đốt một đống lửa, mọi người vây quanh đống lửa uống canh cay dì Bình nấu, canh cay vào bụng, cả người đều cảm thấy ấm dào dạt. Mọi người bắt đầu anh một câu tôi một câu kể lại tình hình mạo hiểm giết zombie vừa rồi. Lâm Viễn chính là người Lương Nhiên gọi là Lâm Đại ca, lại mang thần sắc phức tạp nhìn Hắc Tử ở bên cạnh giúp Lương Nhiên dựng lều trại. Trong lòng hơi chua chát, mới vừa nghe Lương Nhiên đã ly hôn, tâm tình nhảy nhót bây giờ lại biến thành cay đắng. Hắn vẫn như thế, một lần lại một lần bỏ qua.
Bên kia em gái Lâm Linh của Lâm Viễn đang dựa vào mẹ ngồi một góc ở bên cạnh đống lửa, đôi mắt to thỉnh thoảng bay về hướng Hắc Tử đang bận rộn phía trước. Trong tâm trí hiện lên bộ dạng lạnh lùng của người đàn ông đẹp trai này mới vừa rồi giết chết zombie.