Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi

Chương 57



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liêm lạnh lùng nhìn Hắc Vũ.

“Nếu lần sau ta lại nhìn thấy Bạch Vũ tới khu vực của ta, ta nhất định gỡ cái đầu hắn xuống.”

Sắc mặt Bạch Vũ trở nên tái nhợt.

Đây là lần đầu tiên gã gặp một tên trùng nhân không sợ sự tồn tại của Hắc Vũ, dám can đảm khiêu khích trước mặt Hắc Vũ.

Đôi mắt quỷ dị của Hắc Vũ lộ ra vẻ âm u khủng bố.

Những trùng nhân khác cũng không dám thở mạnh.

Sự tình đến bước này, mọi người đều biết được hai vị quân thượng Hắc Vũ cùng Liêm đã như nước với lửa.

Nguyên nhân của sự đối lập này hoá ra là do hai con người kia tạo thành.

“Đi, chúng ta về thôi.” Liêm không thèm để ý đến phu phu trùng nhân kia nữa, quay người nói với Nhạc Tử Mặc.

Nhạc Tử Mặc gật gật đầu, cùng Liêm rời đi.

Lúc trở về, vẫn là Liêm cõng Nhạc Tử Mặc đi xuống thiên đàn, từng bước từng bước đi xuống trước mặt nhân loại và vô số trùng nhân.

Về phần những quân thượng khác nhìn nhau, nhìn Liêm rời đi, bọn họ vậy mà bị quăng qua một bên, yên lặng đến phát lạnh.

Những trùng nhân khác cũng rất muốn chửi rủa, không nói nên lời, ngươi để ý bạn lữ mình như vậy nhưng không cảm thấy quên mất cái gì rồi sao? Nhiều khách mời như vậy ngươi cũng không chào một tiếng? Cứ thế mà đi thôi à?

Bỏ lại một đám trùng nhân đến đây để chung vui, liền cõng bạn lữ nhà mình thảnh thơi rời đi, rõ ràng trước đó còn đưa thiệp mời nói là đến uống rượu mừng…

Nhân vật chính trong đám cưới ngày hôm nay đã chạy, bọn họ ở lại cũng dư thừa, còn tâm tình gì để uống rượu mừng nữa.

Tuy rằng những trùng nhân ở đây đều âm thầm phun tài, nhưng đối với trùng nhân việc này cũng không có gì đáng trách, dù sao lễ cưới của trùng nhân khác cũng vậy. Sau khi tham gia các hoạt động tế lễ, chúc rượu các quâ thượng liền mang theo bạn đời của mình trở về nhà.

Những trùng nhân và con người còn lại cũng lặng lẽ rời khỏi Thiên Đàn, đi xuống những bậc đá, cuối cùng, phía trên chỉ còn lại Bạch Vũ và Hắc Vũ.  Họ đứng ở nơi cao nhất của Thác Trạch Mộc nhìn xuống vùng đất bên dưới thuộc về trùng nhân, thuộc về dị tộc đồng thời cũng là nơi sinh hoạt tạm thời của nhân loại.

Hắc Vũ và Bạch Vũ đều không nói gì, yên lặng nhìn những trùng nhân đó rời đi.

Tất cả trùng nhân đều đã rời đi, người cuối cùng là Xích, chân của hắn đi đứng rất không tiện, bước đi có chút khó khăn, cuối cùng lạo ngã xuống. Ánh mắt Bạch Vũ rơi trên người hắn. Chẳng mấy chốc khuôn mặt gã lại nở nụ cười rạng rỡ.

Ánh mắt Hắc Vũ có chút lạnh.

Hắn liếc nhìn Bạch Vũ lần thứ hai nở nụ cười, sau đó thu hồi ánh mắt, phảng phất như cái gì cũng không thấy.

“Cậu định làm gì? Có phải là đánh chủ ý lên tên trùng nhân này? Hắn là một quân thượng.”

Bạch Vũ không quay đầu lại, gã giống như một con chim ưng, nhìn bóng lưng Xích đi xa như muốn đoạt lấy con mồi mình nhắm trúng, “Vậy thì sao?” Giọng điệu của Bạch Vũ rất không đồng tình.

“Trong mắt tôi, dù là trùng nhân, bọn họ cũng giống như con người, bọn họ không phải là bất khả chiến bại, bọn họ luôn có điểm yếu của mình.” Bạch Vũ rất chắc chắn.

Hắc Vũ yên lặng nhìn Bạch Vũ, những cảm xúc kỳ lạ cuộn trong đôi mắt tà ác của hắn.

“Được, ta hiểu rồi.”

Bạch Vũ hơi cười cười, cũng không hề nói gì.

Đối phương phỏng chừng cũng giống như Liêm, cũng cho rằng gã là một con người đáng sợ đi.

“Anh có phải bị Liêm dao động hay không? Vì tình thế chung, vì cân nhắc cho dị tộc, anh không hợp tác với tôi nữa?”

Hắc Vũ không trả lời, vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt trống rỗng.

“Nhưng, khi mọi thứ đến, chúng ta đã không còn đường để quay lại, chúng ta không có nơi nào để đi. Lẽ nào anh muốn từ bỏ mọi thứ sao? Hoặc là nói, anh không muốn thống nhất tất cả các dị tộc sao?”

“Thống nhất?” Hắc Vũ quan sát phía dưới Thiên Đàn, có vô số côn trùng nhỏ bé và con người, miệng nhếch lên một tia giễu cợt.

“Không, ta đã có ý tưởng này từ rất lâu trước đây, nếu không, ta sẽ không hợp tác với cậu.”

“Như vậy, ngày hôm nay tại sao anh không giúp tôi? Thời điểm tôi hướng anh nhờ giúp đỡ, lẽ nào anh không thấy sao?”

Bạch Vũ nhìn ánh mắt của Hắc Vũ, cực kỳ oán hận.

Hắc Vũ vẫn cười tà khí như mọi khi, “Ta cùng chiến tuyến với cậu, làm sao có thể không giúp cậu? Chỉ là lúc đó ta không nhìn thấy. Ta không thể ở bên cạnh ngươi mọi lúc mọi nơi như đôi mắt của cậu được, không phải sao?”

Bạch Vũ mím môi.

Gã hiểu lời nói của Hắc Vũ.

“Lúc đó chỉ thiếu một chút! Nếu như không phải Liêm xuất hiện, tôi đã có thể mê hoặc được Nhạc Tử Mặc, khi đó kế hoạch của chúng ta càng thêm hoàn mỹ.”

“Tôi hi vọng anh vào lúc này đừng lâm trận bỏ trốn, như vậy tổn thất giữa tôi và anh chỉ càng thêm lớn. Dù là người hay dị tộc, đến lúc đó đều không có chỗ tốt.”

“Chỗ tốt? Ha ha!” Hắc Vũ cười nhẹ.

“Anh muốn lâm trận bỏ trốn sao? Anh muốn từ bỏ kế hoạc của chúng ta sao?” Bạch Vũ truy hỏi, nếu như lúc này, tên trùng nhân này lại phản chiến, kế hoạch của gã có khả năng sẽ không đạt được kết quả như trong tưởng tượng.

“Sẽ không! Chuyện ta đáp ứng cậu ta nhất định sẽ làm được, ta nói được làm được. Bạch Vũ, cậu có từng thấy, trùng nhân lật lọng, bỏ dở giữa chừng chưa!”

“Vậy tôi tin anh.”

Hắc Vũ dừng một chút nói, “Giả như, ta nói giả như… Nhân loại thật sự thắng lợi từ trong tràng chiến dịch này, thắng lợi giành được độc lập, như vậy lúc đó cậu thì sao? Cậu sẽ rời khỏi ta sao? Hoặc là nói cậu vĩnh viện đứng về phía nhân loại, cậu và ta ngày sau không bao giờ gặp lại, hoàn toàn không liên quan?”

“Nếu quả thật có một ngày như vậy… Như vậy, tôi và anh sẽ không còn đứng chung một chỗ, chúng ta chỉ là kẻ địch.”

“Kẻ địch…” Hắc Vũ nở nụ cười.

“Ồ…” Giọng hắn kéo dài một lúc lâu.

“Ta vốn cho rằng cậu thích quyền lực, thích đứng ở chỗ cao nhất… Thì ra, cậu nghĩ như vậy, chúng ta chỉ là kẻ địch.”

“Bất kể hiện tại hay tương lai, trong mắt tôi, trùng nhân chính là kẻ thù của con người. Đây là khát vọng sâu xa nhất trong lòng mỗi người, nhưng bọn họ không bao giờ bày tỏ ra.” Bạch Vũ không có nhìn Hắc Vũ, gã nắm lấy lan can bằng đá xung quanh thiên đàn nói chắc nịch.

“Nếu như, ta có thể thống nhất dị tộc, trở thành quân chủ dị tộc, cũng chính là vương của nhân loại các cậu, ta sẽ lấy cậu làm vợ, vậy cậu có nguyện ý trở thành vương hậu của ta không? Đến đây phụ trợ ta làm bạn với ta, dành cả một đời cùng ta, mà ta cũng nguyện đem những người bên cạnh ta mãi mãi cho cậu.”

“Không! Tôi không muốn.” Bạch Vũ không chút do dự từ chối. “Anh cũng biết tôi và anh chỉ có lợi ích, không có bất kỳ cảm tình, không phải sao?”

“Còn nữa, Hắc Vũ anh hôm nay đầu óc có vấn đề đúng không, tự nhiên lại hỏi tôi như vậy, đừng lấy mấy thứ vô dụng đó lừa gạt tôi, hơn nữa căn bản tôi cũng không hiếm lạ những thứ này!”

Huống hồ ngươi chỉ là một trùng nhân thấp kém, dị tộc mà nói gì đến tình cảm? Đây không phải là chuyện cười sao?

Bạch Vũ cười nhạo, gã sẽ không để mình thành trò cười, gã phải giữ vững bản thân, sẽ không bị những lời nói nơi đầu lưỡi của đối phương lừa dối.

Bạch Vũ không ngừng tự nhủ, nhưng gã cũng không nói gì, chỉ là thầm nghĩ trong lòng.

Gã sẽ không bị Hắc Vũ mê hoặc, gã sẽ không trở thành tù binh cho một chủng tộc ngoại lai, sẽ không chìm đắm vào nó và sẽ không bị lừa, gã chỉ muốn thủ vững những thứ mà gã tin tưởng.

“Được… Ta biết rồi, ta sẽ dựa theo lời cậu nói mà làm. Chỉ hi vọng tương lai cậu sẽ có thứ mà cậu muốn.”

Bạch Vũ gật gật đầu, nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.

Mắt thấy Xích sắp bước xuống bậc đá, tâm tư Bạch Vũ bay xa, gã không muốn nói chuyện với Hắc Vũ nữa. Gã vẫy tay với Hắc Vũ, tỏ ý muốn rời đi.

Hắc Vũ không có ý muốn giữ lại gì, chỉ là nhìn bóng lưng của gã nhanh chóng rời đi.

Ngay lúc đó, Hắc Vũ đã có một quyết định trong lòng mình, hắn cảm thấy rằng mình không còn muốn sở hữu con người này trong cuộc đời này nữa.  Hắn và gã, khoảng cách chân trời và góc biển, vĩnh viễn không có cơ hội ở chung với nhau.

Rõ ràng người này ngày nào cũng ở trước mặt, nhưng dù làm thế nào cũng không bắt được một góc của đối phương.

Nhiều khi con người này tin tưởng hắn, nhưng đồng thời con người này cũng đang thử thách giới hạn và sự kiên nhẫn của bản thân hắn, bây giờ sự kiên nhẫn của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt và hắn sẽ không còn dành tình cảm nào cho con người đó nữa.

Bạch Vũ đang chạy như bay hoàn toàn không biết tất cà những thứ phát sinh này, có lẽ gã sẽ không bao giờ có được cảm giác say đắm như vậy, cảm giác mà gã đã từng chế nhạo.

Và cho đến một ngày trong tương lai, khi loài người và các chủng tộc ngoại lai bình đẳng với nhau, không có chiến tranh vào thời điểm đó, và nỗi đau bị bắt làm nô lệ và áp bức bởi các ngoại tộc lúc đó không còn nữa, không có sự phân biệt đối xử và lạm dụng.

Song tên dị tộc ban đầu che chở gã, coi gã là bảo bối tốt nhất trên thế giới đã không còn nữa. Gã nhìn thấy bên cạnh hắn đã xuất hiện một người khác. Hắn bảo vệ che chở cô ta cũng theo cách đó, coi đối phương hoàn toàn là con người. Đó là thất bại và đau buồn nhất của Bạch Vũ, đã quá muộn để gã cứu vãn. Đây cũng là khuyết điểm lớn nhất đời này của gã, là thời điểm mà gã bi thương nhất.

Con người vẫn luôn không trân trọng khi có được, khi mất đi mới hối tiếc.

Đáng tiếc thời khắc này Bạch Vũ đã không chờ được mang theo một ít trùng nhân cấp cao đuổi theo chạy xuống. Gã đầy đầu tính toán: Bây giờ gã đã có một kế hoạch tuyệt vời, có thể thành công cầm giữ Nhạc Tử Mặc và Liêm.

Nhạc Tử Mặc lần thứ hai bị Liêm cõng trên lưng, sau đó ngồi trên những con ngựa con mà con người cho rằng, độc giác thú lần thứ hai quay trở lại bên trong khu dân cư.

Từ cửa đi vào đại sảnh, bên trong bày ra đầy bàn ghế, có đủ loại thức ăn mà con người và trùng nhân đều rất ưa thích, đương nhiên, những thứ kia ở trong mắt nhân loại cũng không phải mỹ thực gì, nó đều rất kinh khủng, bất quá ở tận thế nhân loại đã quen với sự tồn tại của những loại thực phẩm đó, cũng nhắm mắt làm ngơ.

Liêm chào hỏi những trùng nhân cấp cao dưới quyền mình rồi yêu cầu mọi người ngồi xuống uống rượu và ăn thịt. Băng cùng Phong Nhẫn ngầm hiểu, chiêu đãi tất cả trùng nhân và con người cùng ngồi xuống, lúc này trùng nhân cùng người trong khu dân cư đều đang vui vẻ ăn uống. Những ngày tận thế không có đồ ăn thức uống, bọn họ có thể có một bữa ăn ngon như bây giờ tất nhiên tất cả mọi người đều hài lòng.  Một số trùng nhân cấp cao dẫn đầu thổi phồng bầu không khí và đưa niềm vui của lễ cưới lên cao trào. Mọi người đồng loạt đứng dậy nâng ly rượu lên để chúc phúc cho Liêm và Nhạc Tử Mặc.

Sau khi uống rượu trái cây rồi nói vài câu khách sáo, Liêm đưa Nhạc Tử Mặc trở lại phòng tân hôn của hai người.

Có nghĩa là đi một chuyến tới thiên đàn, phòng ngủ của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.

Phòng của Nhạc Tử Mặc đã bị đóng cửa vì một số lý do.

Căn phòng mới này chỉ cách phòng ngủ trước đây của cậu vài bước chân.

Gian phòng này lớn hơn cũng rất rộng rãi, là một phòng suite*. Trong phòng có một vòng cung lớn, một chiếc giường rộng, một bộ ga giường mềm mại và thoải mái, cũng là loại vải lanh đơn giản nhất. Nhìn thoáng qua, Nhạc Tử Mặc dường như cảm thấy có gì đó khác khác trong phòng ngủ. Bàn, ghế và tủ quần áo, đến cốc để đánh răng rửa mặt hằng ngày, cốc để uống nước, đồ dùng trưng bày để ăn uống, đều rất chói mắt.

*Phòng suite ( hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa):

chapter content

Tuy hơi đơn giản nhưng dường như nó mang hơi thở của cuộc sống con người và mang đến cho con người cảm giác vô cùng thoải mái.

Bước chân đi theo Liêm, Nhạc Tử Mặc nhìn quanh phòng tân hôn của bọn họ.

Cùng lúc đó, Liêm mở ra cánh cửa kia, có một không gian rộng lớn cỡ sân bóng rổ, mặt đất trải một lớp cát trắng tinh mềm mại và mỏng, bước trên đó liền cảm giác lòng bàn chân như chìm xuống.

Bãi cát trắng, sạch và rất đẹp khiến người ta chỉ muốn lăn lộn trên đó.

Liêm nói với Nhạc Tử Mặc đang ngây ngốc: “Đây là nơi tôi thường ngủ. Tất nhiên đó chỉ là khi biến về bản thể. Nếu em muốn nhìn thấy bản thể của tôi, tôi có thể cho em xem bất cứ lúc nào.”

Đôi mắt của Liêm mang theo một chút mong đợi và lo lắng, trong mắt của rất nhiều nhân loại, họ không muốn nhìn thấy bản thể của các dị tộc, nhưng cũng có những nhân loại thích nhìn thấy bản thể của người đàn ông của mình.

Liêm rất chờ mong Nhạc Tử Mặc có thể có ấn tượng tốt với bản thể của y giống như y. Theo cái nhìn của y, bộ dáng con người này mặc dù trông đẹp, có thể giao tiếp với con người, nhưng trong mắt dị tộc, đó chẳng qua chỉ là một túi da mà thôi, thân thể chân chính của bọn họ chẳng khác gì con bọ.

Nhưng bọn họ cũng hi vọng nhân loại có thể tiếp thu bản thể côn trùng mà không phải cái túi da đẹp mắt khi biến thành dáng vẻ loài người kia.

Bản thể?

Nhạc Tử Mặc cảm thấy mình không thể theo kịp mạch não của bên kia nữa, cũng không thể hiểu tại sao Liêm lại nghĩ như vậy. Dù sao hôm nay là ngày kết hôn của hai người cũng không tiện cự tuyệt, hơn nữa nhìn Liêm có vẻ rất chờ mong. Cậu suy nghĩ một chút: “Hay là để hôm khác, chờ tôi sinh trứng trong bụng ra, lúc anh đến ấp tôi sẽ ở lại xem nha!”

Đôi mắt Liêm lóe lên, rất vui mừng.

“Được, lúc đó em nhất định phải xem.”

Phòng ngủ bên trong này rất sạch sẽ, không có gì khác ngoài cát, gió mát thổi vào khiến bên trong trông đặc biệt khô ráo và dễ chịu, điều lạ là không khí đặc biệt ẩm ướt có chút mát lạnh.

Liêm trông rất thư thái và có vẻ thích thú với nơi này.

“Vậy thì bên ngoài là phòng ngủ của chúng ta. Phòng của em đã bị phá bỏ. Ở đây trông có lớn hơn không? Ở đây chúng ta không có bộ khăn trải giường màu đỏ. Chỉ có một số quả chà là đỏ và một số quả màu đỏ trên giường. Theo ý nghĩa của nhân loại mà nói, nó có nghĩa là sớm sinh quý tử.” Liêm giải thích.

Nhạc Tử Mặc yên lặng không nói.

Tại sao cứ cảm thấy bây giờ cậu không còn lời nào để nói nữa, lời nên nói, Liêm cũng đã nói rồi. Liêm dẫn cậu tham quan toàn bộ phòng ngủ, mục đích của Liêm là giải thích rằng sau này sẽ không có chuyện ngăn cách giữa cậu và y, bọn cậu sẽ sống bên nhau mãi mãi.

Lúc này, Băng mang theo một số trùng nhân đến, mang một số thức ăn và hoa quả để ăn lên, những miếng thịt và trùng thực vật phân biệt mà đặt trên bàn, còn có một ít rượu hoa quả.

“Quân thượng, tôi đã mang đồ ăn tới, hai người lát nữa hay ăn một chút ạ.”

“Được.” Liêm đáp lại.

Băng yên lặng rời khỏi, rất tri kỷ mà đóng cửa lại.

“Tôi đút cho em ăn.” Liêm nói khi ngồi bên cạnh Nhạc Tử Mặc rồi từng chút một đưa thức ăn mà con người ăn vào miệng cậu. Sau khi Nhạc Tử Mặc ăn no, Liêm mới bắt đầu ăn thức ăn của mình, thức ăn của trùng nhân hoàn toàn khác với thức ăn của con người, hầu hết chúng đều có vỏ cứng và trông rất dễ bị móp méo, nhưng Liêm ăn rất say sưa ngon lành.

Những cái vỏ ngoài cứng rắn, hoặc là sâu hoặc là thịt, đều có một đặc điểm chung là chúng đều còn nguyên.

Nhạc Tử Mặc nuốt nước miếng, cảm thấy mình vẫn không thể chấp nhận được một bữa ăn như vậy, không khỏi hỏi: “Liêm, trùng nhân các anh đều ăn sống, chưa từng đun sôi hay làm nóng qua sao?”

“Không có, như vậy quá phiền phức. Chỉ có rất ít thời điểm mới cần đốt lên một chút. Hơn nữa như vậy cũng có thể ăn, cũng chưa bao giờ để ý mấy điều này. Hơn nữa chúng tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy để nấu nướng. Với lại thức ăn của trùng nhân đều cần mỗi ngày phải săn bắt mới có được.

“Những thức ăn này là do trùng nhân chuyên đi săn hàng ngày kiếm được. Nó rất hiếm, và hầu hết thức ăn bây giờ đều đã biến dị, một khi buông lỏng cảnh giác đều sẽ chết bất cứ lúc nào. Thức ăn rất hiếm, nếu có thể ăn được đã rất tốt rồi. Dị tộc của chúng tôi khác với nhân loại, cho dù ăn không ngon cũng có thể tiêu hóa được, dị tộc không kén ăn.”

Đúng vậy, dạ dày của con người quá yếu. Họ không thể ăn những thứ quá cứng, không thể ăn những thứ quá thô, họ chỉ có thể ăn những thức ăn mềm nhất, cũng là thức ăn trong những ngày đầu tiên khi bắt đầu mạt thế, bây giờ họ không thể chịu đựng được nữa. Tuy nhiên, ngay cả khi trùng trở thành người, chúng vẫn ăn thức ăn tồi tệ nhất, điều này có thể không thể chấp nhận được trong mắt con người, nhưng trong mắt trùng nhân, đó chính là thức ăn chủ yếu của bọn chúng.

Nó cũng giống như ở một số nơi, ăn hải sản tươi có mùi tanh mười phần hay cua đồng trông rất kinh khủng trong mắt người khác, còn ở những nơi khác, việc ăn các loại côn trùng là rất phổ biến, nhưng những điều này đều khiến Nhạc Tử Mặc khó tin nổi.

Nhưng đây chỉ là thói quen sinh hoạt hàng ngày của họ, chỉ là mỗi người gu ăn uống khác nhau, trong mắt con người thì trùng nhân rất kỳ quái, cũng như thế con người ở trong mắt trùng nhân cũng rất khó ở chung.

Căn phòng lần nữa rơi vào yên lặng, bầu không khí có vẻ rất xấu hổ, Nhạc Tử Mặc muốn tìm chủ đề gì đó trao đổi tình cảm với nhau, hơn nữa hôm nay là ngày cưới của bọn họ, nếu không nói lời nào thì trong tương lai không cần nói đến chuyện tình cảm, sau này có mâu thuẫn cũng càng trở nên sâu sắc.

“Đúng rồi, hình như sáng nay anh định nói gì với tôi đúng không? Anh nói là có chuyện muốn nói với tôi…” Nhạc Tử Mặc đột nhiên nghĩ đến.

“Là chuyện gì vậy? Bây giờ có thể nói không?”

Liêm đang gặm nhai một cái chân lớn, giữa hai kẽ răng phát ra tiếng lách cách khiến màng nhĩ của người ta khó chịu. Nhạc Tử Mặc không thể tưởng tượng được thứ cứng như sắt thép đó nếu con người cắn xuống, hàm răng có phải sẽ rớt luôn không? Liêm vẫn chưa no sao?

Liêm dường như không thể ngờ rằng Nhạc Tử Mặc sẽ nói chuyện với y vào lúc này, y dừng một chút rồi nói: “Không sao đâu nhưng em đợi tôi một lúc.” Sau đó y đẩy nhanh tốc độ quét sách thức ăn Băng đưa tới, tiếp đó thu thập đồ trên bàn sạch sẽ.

Liêm lau tay Nhạc Tử Mặc cho sạch sẽ, sau đó cởi giày, cả hai ôm ấp trên chiếc giường lớn mềm mại, Liêm ôm lấy vai bạn lữ làm hai người dán chặt vào nhau.

“Kể từ ngày hôm qua, cũng là ngày mà tôi lột xác, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện cái gì đó.” Sắc mặt Liêm thoạt nhìn rất nghiêm túc, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, y ôm đầu, cảm thấy hết sức bối rối.

“Xuất hiện cái gì?” Nhạc Tử Mặc hỏi.

“Có nhiều chút hình ảnh và ký ức không thuộc về tôi. Trong ấn tượng của tôi, những thứ đó trước nay chưa từng xuất hiện. Mà lúc tôi trở thành trùng nhân cấp sáu, nó liền xuất hiện. Nếu như những lần lột xác trước đây tôi sẽ không tiến hành chậm chạp như vậy mà rất nhanh đã lột xác xong. Thế nhưng lần này, nó thực sự quá chậm, đến tận gần một tuần hoặc một tuần. Đây là điều mà tôi chưa từng có trước đây… Trong vài ngày đó, đầu tôi cứ lặp đi lặp lại một số ký ức giống như những bộ phim được phát lại của con người. Khiến lúc sau tôi cũng không nhận thức được mấy thứ đó là của tôi hay của người khác.”

Nhạc Tử Mặc im lặng lắng nghe, trong lòng dâng lên một hồi sóng gió, cậu đang nghĩ, chẳng lẽ y cũng là người, y xuyên đến đây, trùng hợp lại xuyên vào một trùng nhân nên y mới tưởng lầm mà coi mình là một trùng nhân luôn?

“Thể loại ký ức là gì? Là ký ức của nhân loại? Hay là ký ức của trùng nhân? Là ở căn cứ hiện tại hay là ở căn cứ của nhân loại?”

Cũng không biết tại sao, Nhạc Tử Mặc đột nhiên có chút hưng phấn, có chút cao hứng, tâm lý rất kích động, nếu như đối phương là một con nguời thì sao? Như vậy theo như lời của Liêm nói là có ký ức không giống nhau, thì không chừng bọn họ có thể là người đến từ cùng một xã hội, hoặc cũng có thể là cùng khu vực ở một nơi nào đó của quốc gia Z!

Liêm là người xuyên việt sao? Cũng giống như cậu, xuyên đến đây, chỉ là bất hạnh mới trở thành trùng nhân sao?

Nhạc Tử Mặc miên man suy nghĩ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.