Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi

Chương 56-2



“Hành động của Bạch Vũ, nếu như không có sự thúc đẩy của ngươi, những chuyện này căn bản sẽ không xảy ra.”

“Bộ tộc Phi Vũ, bộ tộc Hải Dương, còn có hai quân thượng kia, bạn lữ trong mỗi tộc đều bị giết. Ngươi còn muốn tiếp tục để thị quân của ngươi tùy ý gây tổn thương cho bạn lữ của ta nữa sao?” Liêm hung hăng nói.

“Ta cũng không có ý này, ta rất ít đi đến khu vực dân cư của ngươi, chứ đừng nói đến chuyện gây tổn thương cho bạn lữ của ngươi.” Hắc Vũ nhún vai, không phản bác.

“Có đúng không? Như vậy, một ngày nào đó gã dám to gan đến, ngày đó ta sẽ mang theo cái đầu của gã đưa đến khu dân cư của ngươi.” Liêm lạnh lùng nói.

Khoé miệng tà khí của Hắc Vũ biến mất.

Hai trùng nhân cấp cao trầm mặc hồi lâu, nhìn nhau đầy sát khí.

“Ngươi cư nhiên yên tâm đem tất cả thuộc hạ và trùng nhân cấp cao dưới trướng giao cho một nhân loại, chưởng quản, ngươi định làm gì? Nếu như tương lai trùng nhân bị tử vong trong diện rộng, hậu quả này ngươi không cách nào chịu được.”

“Ha ha, những trùng nhân đó đều là thuộc hạ của ta, ta tùy ý chi phối, hơn nữa bọn họ cam tâm tình nguyện, có liên quan gì đến ngươi?”

Mắt Liêm bắn ra uy nghiêm và lãnh ý đáng sợ.

“Ngày hôm qua trùng nhân từ biên cảnh chạy về, tình huống của bọn họ ngươi cũng biết, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục kế hoạch của ngươi?”

“Giờ phút này kẻ địch mạnh đã xuất hiện, là chủng loại ngoài hành tinh, là tồn tại có uy hiếp cực lớn đối với sinh tồn của dị tộc.”

“Nội chiến chỉ có thể tăng lượng tử vong lên càng nhiều, không chỉ có dị tộc tử vong, mà còn có nhân loại, số lượng nhân loại đã không còn nhiều.”

Hắc Vũ cười lạnh.

Tiếng cười lạnh kia, truyền vào trong tai thật sự là chói tai đến mức khó chịu.

“Ngươi đã bị nhân loại kia làm cho mê muội, ngươi không lẽ đến tận giờ cũng chưa biết dị năng của gã là mê hoặc lòng người sao? Gã sở hữu không phải âm thanh đơn thuần của nhân loại, đó là dị năng của bộ tộc Hải Dương, Giao nhân!”

“Nhưng mà, ta không phải là con người, sao có thể bị mê hoặc được đây?” Hắn nhẹ giọng nói nhỏ, như đang nói với Liêm, lại càng giống như đang nói với chính bản thân mình.

Hắc Vũ nhìn về phía trước, phương hướng ánh mắt hắn đang nhìn, là phương hướng của Nhạc Tử Mặc và Bạch Vũ. Khi nhìn thấy mọi chuyện đã như trong kế hoạch, khoé miệng hắn gợi lên một nụ cười xấu xa.

Liêm theo tầm mắt hắn nhìn đến, sắc mặt lạnh đi.

“Nếu như ngươi còn không thu tay lại, kết cục của ngươi cũng giống như hai vị quân thượng trước kia! Ngươi phải biết hắn đã liên tục giết chết hai quân thượng còn vô số trùng nhân cấp cao khác!”

Hắc Vũ quay đầu lại, ở trên cao nhìn xuống Liêm một hồi lâu, đột nhiên bật cười ha ha: “Ngươi nói, ta bị mê hoặc? Vậy ngươi thì sao, cũng không phải như thế sao?”

“Ngươi nói đối đầu kẻ địch mạnh, ta không nên thực hiện kế hoạch của mình, vậy bây giờ đang đối đầu với kẻ địch mạnh, ngươi vì sao còn ở đây cùng nhân loại kết hôn?”

“Không phải trước tiên ngươi nên chạy đến biên cảnh sao?”

“Liêm, ngươi cũng thay đổi.”

Liêm trầm mặc, không phản bác, cũng không phủ nhận.

“Ngươi không cảm thấy nhân loại rất thần kỳ sao?”

“Biết rõ bọn họ rất hay thay đổi, ta vẫn không nhìn được mà sa vào, trầm luân, hi vọng mình cũng có một ngày sống như một con người thật sự!” Nam nhân tà khí nói nhỏ.

Trong ánh mắt kỳ dị kia còn có chút tính trẻ con không nói ra.

Liêm cũng không tiếp tục nói thêm gì với Hắc Vũ nữa, vì vậy y rời đi. Lúc này Man Mục đã đi tới, hắn cũng không nói gì dư thừa, chỉ dùng ngón tay chỉ phương hướng của Bạch Vũ và Nhạc Tử Mặc.

“Bạn lữ ngươi ở nơi đó, bạn lữ nhà ta nhờ ta tới nhắc ngươi, cẩn thận bạn lữ bị mê hoặc -.”

Liêm như trước vẫn mặt lạnh, nói tiếng cảm ơn rồi vội vàng chạy đến hướng có Nhạc Tử Mặc.

“Anh muốn nói gì với tôi? Nơi này đã không còn ai, anh có cái gì muốn nói thì nói thẳng đi!” Nhạc Tử Mặc đã biết đối phương là người ra sao, cũng không ngụy trang mà nói thẳng ra, lạnh lùng nói.

“Ha ha đừng đề phòng tôi như vậy, tôi chỉ là có chút việc muốn đàm luận cùng cậu mà thôi.” Vẻ mặt Bạch Vũ có chút đau lòng, gã thật sự không ngờ rằng lần đầu tiên gặp mặt với Nhạc Tử Mặc, đối phương sẽ lạnh nhạt như vậy.

“Vậy anh có chuyện gì thì nói thẳng đi, nói xong tôi còn trở lại nữa.” Nhạc Tử Mặc không có chút nào muốn ở cùng với Bạch Vũ.

Bạch Vũ vẫn duy trì nụ cười rực rỡ trên mặt, thoạt nhìn vô cùng bình dị gần gũi.

“Tôi biết bây giờ cậu đã là bạn lữ của Liêm. Hơn nữa, trong bụng, đã hoài trứng, đúng không?”

“… Đúng.” Nhạc Tử Mặc gật gật đầu, vẫn duy trì cảnh giác.

“Nó là một dị tộc.” Bạch Vũ nói như vậy, sau đó yên lặng chú ý biểu tình trên mặt Nhạc Tử Mặc.

“Vậy thì sao? Anh muốn gì?”

“Nhưng chúng ta là nhân loại, làm sao có thể mang thai con của dị tộc chứ?” Giọng điệu của Bạch Vũ vừa bi thương vưa không cam lòng.

“Ha ha, anh nói lời này thật sự buồn cười quá, tôi nhớ mấy ngày trước có nghe thấy có người nói, anh muốn từ chỗ tôi có được nước thánh, muốn sinh con đến điên rồi, bây giờ lại nói như vậy, anh không khỏi quản rộng quá đấy.”

Nhạc Tử Mặc không muốn cùng gã nói thêm gì nữa, quay người muốn rời đi.

Biểu tình rực rỡ trên mặt Bạch Vũ lập tức ảm đạm, cơ hội này quá hiếm, gã không thể lãng phí.

Gã chạy thật nhanh đến trước mặt Nhạc Tử Mặc, nhìn vào mắt đối phương, chặn đường Nhạc Tử Mặc lại. Thấy Nhạc Tử Mặc quay đầu tránh đi, nói rõ rằng mình không muốn bị lừa. Bạch Vũ có chút nóng nảy, không nhịn được hét lên: “Lẽ nào cậu không nghĩ đến chuyện phục hưng cho nhân loại sao? Lẽ nào cậu không muốn để nhân loại được tự do? Lẽ nào cậu không muốn nhân loại một lần nữa đứng đầu chuỗi thức ăn trên địa cầu này sao?”

Nhạc Tử Mặc vừa định trả lời, vừa nghiêng đầu đã đối mắt với Bạch Vũ.

“Tôi cảm thấy đây là ý thức cơ bản, bản năng nhất của mỗi một nhân loại. Cậu không thể tránh né, cũng không thể chạy trốn, càng không thể lâm trận bỏ trốn, chúng ta nhất định phải đoàn kết lại!” Âm thanh của Bạch Vũ còn mang theo một loại lực lượng kích động khó nói nên lời.

“Anh nói như vậy, tức là anh muốn tôi nghe theo lời của anh, nghe theo ý kiến của anh, sau đó đối phó với trùng nhân đúng không? Hoặc nói đúng hơn là đối phó với người đàn ông của tôi?”

Bạch Vũ mím môi, vẻ mặt có chút xấu hổ, “Nhạc Tử Mặc, kỳ thực tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng vì lợi ích của mọi người, đôi khi nhất định phải hi sinh một ít.”

“Vậy sao không phải là anh?” Nhạc Tử Mặc hỏi ngược lại.

“Cái gì?” Bạch Vũ hoàn toàn nghe không hiểu lời này của Nhạc Tử Mặc là có ý gì.

“Tôi muốn nói, anh có thể có ý nghĩ này với bất kỳ ai khác sao? Như vậy tại sao không làm vậy với nam nhân của anh đi? Mỗi ngày tính kế hắn, liều mạng muốn hắn chết, tại sao không làm? Người tôi nói ở đây là Hắc Vũ.”

“Hơn nữa tôi nhớ, nghe những người khác nói thủ hạ trùng nhân cấp cao đó của anh đều là của Hắc Vũ, thuộc hạ của Hắc Vũ hắn đã giao cho anh trông coi, hắn tín nhiệm anh như vậy, anh có muốn đối xử như vậy với hắn không?”

Bạch Vũ nở nụ cười, nụ cười kia có chút cô đơn và ảm đạm, gã bất lực nói: “Tất cả mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ. Giữa tôi và anh ấy không có tình cảm, chỉ có lợi dụng.”

“Giữa nhân loại và dị tộc sao có thể có tình cảm được? Cậu cảm thấy có thể sao? Đó quả thực là một chuyện cười.”

“Ở trong mắt anh, bất luận tình cảm nào giữa dị tộc và nhân loại đều buồn cười sao?” Nhạc Tử Mặc trầm mặc một hồi rồi hỏi.

“Đối với tôi mà nói chuyện này quá mỉa mai, nhân loại bị dị tộc tàn sát, bị dị tộc bắt làm tù binh, bị đàn áp và bắt giữ, nhưng nhân loại lại chẳng làm được gì, không phản kháng được, rất bất lực đúng không?! Vậy mà tất cả bọn họ đều đã quên cách dị tộc đối xử với con người ngay từ đầu rồi, vậy mà có thể nảy sinh tình cảm với bọn dị tộc! Đáng thẹn biết bao, nhục nhã biết bao! Lẽ nào bọn họ đã quên, lúc trước dị tộc đối đãi như thế nào với nhân loại rồi? Những cuộc tàn sát và hành quyết con người điên cuồng như thế nào, lãnh thổ của chúng ta bị dị tộc xua đuổi, cuối cùng, ngươi xem tại sao chúng ta bây giờ phải lưu lạc thành dạng này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết, không có tự do, không còn tôn nghiêm, càng không có nhân quyền!” Giọng Bạch Vũ rất kích động.

“Đây không phải là những gì con người đáng được hưởng! Trước đây chúng ta không như vậy. Tôi chỉ muốn lấy lại niềm tự hào thuộc về con người. Điều này lẽ nào là sai sao?”

Nhạc Tử Mặc không có gì để nói, đồng thời cậu còn cảm thấy Bạch Vũ nói rất có lý.

“Hệ thống, tao bị mê hoặc rồi sao?” Cậu lại hỏi hệ thống trong ý thức.

Hệ thống lạnh lùng hồi đáp: “Không có.”

“Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, anh và tôi không phải là người chung đường. Xin lỗi, việc này tôi không thể giúp gì được cho anh, hơn nữa, tôi càng muốn khuyên anh, nên dừng lại, thu tay đi!” Nhạc Tử Mặc kiên quyết từ chối lần nói chuyện này.

*Đạo bất đồng bất tương vi mưu ( 道不同,不相为谋): Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.

“Cậu khuyên tôi thu tay lại, cậu không phải là đang nói truyện cười đấy chứ. Vì trận chiến lần này, tôi đã chuẩn bị mười mấy năm, mười mấy năm qua tôi không đạt được gì, là vì lần chiến tranh này.” Thần sắc Bạch Vũ điên cuồng.

“Tuy nhiên, dị tộc từ biên cảnh đã truyền đến tin tức, sẽ có lực lượng mạnh mẽ ngoài hành tinh đến xâm lấn Trái Đất, hơn nữa ở những nơi khác nhau đã bắt đầu xuất hiện các vết nứt không gian. Chiếm giết lẫn nhau chỉ tăng gánh nặng cho lần chiến tranh này, hơn nữa số lượng nhân loại đã bắt đầu giảm, nếu như chiến tranh lại tiếp tục, nhân loại trên địa cầu này sẽ không còn bao nhiêu.”

“Nhân loại bây giờ quá yếu, hơn nữa không có dị năng, chúng ta chỉ có như vậy, kéo dài hơi tàn mà sống tiếp, sống tiếp mới có nhiều hi vọng hơn.”

“Cậu cho rằng tôi không biết sao? Tôi so với cậu rõ ràng hơn gấp trăm lần! Nhưng mà, cung đã kéo căng, tên đã bắn thì sao có thể quay lại.”

“Tôi đã không còn đường lui.” Vẻ mặt Bạch Vũ có chút cô đơn.

“Không! Khẳng định có biện pháp. Chỉ cần anh chịu buông tay…”

“Nhưng mà… Nó đã bắt đầu.” Bạch Vũ bật cười, có loại ý tứ hàm súc âm mưu đã thành công.

Nhạc Tử Mặc trong lòng ớn lạnh.

“Anh làm như vậy chỉ có hại chết thêm càng nhiều người, sẽ làm tăng nhanh tốc độ diệt vong!”

“Ở trong mắt tôi chỉ có tử vong mới có tân sinh.”

Nhạc Tử Mặc phẫn hận nói: “Đúng! Cho nên những người kia trong mắt anh, nhất định phải chết à? Những người bị anh coi thành quân cờ trong lòng sẽ có cảm giác như thế nào? Anh có từng nghĩ tới hay không?”

“Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Tôi hôm nay nhắc nhở anh, không được tiếp tục nữa, nhân loại không thể chịu nổi sự tiêu hao của chiến tranh, bọn họ không phải quân cờ trong tay anh, bọn họ đều có sinh mạng, mỗi người đều có quyền lợi và tự do sống tiếp!”

“Tôi biết anh lần này muốn làm gì, bất quá là muốn nhân loại và dị tộc đồng quy vu tận! Trong cuộc chiến này, con người có thể giành được một phần lợi ích, nhưng anh có từng nghĩ đến không, dân số nhân loại và trùng nhân, sự khác biệt của hai bên cách nhau là bao xa?”

Bạch Vũ giễu cợt, “Tôi đã nghĩ đến khả năng thất bại rồi… Nhưng nếu tôi không kháng cự mà tiếp tục chịu đựng bị áp bức và nô dịch, thì con người sẽ quen mãi việc bị làm nô lệ sao? Tôi nhất định phải kháng cự, dù là một ít cũng phải làm.”

“Con nguời sống không thể thiếu huyết tính.”

“Đừng quên rằng chúng ta là con người.”

Nhạc Tử Mặc biết mình nhiều lời cũng vô ích, hơn nữa đối phương nói càng nhiều, khả năng mình bị dao động sẽ càng cao. Nhìn thái độ cố chấp của đối phương, dù cậu có nói gì thì đối phương cũng chẳng nghe lọt.

“Cậu đây là muốn đứng ở phía đối lập với nhân loại sao?” Bạch Vũ ở phía sau hò hét.

Nhạc Tử Mặc không trả lời gã ta, Bạch Vũ sải bước về phía trước, nắm chặt tay Nhạc Tử Mặc, cưỡng ép cậu nhìn vào hai mắt của mình. Truyện Đông Phương

Đó là một đôi mắt chân thành, thành kính đến tận xương, bất lực cầu xin, làm rung động lòng người.

“Nhạc Tử Mặc nhân loại thật sự rất cần cậu, đừng ích kỷ như vậy được không? Nhân loại đi được đến bước này đã vô cùng khó khăn, chúng ta không nên vì lợi ích cá nhân mà bỏ mặc, phản bội nhân loại.”

“Có thể cậu nghĩ tôi rất ích kỷ, nhưng tất cả những điều này, tôi sẽ chẳng thu được gì từ nó cũng như chẳng đạt được gì cả. Tôi cũng biết rằng mình sẽ phải chịu đựng sự thoá mạ và khinh miệt của nhiều người, nhưng tôi sẽ vẫn tiếp tục làm, vì đây là sứ mệnh của tôi. Có vô số người đang thống khổ giãy giụa, và tất cả những gì tôi nghĩ là phải cứu họ ra.”

“Làm ơn, hãy nghĩ về những người đang đau đớn đó, được không?”

Bạch Vũ âm thầm ép giọng nói của mình nhu hòa hết sức mang theo sự mê hoặc êm tai. Nhạc Tử Mặc rất thích những lời nói tinh tế đó, cậu cảm thấy đối phương nói đúng, cậu không được ích kỷ, cậu phải quan tâm đến nhiều người hơn.

Sao cậu có thể ích kỷ và độc ác như vậy?

Dị tộc là kẻ địch của nhân loại.

Thật đáng buồn và xấu hổ biết bao khi cậu có thể sống với dị tộc, thậm chí là mang thai trứng của đối phương.

Nhạc Tử Mặc cảm thấy những gì đối phương nói là đúng, cậu thực sự đáng khinh, không biết xấu hổ và nhát gan, cậu không phải người bình thường, cậu nên như những gì Bạch Vũ đã nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.