Yên rời khỏi chỗ của bọn họ, nó bỗng nhận ra là đã từng thấy đám người này trong căn cứ. Sau khi Vân Cao đến thì đám người này đã từng có vài lần gặp mặt Huy Lam nhưng chưa có lần nào gặp chủ nhân, bọn Ma Tu luôn luôn nhận nhiệm vụ trong căn cứ nên thời gian ở đây không nhiều nên lại càng không gặp được Tử Thiên.
Nhưng nếu là người nhà thì tại sao lại không ở cùng với Huy Lam ? Huy Lam không thích bọn họ, Yên có thể cảm nhận được qua cách đối xử của Huy Lam. Hành động của Ma Tu vừa rồi là ngôn ngữ kí hiệu của tam gia, nó sẽ không nhầm. Người vừa rồi nó gặp không mang họ Tế, Vân hay Huy mà là một họ khác.
Yên toàn thân cứng đờ, chẳng lẽ nó phạm sai lầm ? Một kẻ ngoại lai lại biết ngôn ngữ kí hiệu của khế ước giả ? Hoặc có thể là những lí do khác như làm nhiệm vụ không ? Yểm có từng kể cuộc hành trình của nó và em trai chủ nhân cho Yên, vì thế Yên có ấn tượng về Ma Tu hơn bất kì ai. Yên nghĩ nghĩ, sau khi về đến căn cứ nó sẽ hỏi cả hai vị chủ nhân và Yểm vậy.
Tử Thiên sau khi lau sạch cái vali liền đặt nó vào trong không gian, anh biết có một nhóm người đang quan sát nhưng không phải kẻ cần diệt nên anh cũng lười ra tay. Tử Thiên quét mặt qua nơi đám Ma Tu đang bí mật quan sát anh, nhếch nụ cười nửa miệng từng vòng lửa lớn bùng cháy dưới chân anh, toàn thân Tử Thiên được bao bọc bởi ngọn lửa rồi hóa thành một con bướm lửa bay vụt lên trời.
Ma Tu nhìn theo hướng người vừa rời đi, trong miệng lẩm bẩm.
” Không phải cậu ấy.”
” Nếu tôi nhớ không nhầm thì Tử thiếu gia có dị năng hệ băng thì phải.” Lý Ân lên tiếng.
” Người vừa rồi là dị năng hệ hỏa.” Lôi Long đáp.
” Chẳng nhẽ Tử thiếu là song hệ dị năng băng – hỏa ?” Ái Nhi che miệng.
” Đó không phải cậu ấy, người vừa rồi không phải Tử Thần.” Ma Tu nói một cách chắc chắn.
” Không phải chứ cậu chủ, sao cậu chắc chắn như vậy được ?” Hình Khải dựa người vào tường, cố gắng để không nôn ra khi nhìn bãi chiến trường mà Tử Thiên để lại.
” Uệ eeeeee !!!!!”
“………………”
………………………………………………………….
Tử Thần đang ngồi trên khung cửa sổ hóng gió, tay cậu vươn ra ngoài như đang đón cái gì đó. Ánh lửa xuất hiện giữa không trung, Tử Thiên cầm lấy bàn tay em trai mình, đáp vào phòng của bọn họ.
” Xong?”
“Xong.”
Yên dạng người xuất hiện trong phòng, quỳ xuống trước hai người, hai tay đặt trên đùi. Tiếng nói của dị năng khá khó nghe, giống như tiếng radio bị rè vậy. Bọn chúng bình thường ít khi nói và chỉ nói trong trường hợp không còn cách nào khác để biểu lộ mong muốn.
” ChỦ NhÂn, YÊn mUốn hỎi Ngài mỘT VấN Đề.”
” Hả ?” Tử Thiên ngạc nhiên, con bướm đầu rỗng này từ lúc đẻ ra đến giờ ( là từ lúc tỉnh lại của chu kỳ sống ) chưa từng mở mồm hỏi anh cái gì cả. Tiếng của dị năng đã khó nghe, mà Tử Thiên còn khâu miệng Yên lại nên âm thanh lại càng chẳng ra gì.
” Dừng dừng dừng, Yểm ra dịch cho nó coi, dù tiếng của mi chẳng tốt hơn là bao nhưng còn đỡ hơn con bướm đầu rỗng này.” Tử Thiên ghét bỏ nhìn Yên.
Chính anh khâu miệng nó vào rồi giờ lại ghét bỏ nó à? Tử Thần bỗng thấy thương cảm cho Yên.
Yểm cố gắng điều chỉnh tiếng của mình sao cho dễ nghe nhất, truyền đạt lại toàn bộ vấn đề của người anh em đang bị chủ nhân ghét bỏ lại không dám tự ý cắt chỉ ở miệng.
” Ma Tu? Chưa nghe bao giờ .” Tử Thần tựa vào đầu giường, uể oải đáp.
” Anh cũng không quen.” Tử Thiên nằm cạnh em trai, nghiêng người lấy chăn về đắp.
“Một kẻ ngoại lai lại biết về ngôn ngữ của tam gia à? Dù cho có là nhiệm vụ thì bọn họ cũng không được phép thấy chúng ta mà lại không ra trình diện, như vậy thì hắn ta không được sinh ra và nuôi dạy trong tam gia. Yểm nói lần trước em ở cùng nhóm người của hắn một thời gian, không nhận ra em cũng không sao nhưng không thể nào không nhận ra Huy Lam, tam gia đều nhớ mặt nhau mà.”
Tử Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, gối đầu vào bụng Tử Thần.
” Như vậy chắc chắn hắn ta ở trong hai trường hợp:
1. Con của kẻ phản đồ, loại này nếu đúng thì giết luôn chứ không để sống được.
2. Con của kẻ bị trục xuất, loại này thì phiền rồi.
Nếu bị trục xuất mà vẫn được phép sống thì hắn ta là con của dòng chính của Tế, Vân hoặc Huy gia. Vì đã đồng ý để sống, chúng ta không thể làm trái lời hứa được.”
Dòng chính của Tế, Vân, Huy gia là con trưởng mỗi đời. Ví dụ như Tế Hoa có hai người con, con cả sẽ được công nhận là dòng chính còn còn thứ sẽ là dòng chi. Con cả sinh con thì đứa con đầu lòng sẽ là dòng chính, còn con thứ của Tế Hoa nếu sinh con thì đứa con vẫn sẽ là dòng chi không phải chính. Trong trường hợp đứa con cả dẹo mất thì đứa con thứ sẽ trở thành dòng chính hợp pháp, nếu dùng thủ đoạn để tranh dòng chính gây cái chết với nguyên do không phải chết già, chết bệnh, chết do tai nạn thì đứa gây chuyện sẽ bị ném vào Hải ngục làm mồi cho cá.
” Vậy chúng ta nhờ Huyền đại nhân và tiểu Hạo vậy.”
……………………………………………….
” Hả? Nói lại nghe coi ?” Mặc Ti ngoáy ngoáy tai, không muốn tin những gì mình nghe được.
” Yên đâu ra đây cho ta, sao mi cứ thậm thà thậm thụt sau gáy tiểu Thần thế ?” Huyền Hạo tức giận túm Yên đang cố sống sợ chết dùng 6 cái chân mảnh của mình bám vào Tử Thần.
” Cái con bướm ngu ngốc này, sao đến giờ phút này mi mới nói ?? Đáng nhẽ mi nên báo ngay từ lúc phát hiện ra rồi chứ !!” Huyền Hạo thấy Yên không chịu rời Tử Thần, cô liền quay sang cằn nhằn với chủ của nó.
” Nhìn anh làm gì, anh có biết cái gì đâu ?” Tử Thiên vô tội lắc đầu.
” Chuyện này chết chắc rồi, bà nó chứ, ngay lúc quan trọng thế này !!!” Ngày nhập quan của các đại nhân đã gần kề rồi, giờ lại tòi ra chuyện này, pặc pặc pặc nó chứ !!!.
…………………………………………..
P/s: Vote đê, bình luận đê !!!
P/s: Nhân tiện thông báo rằng mùng 10 hoặc 12/3 mới có chap tiếp nhé, tác giả bận rồi :v Các bạn cứ chờ đi nha.