Phí Lục ngơ ngác nhìn hai người.
” Tướng quân à, ngài nói gì vậy, đây chẳng phải là Tử Thiên thiếu gia sao?”
Lúc này Huyền đại nhân mới để ý đến Phí Lục.
” À, giới thiệu với cậu, đây cũng là cháu tôi, em sinh đôi của Tử Thiên – Tử Thần.”
” Xin thứ lỗi, tôi có chuyện cần nói riêng với Huyền đại nhân, mời anh rời đi.” Tử Thần nhìn Phí Lục.
Phí Lục nhìn Huyền đại nhân rồi đi ra ngoài.
Tử Thần lúc này quỳ một gối xuống trước Huyền đại nhân, cung kính cúi chào.
” Rất vui khi thấy ngài vẫn khỏe, Huyền đại nhân.”
” Được rồi, không cần màu mè như vậy, đứng lên đi.” Huyền đại nhân ra hiệu cho Tử Thần ngồi vào ghế trong phòng.
” Tử đại nhân muốn ngài nhận thứ này cùng lời nhắn ” Tôi mong rằng khi thấy thứ này cậu sẽ quyết định được việc cần làm tiếp theo, thời gian của chúng ta không đủ để chần chừ nữa. Trước khi kết thúc, chúng ta phải hoàn thành trách nhiệm của mình, buổi lễ sắp bắt đầu, một khi Tử Lôi trở lại mọi người đều sẽ quay về. Lựa chọn thế nào là quyền của cậu.””
Huyền đại nhân nhìn cái hộp Tử Thần đem tới, ngài biết trong cái hộp này là thứ gì, cũng hiểu lời nhắn của Tử đại nhân. Huyền đại nhân cười tự giễu trong lòng, cho dù thành một ” đại nhân ” bản thân vẫn hay mềm lòng như vậy.
Cái lõi Tinh Linh bay lên rồi vỡ nát, tan biến trong không trung.
” Ta hiểu rồi, ta sẽ nhanh giải quyết việc ở đây rồi quay về Nhà Chính.”
Tử Thần im lặng nhìn Huyền đại nhân.
” Huyền đại nhân, con không biết ngài đang phân vân điều gì nhưng chúng ta không giống như con người, mong ước của chúng ta không bao giờ thành sự thật. Không như Tử Gia, ngài có nhiều lựa chọn hơn bọn con, vậy nên dù ngài chọn như nào thì cũng mong ngài có thể thỏa mãn chính mình.”
” Con……. ” Huyền đại nhân kinh ngạc.
” Tử Gia là nô lệ của Căn Nguyên nhưng Huyền Gia và Mặc Gia thì không, con mong ngài đừng ủy khuất chính mình.”
” Sao con lại biết những điều này?”
” Trong tộc chúng ta Tử Thiên là biểu tượng của sự hủy diệt, Tử Lẫm và Mặc Bối đều là những kẻ cuồng sát, 3 người này sẽ không bao giờ trở thành Gia chủ mà sẽ trực tiếp trở thành Đại nhân. Con hiện tại chưa thể nói cho ngài rõ ràng nhưng con mong ngài mau trở lại Nhà Chính, bọn họ sắp ….. “
Cốc Cốc Cốc !
Tiếng gõ cửa vang lên đánh gẫy lời nói của Tử Thần.
Vân Cao bên ngoài cửa nói rằng Tử Thiên muốn Tử Thần mau trở lại.
” Vậy con xin phép, mong ngài sớm trở lại.”
……………………………………………………
Vân Cao đi đằng trước dẫn đường cho Tử Thần, Tử nhị thiếu gia vẫn lạnh lùng như trước nhưng với Vân Cao mà nói ông vẫn thấy an toàn hơn là khi ở với Tử đại thiếu gia. Những người của Tế, Vân, Huy gia đều tập trung lại ở trong một tòa cao ốc.
Huy Lam đã đứng chờ sẵn ở cửa.
” Chào mừng ngài quay lại, thiếu gia.”
” Ừ.”
” Anh trai ta đâu ?” Bình thường thì Tử Thiên sẽ luôn ở đây chực chờ nhào vào cậu.
Lúc này thì trùng hợp làm sao Xu Lam Du và đội của anh ta đến tìm Tử Thiên, thấy Tử Thần đứng ngay ở đó liền chạy qua chào hỏi.
” Ồ Thiên thiếu gia, cậu vừa mới về sao ?” Phỉ Tư ha ha đi tới.
Tố Mị cùng cậu trẻ theo sau.
” Không thấy cậu qua lấy đồ nên bọn tôi mang qua cho cậu, nhân tiện muốn nhờ cậu hướng dẫn lại vài thứ, lần trước tôi vẫn chưa thành công.” Hà Phi cầm trên tay một gói đồ.
” Huy Lam cậu cũng ở đây à ?” Cậu trẻ rất ngưỡng mộ Huy Lam, còn trẻ nhưng lại rất mạnh, còn hơn là bộ đội đặc chủng như bọn họ nữa.
Tử Thần mặt không đối sắc nhìn bọn họ, Xu Lam Du một lần nữa lại cảm thấy có gì đó là lạ.
” Cậu có gì muốn nói sao ?” Tố Mị cũng cảm thấy Tử Thiên hôm nay là lạ, mọi hôm cậu ta sẽ cười toe toét cơ.
” Ồ, xin lỗi, sao mọi người không vào đây chờ nhỉ?” Tử Thần nở nụ cười nhìn bọn họ.
Huy Lam hết hồn nhìn thiếu gia nhà mình.
” Thiên thiếu gia ?” Huy Lam dè dặt hỏi.
Huy Lam chưa nhìn thấy Tử Thần cười như thế này bao giờ, ngay lúc Tử Thần cười lên trong đầu anh liền nghĩ đây là Thiên thiếu gia.
” Hửm ?” Tử Thần giữ bộ dáng cười mỉm nhìn Huy Lam.
Đám người Xu Lam Du cảm thấy tình huống hiện tại hơi khó hiểu.
Mặc Ti từ bên trong cùng Huyền Hạo ôm một đống đồ đi ngang qua, thấy Tử Thần đứng đó liền kêu một tiếng.
” A Thiên, đứng đó làm gì? Không phải em đang xếp đồ cho Tiểu Thần à? Xuống đây chi vậy ?” Mặc Ti nhìn nhìn qua Huy Lam đang hoang mang, sao nhìn tên nhóc kia bối rối thế?
Một tia suy nghĩ lướt qua đầu,Mặc Ti bỏ đống đồ sang một bên rồi đi về phía Tử Thần. Trước sự kinh ngạc của đám bộ đội, Mặc Ti mỗi tay một bên vén tóc bên tai của Tử Thần sang, khi nhìn thấy cái khuyên tai kia liền nhìn lại mặt em trai mình.
” Tiểu Thần à, à mà khoan, em là Tử Thiên hay Tử Thần thế ?”
Tử Thần vẫn giữ nguyên gương mặt mỉm cười đặc trưng của Tử Thiên.
” Có gì khác nhau sao? ”
Một đám người nhìn nhau.
” Chúng ta đang có khách không phải sao? Để khách đứng ngoài thật thất lễ, Huy Lam, phiền cậu đón tiếp bọn họ.”
Những vị thiếu gia và tiểu thư như bọn họ ngày ngày sống trong Nhà Chính dát vàng, dát bạc, dát ngọc lấp la lấp lánh, cho nên tiêu chuẩn nhà ở cũng khá cao, không đến mức chói lóa nhưng cũng phải đủ sang trọng. Ở giữa sảnh bày biện một bộ bàn ghế lớn trang trọng, mỗi lần vào đây đám Xu Lam Du luôn có cảm giác bên ngoài vẫn còn khi yên ổn, không phải đại dịch như bây giờ.
” Ừm, còn món đồ này.” Hà Phi bối rối nhìn Tử Thần.
” Vì tôi không phải người các anh muốn tìm nên vui lòng đợi ở đây, hoặc anh có thể để đồ lại rồi rời đi cũng được. ” Tử Thần hòa nhã nói, đôi mắt cong cong vui vẻ.
” Trò này quá nhiều rủi ro, kiếp đỏ đen không tin được.” Huyền Hạo nheo mắt nhìn cái người đang cười.
” Chúng ta chả bao giờ đoán đúng được, mà có khi cũng bị bọn nó gài, vợ à, kiếp đỏ đen này không tin được.” Mặc Ti cảm thán, sau đó cùng Huyền Hạo đi xây tổ ấm.
” Xin lỗi, cậu là …….. ” Phỉ Tư nhìn ‘ Tử Thiên ‘ trước mặt.
” Cậu không phải Tử Thiên sao ?” Cậu trẻ buột miệng, Tố Mị bên cạnh lập tức bịt mồm cậu lại.
” Sao mọi người lại đứng hết ở đây thế ?” Giọng nói vang lên từ một bên, Tử Thiên từ một bên đi ra.
Khi hai người này cùng đứng trước mắt, cả một đám ( trừ Huy Lam ) đều há hốc miệng.
” Hai… hai… hai người … ” Tố Mị che miệng.
” Tiểu Thần, anh chờ em mãi.” Tử Thiên bước đến.
” Còn mấy người sao lại ở đây thế?” Anh nhìn đám Hà Phi.
” Tìm anh đấy, em đi trước đây.” Huy Lam lập tức đi trước dẫn đường.
” Tìm tôi có gì sao?”
” Đồ mà cậu nhờ… ” Hà Phi đưa cái túi ra.
” À phải rồi, ngày mai tôi sẽ bảo Huy Lan đem thù lao cho các người. Sao thế ?” Bị nhìn chằm chằm cũng không vui gì.
” Người kia là ……. “
” Em trai tôi – Tử Thần.” Tử Thiên đáp, nhìn như vậy mà không đoán ra hả?
……………………………….
P/s: Pờ lít !!! Hãy đọc trong sự bình tĩnh để tui không phải ra ruộng bí ngồi :v