Căn phòng chỉ có một bóng đèn treo ở giữa trần, tất cả tường và sàn đều là một màu trắng. Căn phòng này làm cho Tử Thần nhớ lại nhà giam trắng chuyên dùng để tra tấn nạn nhân, giờ nhìn vào….. ở lâu trong căn phòng như này quả thật phát điên được đấy.
” Anh có gì cần làm ?” Tử Thần ngồi vắt chân trên Yểm, nhìn Mặc Ti đang ăn táo rộp rộp, táo của cậu!
” Vân Cao nói tình hình cho em chưa?” Nói xong lại chìa tay ra đòi thức ăn.
Tử Thần bày luôn một bàn hoa quả trước mặt Mặc Ti.
” Đã nói.”
” Vậy em biết lão già mà anh đang làm cùng thực nghiệm trên cơ thể người chứ? ” Mặc Ti hỏi.
” Biết, anh ghét lão ta ?”
” Trước thì không, bây giờ thì có. Trước đây hắn cứ khắp nơi ganh đua với anh, nhan sắc thì lại không có tài năng cũng chả cao, xuất hiện hoài thực sự rất bẩn mắt đó ~. Anh vốn định đi rồi nhưng hắn lại đem người của anh đi thực nghiệm, tên rác rưởi đó !!” Càng nói giọng Mặc Ti càng có vẻ tức giận.
” Tế Tam nhà anh lại bị tên rác rưởi đó đem đi mất !!! ” Dị năng điên cuồng tỏa ra tạo thành áp lực, Yểm liền có chút run run.
” Được rồi, bình tĩnh nào.” Tử Thần nói, tay xoa xoa tay ghế do Yểm biến thành như trấn an nó.
” Định là anh mang Tam nhi về nhà để Mặc Hoàng đông xác lại chờ khi tạo được vắc xin sẽ cho nó dùng, dù gì cũng ở cạnh anh hơn 35 năm, nói không có tình cảm thì thật không đúng.” Mặc Ti dù rất tức giận nhưng vẫn thu hồi lại uy áp.
” Vừa mới đi họp về lại phát hiện hắn mang xác thằng bé đi mất, đến khi anh tìm được thì cái xác đã thi hóa hoàn toàn, hết đường cứu chữa. Lúc đấy anh rất tức giận, nhưng một phát giết luôn lại tiện cho hắn quá . Anh muốn hắn sống không bằng chết, nên anh vào đây ngồi chờ, chờ hắn nghiên cứu ra cái thứ gọi là vắc xin kia dựa trên kết quả thực nghiệm của anh, sau đó hành hạ hắn sau, à đâu toàn bộ đám người kia mới đúng.” Mặc Ti cười lạnh.
Tử Thần nhìn người đang cười kia, lời nói thì tàn độc mà trong mắt hiện rõ sự vui sướng và chờ mong biết bao nhiêu, như đứa trẻ biết sắp tới mình được tặng thứ nó muốn.
” Muốn em giúp anh không?” Tử Thần hỏi.
” Tất nhiên rồi, sao lại không chứ ?” Mặc Ti nhào tới ôm cậu.
…………………………………………..
Tử Thần ngồi trên xích đu trong sân nghỉ ngơi, Yểm biến thành con mèo bự nằm cuộn tròn trong lòng cậu, phe phẩy cái đuôi.
” Tử nhị thiếu gia, có người muốn được gặp ngài.” Vân Cao đứng ở một bên cung kính nói.
” Ai?” Tử Thần chống người dậy, dáng vẻ buồn ngủ.
” Người đó tự xưng là Ma Tu.” Vân Cao nói.
” Không quen, không gặp.” Nói xong liền nằm dài ra bãi cỏ cạnh xích đu, Yểm hiểu ý liền từ mèo bự biến thành chó to để chủ nhân gối đầu ngủ.
” Vâng.” Vân Cao chưa từng gặp Yểm, nhìn nó biến qua lại mấy ngày nay cảm thấy rất thú vị.
Nghe danh tiếng của Yên và Yểm đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt thứ vũ khí sống này, đây là dị năng khi đến tận cùng của sự tiến hóa sẽ sản sinh ra ý thức của riêng mình, hình dáng của nó sẽ phụ thuộc vào mong muốn của chủ nhân mình. Nhưng trong Tam tộc chỉ có Tử gia mới có dị năng tiến hóa như vậy, suy cho cùng Tử gia là một gia tộc chinh chiến, tất cả tộc nhân đều có chiến lực vô cùng mạnh cho nên dị năng phải liên tục tiến hóa phục vụ mục đích quân sự, bảo vệ cho hai gia tộc còn lại.
Khi nghe Vân Cao nói lại lời của Tử Thần, Ma Tu thực sự nghĩ rằng bản thân nghe nhầm. Thế quái nào lại không quen cho được ???
” Ngài ấy đã nói không quen không gặp, vậy đấy.” Vân Cao lạnh nhạt trả lời.
” Chúng tôi rõ ràng có quen biết mà !!!” Lý Ân bùng nổ.
Vân Cao làm vẻ mặt mất kiên nhẫn.
” Cậu ta cao từng này, có một ống bạc buộc một lọn tóc cùng khuyên tai bạc, luôn có vẻ trông rất thiếu ngủ, lần trước khi gặp có Huy Lam đi cùng với cậu ấy.” Mặc Tu miêu tả Tử Thần, còn nói vài thứ mà anh quan sát được với Vân Cao.
Nghe những gì người này nói Vân Cao mới đầu có tạm tin, nhưng khúc nghe về Huy Lam xong thì khá chắc chắn những người này biết Tử nhị thiếu gia. Thông tin về ngài ấy không đủ nhưng về nhà họ Huy thì những thông tin cần thiết đều đúng.
” Ngài ấy nói không quen, mấy người giải thích sao?” Vân Cao vẫn không dám liều, liều nhà nào chứ Tử gia thì quả thật không dám.
” Có thể cậu ấy quên chăng, lúc mới gặp lại cậu ấy cũng không nhận ra tôi.” Ma Tu đáp.
Thực tế không hiểu sao cậu ấy nhớ mỗi mặt của Lý Ân còn đám người còn lại thì chẳng nhớ gì cả, bình thường đi giao thiệp toàn Huy Lam làm, cậu ấy luôn nằm ở đâu đó ngủ. Cuối cùng ông vẫn đánh liều đem Ma Tu cùng Lý Ân vào trong nhà, dẫn bọn họ ra ngoài sân vườn, Tử Thần ở dưới bóng cây dựa vào Yểm ngủ đến chẳng biết trời đất.
” Xin hãy đợi một chút, mời ngồi.” Vân Cao chỉ vào bộ sofa đặt ngoài hiên.
” Cảm ơn. ” Ma Tu nói.
Sau khi Vân Cao ra ngoài để gọi Tử Thần, Lý Ân ngồi thụp xuống sofa.
” Lần nào gặp cậu ta cũng luôn trong tình trạng ngủ gà ngủ gật nhỉ, cậu thấy sao hả cậu chủ?” Lý Ân nhìn Vân Cao đằng xa đang cẩn thận đánh thức Tử Thần.
” Những người bên cạnh cậu ta luôn coi cậu ta như thần, chủ nhân mà phục vụ vậy, thật lạ làm sao. ” Lý Ân tiếp tục.
Ma Tu không để ý những gì Lý Ân nói, chỉ chăm chú nhìn người đang nằm ở đằng kia. Cậu ấy từ từ chống người dậy, khuôn mặt khá khó chịu giống như đang ngủ ngon thì bị lôi dậy khỏi giấc ngủ, sau đó đôi mắt kia liền quét về phía họ. Khi chạm phải ánh mắt ấy, Ma Tu liền giật mình, tim liền lạc mất một nhịp.
Tử Thần không thích trời nắng, mỗi khi trời nắng cậu đều rất buồn ngủ, là vì dị năng của cậu một là băng hai là ám, cả hai đều không phải loại chịu nhiệt. Trời càng nắng gắt cậu càng buồn ngủ, chỉ có Tử Thiên mới chịu nổi cái thời tiết như hút mỡ này, thậm chí còn thích.
” Hai người là ai thế ?” Tử Thần ngồi xống ghế đối diện với bọn họ, dụi đôi mắt ngái ngủ của mình.
” Cậu thật sự không nhớ ra bọn tôi đấy à?” Lý Ân quả thực rất bất lực.
” Cậu nhớ Huy Lam chứ?” Ma Tu nhẹ nhàng hỏi.
” Biết.”
Sau đó Ma Tu kể lại từng sự việc trong thời gian bọn họ ở cùng nhau, hỏi rất nhẹ nhàng và cuối mỗi câu hỏi đều hỏi cậu có còn nhớ không.
” Vậy mấy người cần cái gì?” Tử Thần tựa vào ghế, Yểm ngoan ngoãn nằm cạnh chân cậu.
” Một giao dịch nhỏ, cậu thấy sao?” Ma Tu nhìn thẳng vào mắt Tử Thần, mỉm cười nói.
…………………………………………………………….
P/s: Lạy hồn các bạn đọc trong bình tĩnh chứ chưa gì đã 60 views nhanh thế, ép tui ra chương mới phỏng :)))