Mạt Thế Chi Thần

Chương 3: Mạt Thế Đến Rồi !



   Hai ngày sau đến rất nhanh, nhất là khi có người mong nó đến thật nhanh. Đối với Tử Thiên mà nói hai ngày này quả thật rất tuyệt vời, 2 người đi khắp nơi, tham quan đủ mọi danh thắng, thậm chí còn đi leo núi nữa. Nhưng…………….. đối với Tử Thần mà nói, 2 ngày này là cực hình. Phải làm sao khi ông anh ngốc dây thần kinh vận động quá phát triển của bạn lôi bạn đi khắp nơi ? Mỗi sáng thức dậy còn chưa kịp ăn sáng liền bị kéo đi ? Hơn nữa thành phố A có rất nhiều cảnh đẹp nhưng núi không có trong danh sách, liền bị lôi ra ngoại ô leo núi, thậm chí còn định cắm trại qua đêm bên ngoài luôn?

   Khi đó, Tử Thần chỉ mong mạt thế đến luôn đi để Tử Thiên bớt ” tăng động “, cho dù họ vừa mới tỉnh lại từ chu kỳ cách đây không lâu nhưng có cần phải đi hết trong 2 ngày không ??? .

   Buổi sáng của hai ngày sau, đúng 7h30, Tử Thần đang đứng đợi Ma Tu bên ngoài tiệm cà phê nọ. Hôm nay cậu mặc bộ đồ đen, chiềc quần đen tôn lên đôi chân dài, đôi giày thể thao đen trắng tạo cảm giác trẻ trung, chiếc áo phông đen cổ chữ V khỏe khoắn, nói chung là một thanh niên đẹp trai ngời ngời đang được hội chị em cô dì xung quanh đó liếc nhìn.

   Ma Tu quả thật đến rất đúng giờ, khi kim phút vừa dịch đến số 6 thì mọt chiếc Chevrolet đen xuất hiện. Sau cửa kính xe đang dần hạ xuống là khuôn mặt anh tuấn của Ma Tu, đối diện với khuôn mặt lạnh te của Tử Thần, càng nhìn anh càng thấy cha mẹ họ quả thật biết đặt tên.

” Để cậu chờ lâu. ” Ma Tu cười lịch sự, sau đó mở cửa xe cho cậu, rồi tự giác ngồi dịch vào trong.

   Tử Thần ừ một tiếng rồi ngồi vào trong xe.

” Hàng cập bến rồi? ” Tử Thần lơ đãng hỏi.

” Vừa đến nơi, cậu có chắc hàng sẽ không bị kiểm tra qua?” Dù cho nhận được lời cam đoan từ Tử Thần nhưng Ma Tu vẫn không thể không lo cho được.

” Đến nơi rồi anh sẽ biết. ” Tử Thần nghiêng đầu tựa vào cửa xe, còn khoảng chừng 20 phút nữa mới tới nơi, trước đó Mặc Hoàng đã truyền âm cho cậu, nói đã chuẩn bị xong hết rồi.

“Cậu nhóc, tên cậu là gì vậy?” Giọng nói từ phía trước truyền đến, là của người đàn ông lái xe. ” Tôi tên là Lý Ân, cậu có gọi tôi là Lý ca. ” 

   Tử Thần ” …… ” Dạo này xã hội đen rất thân thiện.

” Tôi là Tử Thần. ” Ngẫu nhiên làm quen cũng không sao, dù sao người  này cũng khá dễ gần.

” Nghe Thiếu gia nói cậu là khách hàng lớn của chúng tôi, có vẻ thất lễ nhưng tôi có thể hỏi cậu sẽ dùng nó làm gì vậy ?” Lý Ân là một người tầm 30 tuổi, nước da rám nắng, mày rậm, khuôn mặt phúc hậu làm Lý Ân nhìn sơ qua thì không giống xã hội đen mà giống một người công chức làm công ăn lương hơn.

” Tôi chưa dùng thử súng bao giờ, lại sắp có việc cần đến, mua về luyện tập trước. ” Tử Thần đạm bạc trả lời.

   Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Ma Tu nhấc máy lên nghe, một lúc sau, anh bỏ máy xuống cất lại vào túi áo. Xoay người lại nhìn vào Tử Thần đang nhắm mắt dựa đầu vào cửa xe, mở miệng nói ” Hàng đã nhập xong toàn bộ, đúng như cậu nói, không ai kiểm tra, chúng tôi đã để phần của cậu lại cảng còn toàn bộ đã mang về. Trên đường đi cũng rất thuận lợi, không có vấn đề gì. “

” Tốt ” Tử Thần mở miệng nói.

   Ma Tu đến giờ vẫn không tin được, vì lo thiếu niên này không làm được mà anh còn chuẩn bị thêm rất nhiều thuộc hạ bảo vệ kho hàng. Nhưng thuộc hạ vủa anh mới gọi tới báo cáo, quả thực không ai tới kiểm tra, lúc vận chuyển về cũng vậy. Chưa từng có vụ hàng nào suôn sẻ như này.

” Cậu nhóc quả thật không tầm thường. ” Lý Ân là một trong những thuộc hạ gần gũi nhất của Ma Tu, từ khi Ma Tu còn nhỏ đã theo anh rồi.

” Qúa khen. ” Vẫn là giọng điệu hờ hững.

   20 phút sau, xe đã tới bến cảng. Đứng ở ngoài cổng là một chàng trai tuấn mỹ, nhìn qua thì tuổi cũng bằng Tử Thần. Chàng trai mặc bộ đồ thể thao thoải mái, mang một chút bụi bặm của đường phố, trên cổ đeo một chiếc vòng dây dài, mặt dây chuyền màu đen khắc đồ án ở phía trước bụng dưới ánh nắng lóe lên tia sáng. ( ý mình là vòng đeo này có dây rất dài đó, nếu đeo vào thì mặt dây chuyền sẽ ở phía trước bụng í. )

   Vừa nhìn qua là biết, đồ án đó là đồ án của Mặc gia, mà người duy nhất dính líu đến vụ buôn hàng cấm mà còn vui vẻ nhận lời này thì chỉ có một người thôi – Mặc Hoàng.

” Tiểu Thần, bên này bên này. ” Mặc Hoàng trông thấy Tử Thần vừa bước xuống xe liền vẫy tay gọi lớn.

” Vị này là …. ” Ma Tu có chút mờ mịt hỏi.

” Đây là anh họ của tôi – Mặc Hoàng, anh ấy là người giúp các anh chuyển hàng đi. ” Tử Thần giới thiệu hai người với nhau.

” Ra vậy, cảm ơn cậu. ” Ma Tu khách sáo nói.

” Tôi dẫn Tiểu Thần đi là được rồi. ” Mặc Hoàng mỉm cười.

” Vậy thì tôi xin phép. ” Ma Tu gật gật đầu với 2 người sau đó rời đi.

   Nhìn bóng dáng xe đã đi xa, Tử Thần vẫn là bộ mặt than ngàn năm không đổi quay sang nhìn Mặc Hoàng vẫn đang mỉm cười.

” Tiểu Thần không chào đón tôi sao ? Thật đau lòng mà. ” Nhìn Tử Thần quay bước hướng vào trong, còn không thèm nhìn mình một cái. Mặc Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu rồi đuổi theo sau.

” Hàng đâu ? ” Tử Thần lạnh nhạt hỏi.

” A Thiên mang đi rồi. ” Mặc Hoàng chắp 2 tay ra sau gáy, bước song song với Tử Thần.

” Anh ấy mang hết đi rồi ? ” Tử Thần có chút ngạc nhiên.

” Ừ, sáng nay tôi qua đón cậu ấy đi chung á, sau khi cậu đi một lúc thôi. ” Mặc Hoàng cười đến là vui vẻ ” Nè nè, mau vào không gian của cậu đi. “

   Tử Thần thở dài một tiếng, liền kéo Mặc Hoàng vào không gian.

   Lúc này trong không gian tràn ngập mùi đồ ăn thơm nức mũi, một bàn lớn đồ ăn được Tử Thiên chuẩn bị xong. Còn súng ống ấy hả? Ném sang góc nào đó rồi, mùi thuốc súng kinh quá, mà mũi Tử Thiên lại thính lắm cơ.

” Mặc Hoàng ~~~ “

   Khoảnh khắc khi hai con người tưng tửng gặp nhau là thế nào ? Tất nhiên là màn bắt tay đầy cảm động rồi, còn xoay vòng vòng được nữa cơ mà. 

   Tử Thần nhìn anh trai nhà mình với Mặc Hoàng, trong lòng thầm cảm thán. Sao tộc nào cũng phải có một tên tưng tửng, cấu tạo não đơn giản lại còn là trùm gây chuyện nhỉ ?

   Lại nói Tử gia có Tử Thiên nổi tiếng vì độ ” bất thường ” kể cả trong tính cách lẫn cư xử, bạn có thể hiểu đây là một con người đơn giản, vô tâm vô phế, sống mặc kệ đời !! Mặc gia lại có Mặc Hoàng nổi tiếng vì sự ” Lạc quan ” thái quá, dị năng của cậu ta là tiên đoán cùng che giấu, trong tộc không ít người từng lọt bẫy của cậu ấy rồi, là tên biết hưởng thụ đời nhất trong những kẻ phá hoại ( thế thì phá như nào chắc ai cũng biết ). Còn Huyền gia ấy hả, có một thanh niên tươi sáng yêu đời, là tổ hợp của hai phần tử vừa nói trên – Huyền Phù, độ ” bình thường ” thì không nói cũng biết, độ phá hoại không cần nói cũng biết, túm lại là tên Vô tâm vô phế nhất.

   Bất cứ chu kỳ nào cũng có mấy người như thế, mấy lão gia chủ muốn quản cũng không được. Mà 3 người này rất thân nhau, mỗi lần đi thu dọn tàn cuộc lại làm cho 3 gia tộc càng thêm thân thiết  cùng đồng cảm, không phải chỉ mỗi tộc mình mới có kẻ phá hoại. Thế là từ đó 3 gia tộc rất thân với nhau, thế mới nói phá đúng cách thì tuy không mang lại cái gì xấu mà còn mang lại nhiều thứ tốt.

   Mặc kệ hai tên dở hơi đang tâm sự, Tử Thần liền ngồi ăn cơm, nhân tiện dùng tinh thần lực dò xét số hàng hóa vừa bị Tử Thiên quăng ở một góc. Qủa nhiên là hàng tốt, chất luợng tuyệt hảo.

” Tử Thần !!! ” Giọng Tử Thiên từ phía cạnh hồ truyền đến.

   Tử Thần nâng mí mắt lên, bước đến chỗ cạnh hồ. Mặc Hoàng đã đi từ lúc nào rồi, giờ chỉ còn 2 người ở trong không gian.

” Sao vậy?”

” Còn gần nửa tháng nữa mới ” đến lúc “, em muốn ngủ trong quan tài 1 lúc không?” 

   Ngủ trong quan tài sẽ làm ổn định linh lực trong cơ thể, dù gì cũng tốt, Tử Thần gật gật đầu. 

   Thế là hai người quyết định đi ” ngủ “, khi họ tỉnh lại, mạt thế đã bắt đầu rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.