“Anh!”
Thẩm Hạo như một viên đạn phóng vào lồng ngực Thẩm Mộc, gắt gao ôm lấy anh.
Thẩm Mộc hơi kinh ngạc, đoan trang nhìn vẻ mặt em trai, loại cảm giác quen thuộc như “Qua trăm cay ngàn đắng thiên sơn vạn thủy rưng rưng tương phùng” này là chuyện gì? Chẳng lẽ em trai sống ở chỗ này không tốt? Anh dùng ánh mắt dò hỏi Lý Hòa Quang, vị lính xuất ngũ giản dị này muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Ở chỗ của Chu Lâm…… không sao chứ?”
“……”
Thẩm Mộc làm bộ nghe không hiểu.
Đây là một phòng ký túc xá bốn người, giống như ở đại học vậy, vốn là nơi ở của công nhân đầu bếp linh tinh, sau khi đám Dương Phán vào viện nghiên cứu, liền chiếm cứ một khu, chỗ Thẩm Hạo và Lý Hòa Quang đang ở, chính là một trong những phòng phân cho Chu Lâm. Bởi vì mới được phân chia, phòng chưa đầy người, ngoại trừ Thẩm Hạo và Lý Hòa Quang, còn có một tên mặt trẻ con. —— Đây là nguyên nhân Thẩm Mộc không muốn giải thích.
Tựa hồ nhận thấy được nguyên do Thẩm Mộc ít nói, mặt trẻ con làm bộ phát ngốc thực tế đang dựng lỗ tai chuẩn bị nghe bát quái quay đầu ra, nghiêm trang nói: “Khụ, nói thật, không phải tôi cố ý quấy rầy các cậu, nhưng mà gần đây một mình ra ngoài rất nguy hiểm!” Cậu ta thần bí hề hề nói: “Nghe đến tin đồn kia chưa?”
Thẩm Hạo vẫn chôn trong lồng ngực Thẩm Mộc.
Lý Hòa Quang lại lấy dao quân dụng ra.
Mặt trẻ con: “……”
Không ai cổ động bạn cùng phòng tịch mịch, cậu ta chọc chọc lưng Thẩm Hạo, bĩu môi: “Cậu đã bao lớn rồi, còn chưa cai sữa à?”
Thẩm Mộc sờ sờ đầu em trai, đẩy tay mặt trẻ con ra, nhàn nhạt nói: “Trước khi ngủ Tiểu Hạo sẽ uống sữa bò, cậu cũng biết à.”
Đương nhiên chỉ là trước mạt thế.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Mặt trẻ con chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, mới phản ứng lại, vừa rồi hình như là Thẩm Mộc nói chuyện cười. Đù má, cảm giác không bình thường bạo biểu rồi được không! Một khuôn mặt nghiêm túc, đoan trang, cấm dục như vậy, trang bị nhân thiết không nên là người mắc chứng mặt than ít lời sao?
Lời ít ý nhiều, âm điệu kéo dài, giọng trầm thấp, a, dù sao chính là khuôn mẫu cao thủ võ hiệp.
Thẩm Hạo rốt cuộc cũng ra khỏi lồng ngực anh trai, ngồi thẳng, khinh bỉ nói: “Chú không biết cái gì gọi là ‘ một ngày không gặp như cách ba thu ’ sao? Tôi với anh tôi đã chín năm không gặp rồi! Nhân sinh có bao nhiêu cái chín năm chứ?!” Hắn chỉ chỉ bạn cùng phòng: “Anh, đây là Tề Duyệt đại thúc.”
“Đại thúc em gái cậu! Tôi mới 28 được không!” Mặt trẻ con nhe răng trợn mắt, phản bác nói.
Thẩm Mộc có chút kinh ngạc: “Cậu mười sáu?”
Tề Duyệt đỡ trán: “Đây là cái kết luận thần kỳ từ nơi nào đến……”
Thẩm Mộc biện hộ cho kết luận của chính mình: “Từ khoa học tự nhiên.”
“?!”
Thẩm Hạo đắc chí dào dạt: “Chú không biết ‘ nhị bát niên hoa* ’ là chỉ mười sáu tuổi sao?”
* Cách nói văn vẻ của thi nhân cổ đại, 2×8=16
Tề Duyệt thành thật mà lắc đầu.
Có người ngoài ở đây, rất nhiều chuyện đều khó mà nói. Hai anh em liếc nhau, Thẩm Mộc hỏi: “Vừa rồi anh nói là đồn đãi gì?”
Tề Duyệt đè thấp giọng: “Nghe nói, có người mất tích!”
“Này không phải rất bình thường à?”
Không sai, bình thường.
Mạt thế nhân tâm không còn, pháp luật và đạo đức đều không thể ước thúc, cái trước vốn dĩ là tác phẩm tâm huyết có quốc gia cưỡng chế hậu thuẫn, hiện giờ là thùng rỗng kêu to; cái sau phải xem bản tâm, mà bản tâm của tội phạm thế nào cũng không phải là rộng thượng thiện lương. Bởi vậy, mặc dù thủ lĩnh như Dương Phán và Chu Lâm có được uy thế, cũng vẫn không cách nào ngăn cản nhiều việc phát sinh, ví dụ như, chạy trốn.
Có một số người cho rằng, mạt thế là chuông tang cho toàn nhân loại, còn có một bộ phận người cho rằng, mạt thế là công viên trò chơi cuồng hoan, thậm chí, cho rằng đây là cổ đại chư hầu cát cứ, có thể chiếm núi làm vua, độc bá một phương. Hơn phân nửa tội phạm trong xương cốt đều là kiệt ngạo khó thuần, sao mà để ý một thủ lĩnh chỉ được thừa nhận ngoài miệng?
Bởi vậy, lấy danh đi ra ngoài cướp bóc sau đó chạy không thấy nhiều, nhưng cũng không ít.
Đám Tần Ca xử lý tốt ba cái thi thể, đám người sau đi ra ngoài không phát hiện ra đồng bạn, rất khó nói ba người kia là không còn hay là chạy rồi, cũng lười truy cứu. —— Việc này cho bọn Thẩm Mộc một ít lợi, nhưng cũng làm tiến độ của kế hoạch có chút nhấp nhô.
Đúng vậy, kế hoạch.
Đây là ngày thứ ba tiến vào viện nghiên cứu.
Ngày đầu tiên Thẩm Mộc không làm gì, ngày hôm sau giết chết Thái giáo sư, ngày thứ ba sửa sang lại tâm tình, thuận lợi nghĩ ra một kế hoạch thô ráp, thương lượng với Chu Lâm một số chi tiết, liền bắt đầu thực hành.
“Ngay từ đầu tôi cũng cho rằng là bình thường, không chừng chính là người anh anh em nào đó cướp được dê béo, có ăn có mặc có xe, dứt khoát rửa tay gác kiếm tiêu sái bỏ đi, nhưng hôm nay, lại có người mất tích!” Tề Duyệt xê dịch, đứng sát vào chút: “Trọng điểm ở chỗ, người mất tích căn bản không đi ra ngoài!”
Ánh mắt Thẩm Hạo sáng lên: “Án giết người trong mật thất?”
Hai tên ngụy trinh thám bắt đầu giống mô giống dạng mà thảo luận:
“Không không không, không tính là mật thất, viện nghiên cứu có ống thông gió mà. —— Nhất định là hung thủ tiến vào từ đó.”
“Bớt chém gió, chỗ như thế sao có thể không có ai canh?”
“Hay là Thái giáo sư trộm bắt người đi làm thực nghiệm?”
“Ảo phim à, cậu cho rằng ông ta là quái nhân khoa học chắc……”
“Nếu thật là phim, tình tiết đổi thành thực nghiệm mất khống chế, tang thi cao cấp chạy ra bắt đầu săn giết nhân loại mới tương đối hợp lý được không?”
“Nói không chừng có người ẩn nấp đi vào!”
“Miêu nữ? Batman? Spider man?”
“……”
Mắt thấy Thẩm Hạo dần rơi vào thế hạ phong, Thẩm Mộc nửa điểm cũng không có ý tứ chi viện cho em trai, mà ngồi một bên xem náo nhiệt. Sau khi biết được tin cha mẹ chết, phân lượng của tên ngốc bạch ngọt Thẩm Hạo này trong cảm nhận của Thẩm Mộc liền tăng lên nhiều, ví dụ như giờ phút này, tầm mắt Thẩm Mộc nhìn về phía hắn, so với bình thường nhu hòa hơn nhiều.
—— Thế nên Thẩm Hạo ngẫu nhiên quay đầu lại, cả người đều run lên.
“Anh” Thẩm Hạo thận trọng: “Anh……” Hắn ngắm nghía từ trên xuống dưới, chủ đề liền thay đổi: “Vòng tay từ đâu ra?”
“Chu Lâm đưa.”
Thẩm Hạo nắm chặt tay thành nắm đấm: “Hắn ta và anh đã tiến triển đến bước nào rồi?”
Cho dù Lý Hòa Quang nói là Chu Lâm giả vờ, nhưng đây rốt cuộc chỉ là phỏng đoán, huống chi anh trai xinh đẹp như hoa như vậy, sẽ không bị…… Ô ô ô. Thẩm Hạo não bổ ra tiết mục “Bán thân vì em trai”, rối rắm đến muốn khóc.
“Bóc”
Thẩm Mộc cong ngón trỏ, búng lên trán em trai, cảnh cáo: “Mặc kệ em đang suy nghĩ cái gì, dừng ngay cho anh.” Nhìn vẻ mặt liền biết không phải chuyện tốt.
Thẩm Hạo che trán, vẫn bướng bỉnh dùng ánh mắt rối rắm nhìn anh, Thẩm Mộc thở dài, nói: “Anh thật sự không sao, chỉ nói cho hắn ta những gì chúng ta đã trải qua trên đường đến đây thôi.”
Ánh mắt Lý Hòa Quang lóe lóe.
Hắn tiếp thu tin tức từ trong những lời này, nhưng cũng không muốn nghĩ sâu, dù sao có người quyết định ở đây, nghe theo là được rồi.
“Nếu như vậy…” Thẩm Hạo nhớ tới ánh mắt vừa rồi anh trai nhìn hắn, chần chừ nói: “…… Anh, có phải anh đụng phải cái gì không sạch sẽ hay không?”
Thẩm Mộc lạnh mặt: “Không có.”
Tề Duyệt nhảy ra: “Nếu là thứ không sạch sẽ, đụng phải mà không biết cũng thực bình thường.” Cậu ta như suy nghĩ gì đó: “Các cậu nói xem, án mất tích này có thể có liên quan đến thứ không sạch sẽ kia hay không?” Càng nghĩ càng thấy đúng, bạn cùng phòng nói: “Các cậu xem, Thái giáo sư làm thực nghiệm trên cơ thể người, khẳng định sẽ có người uổng mạng và người không cam lòng, hóa thành lệ quỷ cũng không chừng.”
“Làm sao anh biết?”
“Hả?”
Thẩm Mộc nhìn chằm chằm cậu ta: “Chuyện Thái giáo sư làm thực nghiệm trên cơ thể người, là cơ mật.”
Chu Lâm từng nói, thủ hạ của hắn ta, cũng chỉ có Lương Xán và Phương Lượng biết.
Tề Duyệt làm mặt mộng bức: “A, là chuyện này à?” Cậu ta gãi gãi mặt, nghiêng nghiêng đầu, ý đồ bán manh: “Cái này…… Kỳ thật tôi cùng với mấy vị đại ca ở đây quan hệ không tồi, từng nghe bọn họ nói qua.”
Thẩm Mộc không tỏ ý kiến: “Ai nói?”
Tề Duyệt làm ra vẻ mặt “Cậu thắng”: “Được rồi, kỳ thật là tôi nghe lén được.”
“Ồ.” Đọc trên wattpad nha quý zị
Ồ là có ý gì? Tin không? Không tin chứ gì? Cả người Tề Duyệt không thoải mái, cố tình con đường tin tức cậu ta biết này đích xác không thể để người khác biết, chỉ có thể âm thầm nói chính mình cẩn thận, nuốt xuống cái giáo huấn này. Còn tưởng chuyện thực nghiệm trên cơ thể người rất nhiều người biết chứ, này có gì mà phải giấu giếm QAQ.
Cậu ta tự nhiên không biết, Thái giáo sư làm thực nghiệm trên cơ thể người cũng không phải loại ý nghĩa thông thường này, mà là người chột dạ, luôn muốn che giấu chính mình.
Thẩm Hạo hứng thú bừng bừng: “Chẳng lẽ thật sự có quỷ?”
Thẩm Mộc đột nhiên nhớ tới Hughes. Hình thái hiện giờ của vị Tự Nhiên chi thần này, có thể tính là quỷ không? A, hình như ở Thần Tuyển đại lục gọi là u linh.
Lúc bọn họ thảo luận đề tài này, bên kia, có người cũng đang làm chuyện tương tự.
Nắm tay Dương Phán đập lên bàn, đánh ra một cái hố nông mắt thường có thể thấy được: “Thật sự không có bất kỳ dấu vết gì?”
Vẻ mặt nam mắt kính nghiêm túc: “Lão đại, ta đã tự mình đi nhìn, còn cho người đi tìm toàn bộ viện nghiên cứu, sống không thấy người, chết không thấy xác.”
Lần mất tích này đã là người thứ ba.
Sau khi một người đầu tiên không thấy bóng dáng đâu, không mấy người thấy kỳ quái, bởi vì người này biến mất khi chuẩn bị đi ra ngoài “tuần tra”, không chừng chính là tự mình chạy; người thứ hai, thì mất tích vào buổi tối, bạn cùng phòng buổi tối mơ mơ màng màng nhìn thấy hắn đứng dậy, phỏng chừng là đi WC, sau đó liền không còn trở về —— thực không thích hợp.
Thị giác của con người vào buổi tối sẽ bị ảnh hưởng, bên này giảm bên kia tăng, tang thi cũng không phải dựa vào đôi mắt để cảm ứng người sống, hơn nữa vào ban đêm sẽ càng linh hoạt nhạy bén, chẳng ai dại dột buổi tối chạy ra ngoài tìm chết.
Điều này khiến cho nam mắt kính chú ý.
Ngay khi gã sắp làm rõ ràng chuyện này, người thứ ba mất tích.
Lần mất tích này, là nữ nhân của Dương Phán, là đoạt tới, lớn lên xinh đẹp, còn rất có đầu óc, rất được Dương Phán yêu thích —— Trọng điểm ở chỗ, cô ta mất tích khi ở cùng Dương Phán.
Nghĩ đến việc đã trải qua, Dương Phán liền một đầu mồ hôi lạnh.
Ban ngày ban mặt, gã chỉ đứng dậy đi lấy cái chăn thôi, đột nhiên cảm thấy phía sau thực an tĩnh, an tĩnh đến quá phận —— Gã xoay đầu.
Phía sau rỗng tuếch.
Dương Phán nhăn chặt mày kẹp chết được ruồi: “Đây là chuyện gì chứ?”
Nam mắt kính nghiêm túc nói: “Lão đại, anh cẩn thận nhớ lại một chút, lúc ấy thật sự không có chỗ nào không đúng sao?”
“Không có, cô ta cầm hoa tới tìm tao, hỏi tao có phải rất đẹp hay không, tao nói cô còn đẹp hơn, sau đó……”
Ừm, tắt đèn.
Nam mắt kính cũng không muốn nghe tiếp, vì thế ngắt lời nói: “Hoa? Hoa gì?”
“Sao tao nhận ra được?” Dương Phán tỏ vẻ một cách đương nhiên, sau đó miêu tả: “Trắng đến hơi trong suốt, khá đẹp.”