Một bữa ăn sáng trôi qua trong ánh mắt đầy vẻ kinh dị của hai vợ chồng Phó gia.
Sau khi ăn sáng xong, Bạch Thiên Thiên sẽ trở về nhà của mình ngủ một chút, nhưng hôm nay Bạch Thiên Thiên còn chưa kịp về nhà, thì chị gái nhỏ Oánh Oánh rất xinh đẹp mà Thẩm Giai nhắc tới đã đến rồi.
Bạch Thiên Thiên đứng ở bên cạnh Phó Thanh Trạch ngửa đầu nhìn cô gái nhỏ cao gần bằng Phó Thanh Trạch trước mặt, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Ma ma nói cô lớn lên liền có thể cùng anh trai ở bên nhau, có phải là chờ đến lúc cô cao bằng chị gái nhỏ này không?
Ai.
Cô khi nào mới có thể cao bằng chị gái này đây…
Sau khi Hàn Oánh Oánh cùng Thẩm Giai và Phó Thanh Trạch chào hỏi xong, thấy Bạch Thiên Thiên vẫn luôn nhìn mình liền tò mò hỏi “Dì, em gái này là ai vậy?”
“Thiên Thiên, con có muốn tự giới thiệu không?” Thẩm Giai hỏi Bạch Thiên Thiên.
“Vâng!” Bạch Thiên Thiên nhu thuận gật đầu, nói với Hàn Oánh Oánh “Xin chào chị Oánh Oánh, em tên là Bạch Thiên Thiên.”
“Em thật đáng yêu nha.” Hàn Oánh Oánh lên tiếng, quan sát kỹ Bạch Thiên Thiên vài lần, nhịn không được cảm thán.
Bạch Thiên Thiên nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt có một chút đắc ý.
Phải như vậy chứ.
Anh trai đã nói là cô lớn lên xinh đẹp nhất rồi mà!
“Anh họ, bài tập hè của anh đã làm xong chưa?” Hàn Oánh Oánh ngược lại hỏi Phó Thanh Trạch.
Phó Thanh Trạch gật đầu.
“Em có vài đề toán không làm được…”
“Chờ một chút nữa anh sẽ giảng cho em.” Phó Thanh Trạch nói.
“Được.” Hàn Oánh Oánh cười sáng lạn.
Tay của Phó Thanh Trạch lập tức liền bị cô nhóc nào đó vụng trộm bắt lấy.
Dáng vẻ của hai người bọn họ nói chuyện thật vui vẻ…
Rõ ràng cô xinh đẹp nhất, vì cái gì anh trai lại rất ít nói chuyện với cô chứ?
Phó Thanh Trạch cảm giác được tay mình bị Bạch Thiên Thiên bắt lấy, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhìn hắn như vậy rất giống một bảo mẫu đang chăm sóc trẻ em vậy, như thế sẽ bị người khác chê cười mất!
Có thể nghĩ đến em họ cũng không phải người ngoài, nếu như hắn tránh thoát khỏi tay của Bạch Thiên Thiên, cô lại làm nũng giả ngu muốn hắn một lần nữa dắt tay cô thì sao, hắn liền đem cái ý nghĩ đem tay rút lại bỏ đi.
Thế nhưng Phó Thanh Trạch không biết, vì phản ứng này của hắn làm trong lòng Bạch Thiên Thiên đắc ý biết bao nhiêu, càng thêm kiên định với ý nghĩ của bản thân.
Hì hì.
Cho dù có chị gái nhỏ đến, thế nhưng anh trai vẫn là thích cô nhất đó!
Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, Bạch Thiên Thiên liền nghe Phó Thanh Trạch nói “Đi thôi, anh đưa em về nhà đi ngủ.”
“Không cần!” Bạch Thiên Thiên vội vã từ chối.
“Không buồn ngủ sao?”
“Không buồn ngủ!” Bạch Thiên Thiên chém đinh chặt sắt.
Thế người nào lúc ăn sáng đã đánh ngáp vài cái vậy?
“Trở về.” Phó Thanh Trạch nói.
“Không muốn không muốn, không cần!” Bạch Thiên Thiên vung cánh tay, không cho Phó Thanh Trạch có cơ hội bắt lấy tay của cô.
Nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Thiên Thiên, Phó Thanh Trạch vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ có thể hỏi cô “Vậy thì em muốn làm gì?”
“Muốn chơi cùng với anh.” Bạch Thiên Thiên nói.
“Anh không muốn chơi.” Phó Thanh Trạch nói “Anh muốn học tập.”
“Vậy em cũng muốn học tập!” Bạch Thiên Thiên nghiêm túc nói.
Phó Thanh Trạch: “…”
“Em học cái gì?” Phó Thanh Trạch nói.
“Học…” đôi mắt to tròn của Bạch Thiên Thiên đảo qua đảo lại hai vòng, đột nhiên nghĩ đến mấy cái xưng hô Lê Vũ Đồng dạy cô mấy ngày trước nói “Honey, dar…”
Bạch Thiên Thiên còn chưa nói xong Phó Thanh Trạch liền nhanh chóng quyết định “Đi theo anh, nhưng không cho phép nói chuyện!”
“Được a!” Bạch Thiên Thiên lập tức đắc ý lớn tiếng đáp.
Trả lời xong, cô mới nhớ tới việc Phó Thanh Trạch không cho phép cô nói chuyện, lập tức duỗi ra cánh tay đầy thịt gắt gao che miệng của mình, biểu thị cô sẽ không nói chuyện nữa.