Hắn nhân cơ hội cởi bỏ áo sơ mi, tiện đà cúi người khéo léo hướng tới khuôn ngực của cô, cách một tầng vải mỏng manh ma sát nụ hoa mẫn cảm.
Mộ Sở Văn không còn cười nữa, sắc mặt nháy mắt đỏ lên, kinh hoảng nói: “Anh đã nói sẽ không điên đến mức…”
Cô không thể nói xong câu, chỉ có thể cố hết sức nâng ngực tráng bàn tay của hắn, nhưng lại một chút khí lực đều không có, nhìn qua lại giống như đang cố ưỡn ngực vào long bàn tay để hắn vuốt ve của hắn mình.
“Đâm vào em! Phải không?” Nghiêm Giản Kiệt biết rõ cô không thể phản kháng nổi, liền đắc ý hơi nhấc mông lên, gắng gượng để cự vật cứng nóng hai chân cô, hắn trầm thấp cười nói: “Cách quần lót đương nhiên sẽ không đâm vào được.”
Nhưng mà, lúc hắn dời tầm mắt xuống, lại ngoài ý muốn nhìn thấy cô thần bí khu tam giác thần bí, cây cỏ rậm rạp bị dâm dịch dính lại kết thành nhiều bó lớn nhỏ, qua đó có thể thấy được đêm qua cô đã có bao nhiêu kịch liệt!
“Đừng nhìn chỗ đó! Ưm…” Cô không kịp ngăn cản đã bị hắn cởi ra, lộ rõ lông mao của cô.
Còn tưởng rằng hắn sẽ mượn cơ hội này mà nhục nhã cô một phen, không ngờ Nghiêm Giản Kiệt lại tự trách nói: “Tối hôm qua không kiên quyết đưa em về nhà là tôi sai, ngày hôm qua không kịp thời tuyên bố với những kẻ khác rằng em là người phụ nữ của tôi cũng là tôi sai, tất cả những gì mà em đã phải chịu đựng đều là do tôi.”
Mộ Sở Văn kinh ngạc lắc đầu, cô không cần hắn nhận trách nhiệm, chỉ cần từ nay về sau đừng đụng vào cô là tốt rồi.
“Hay là thế này, tôi sẽ tuyên bố với các tập chí lớn về chuyệnchúng ta kết hôn, nếu lại có kẻ nào dám chạm vào em, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ!” thần sắc Nghiêm Giản Kiệt nghiêm túc nói, nhẹ nhàng kéo váy của cô xuống, đắp chăn cho cô.
“Tôi không…” Cô muốn mở miệng từ chối, lại bị ngón trỏ hắn đè lại.
“Từ chối tôi thì ba an hem nhà bọn họ sẽ lại tìm tới giày vò em!” bàn tay to ấm áp khẽ vuốt gương mặt cô, dọc theo cằm nói: “Gả cho tôi, tôi sẽ “Yêu” em thật tốt!”
“Tôi không cần! Tôi cũng không muốn có bất kì quan hệ nào đối với các người cả!” Cô yếu đuối nói.
Nghiêm Giản Kiệt lại mắt điếc tai ngơ, trực tiếp gọi điện thoại cho thư ký phân phó việc chuẩn bị hôn lễ ngay trước mặt cô.
“Tôi không cần! Bố ơi! Lệ Lệ! Tôi không gả cho đồ điên này! Bố! Lệ Lệ…” Mộ Sở Văn vô lực hét, hi vọng có người tới cứu, không ngờ Nghiêm Giản Kiệt không chỉ có không ngăn cản cô, còn cố ý mở cửa, mời mọi người bên ngoài vào.
Chờ cô phát tiết xong, Nghiêm Giản Kiệt bày ra bộ dáng vô cùng tự trách rồi hào phóng định tội bản thân: “Kỳ thực chuyện này đều tại cháu không tốt, nếu ngày hôm qua cháu không đề cập tới quan hệ của chúng con, Văn Văn cũng sẽ không làm chuyện điên rồ này. Nếu biết sẽ như vậy, cháu thà rằng vĩnh viễn không để cho mọi người biết chuyện chúng cháu đã ở cùng nhau, dù là kết hôn hay không kết hôn, chỉ cần Văn Văn sống tốt, cái gì cháu cũng đều nguyện ý!”
“Anh bị điên à! hôm qua chúng ta mới gặp mặt…”
Mộ Sở Văn vừa nói ra miệng đã bị hắn thuận miệng nói chen: “Hôm qua mới gặp mặt để thương lượng việc công khai quan hệ, hôm nay đã muốn kết hôn, quả thật là anh không đúng!”
“Văn Văn, hóa ra cậu cùng với anh trai tớ đã biết nhau từ lâu rồi sao!” Nghiêm Minh Lệ nhảy đến bên giường bệnh kích động hét lên.
Mộ Trung Kiệt cũng bất ngờ việc con gái quen với chàng trai trẻ tuổi anh tuấn này, trên mặt lộ ra vì “họa được phúc” mà vui sướng.
Nghiêm Giản Kiệt nói mấy câu ngắn ngủn mà lập tức được mọi người tín nhiệm, cô ngược lại biến thành tiểu cô nương không biết tốt xấu cố tình gây sự, yến triết mặc dù không tin quan hệ của bọn họ như thế, nhưng lúc trước Mộ Trung Kiệt đã nhìn cậu bằng ánh mắt không tốt, hiện tại sẽ càng tệ nếu tố giác bọn họ, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Bất quá mấy ngày, tin tức thiếu gia tập đoàn giàu có muốn kết hôn liền đứng đầu các tiêu đề của các tạp chí lớn nhỏ, Mộ Sở Văn bị chuyên gia sức khỏe “Trông coi” trong phòng bệnh độc lập, gả cho ngời đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô, cứ như kết cục đã định.
“Các người đi ra ngoài mộtchút, hai tiếng nữa quay lại.” Nghiêm Giản Kiệt nói với hai người bảo vệanh phòng, đợi bọn hắn rời đi, hắn mới mang theo cặp lồng cơm giữ nhiệt đẩy cửađi vào.
Trong căn phòng này thì gia cụ chỉ có duy nhất mộtchiếc giường lớn, vì phòng ngừa cô tư làm bản thân bị thương,ngay cả quần áo đềuchỉ cho cô mặc vải dệt cực mỏng và nhỏ, váy ngắn hở rốn, mà nội y quần lót đều khôngcho cô mặc.
Giờ phút này Mộ Sở Văn tóc dài xõa vai, chân trầndài miên đứng ở trên thảm nhung mềm mại, ở trong mắt Nghiêm Giản Kiệt tựa như mộtcô gái tràn ngập dã tính mị hoặc, đặc biệt theo kẽ chân trắng nõn mảnh khảnh làcặp đùi đẹp, qua váy ngắn có thể mơ hồ nhìn thấy được khu tam giác thần bí, lạihướng lên trên một chút là mảnh eo nhỏ, hai ngực rung rinh theo từng bước chân,khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vô tội ủy khuất cùng bất mãn