Hơn nữa, đúng lúc này nhịp tim giống như bỗng nhiên tăng nhanh hơn, đỉnh đầu của nàng cũng cảm nhận được từng hơi thở gấp.
Là người !
Tại sao lại có người ở trong phòng của cô vậy nhỉ ? Ba giây sau. Đầu óc hỗn độn của Trương Uyển Du lập tức nhớ ra người đang nằm trên ghế sa lon là ai, cô nhanh chóng đứng lên .
Bởi vì quá khẩn trương cộng thêm tốc độ đứng dậy quá nhanh, nên không cẩn thận làm cho đầu gối đụng trúng bàn nhỏ uống trà ở bên cạnh đau đến mức khiến cho cô phải cắn
chặt hàm răng.
Ngay lúc đó, giọng đàn ông từ bên cạnh truyền đến.
“ Cẩn thận chút”
Trong giọng của hắn khàn khàn lộ ra mấy phần mập mờ.
“Thật……thật xin lỗi!”
Trương Uyển Du áy náy nhìn về phía chỗ tối có giọng nói phát ra. Ở trong phòng khách tối
đen, nên cái gì cũng không nhìn rõ: ” Làm phiền anh nghỉ ngơi rồi”
“Không có gì, cô vẫn ổn chứ ?”
“Không sao không sao, anh ngủ tiếp, ngủ tiếp đi, tôi chỉ là thức dậy uống nước” Trương Uyển Du vội vã xoay người đi phòng bếp. Sau khi uống nước, đóng cửa tắt đèn ở phòng bếp xong,cô tiếp tục mò mẫm trong bóng tối để trở về phòng ngủ. Ân Hàn Tín mở mắt nhìn toàn bộ quá trình Trương Uyển Du đi tới đi lui.
Cho dù trong đêm tối, đôi mắt của anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật. Bộ áo ngủ mà
Trương Uyển Du mặc vẫn giống như lúc hắn cùng bà nội đến, bởi vì mới bị ngã nên quần áo ngủ có chút xốc xếch, ý xuân hiện ra, cô ỷ lại vào bóng đêm nên không cảnh giác, mà hắn cũng không có ý định nhắc nhở cô, tùy tiện thưởng thức cảnh đẹp của cô, như thợ săn đang
đánh giá con mồi.
Nhiệt độ của thân thể mãi không giảm, sợ rằng tối nay hắn muốn ngủ cũng không được
rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng ngủ, Trương Uyển Du mơ màng tỉnh lại sau đó cầm lấy đồng hồ báo thức trong tay nhìn qua, mới sáu giờ. Ân lão phu nhân ở bên cạnh vẫn đang ngủ rất say. Cô cẩn thận đứng dậy, nhẹ nhàng thay quần áo, sau đó mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài. Vừa mới mở cửa đã thấy Ấn Hàn Tín ngồi trên ghế sa lon nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay ở trước mặt. Trương Uyển Du ngạc nhiên nhìn hắn.
“An tổng?”
Ân Hàn Tín ngẩng đầu nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch lên:” Trường tiểu thư, chào buổi
sáng !”
Sáng sớm vừa mới thức dậy ngay lập tức thấy một đại soái ca hiện ra ở trước mặt, quả nhiên bổ mắt, mà nụ cười nhạt trên môi của hắn cũng đủ làm cho màu sắc của ánh nắng
ban mai trở nên mờ nhạt. Trên người hắn vẫn còn mặc bộ đồ ngủ tối qua.
“Chào buổi sáng !”.
Trương Uyển Du cào cào mái tóc có chút rối: “Cái đó, tôi đi làm đồ ăn sáng, anh chờ một
chút nhé”
“ Không vội!” Trương Uyển Du vội vã rửa mặt xong liền đi vào phòng bếp nấu bữa sáng. Bởi vì không quen ăn đồ ăn sáng ở ngoài nên cô có thói quen tự mình nấu ăn vào buổi sáng, hơn nữa sáng sớm hôm qua nàng đã ăn bữa sáng ở Ân gia nên hôm nay coi như là đáp lại ân huệ của Ân Hàn Tín cùng với Ân lão phu nhân.
Một ít cháo đơn giản, bảnh bột ngô rán, mấy quả trứng gà chiên lên cùng một ít thịt heo hun khói. Trong lúc đang chiên trứng gà, Trương Uyển Du mở cửa phòng bếp, thò đầu nói to với Ân Hàn Tín ở trong phòng khách: “Ân tổng, bữa sáng đã chuẩn bị xong, làm phiền anh gọi bà nội dậy giúp tôi !
“Được.”
Nghe Ân Hàn Tín đồng ý, Trương Uyển Du liền rụt đầu trở lại. Chỉ chốc lát sau, lúc Trương
Uyển Du đang chiên thịt heo xông khói, khóe mắt chợt liếc thấy bóng người đang đứng bên
ngoài cửa phòng bếp.
“Ân tổng, bữa sáng rất nhanh sẽ xong ngay đây”
“Không vội!”
Ân Hàn Tín lười biếng nghiêng người dựa vào khung cửa phòng bếp, đôi mắt trong trẻo lạnh
lùng lúc nhìn Trương Uyển Du, hiện lên chút xao động. Mặc dù Ân Hàn Tín nói không vội, Trương Uyển Du vẫn đẩy nhanh tốc độ, chỉ chốc lát sau, phần bữa sáng của ba người cũng
được xem là hoàn thành, mà cháo cũng vừa chín.