10.
Ngày hôm sau, tôi bị một mùi thơm đánh thức với cái bụng đói cồn cào.
Tầm mắt nhìn qua cánh cửa khép hờ, Tần Miện đang làm bữa sáng trong phòng bếp.
“Nói chứ ghế salon nhà anh hơi bị cứng á. Ngủ một giấc thôi mà đau cả hông lẫn chân.”
Tôi vung vẩy cánh tay đau nhức, không nhịn được mà chê ỏng chê eo.
Người anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, đang chiên trứng trên bếp, nghe vậy quay đầu nhìn tôi, động tác trên tay không ngừng lại.
“Tối qua chỉ biết lột quần áo của tôi, mà không biết ngủ ở phòng ngủ chính?”
…
“Quần áo của anh bị bẩn, tôi có lòng tốt mới giúp anh cởi.” Tôi cố gắng giải thích.
“Cả quần lót?”
…
Chỉ là thuận tay lột hết thôi à…
“Không phải lúc nào anh cũng cởi trần khi ngủ sao, cởi ra… không tốt hơn hả?” Tôi có chút buồn bực.
Cái người đàn ông này thật khó hầu hạ.
“Nhớ rõ ghê nhỉ.” Anh giảo hoạt nhướng mày, “Là tại tôi, có mị lực quá lớn, khiến em không kiềm chế được.”
…
Cíu mạng!
Tôi trợn mắt, khinh bỉ anh.
“Trước khi đi còn hôn trộm tôi?” Anh tiếp tục ném thêm quả bom.
!!!…
Tôi phát điên: “Tần Miện! Anh giả vờ ngủ! BISS!*”
*BISS: mình khum hiểu từ này, ai bt thì nhắc mình với nhé.
Tôi ném đại cái gối vào người anh. Anh cười một cách tùy ý.
“Vậy còn anh đặt mật khẩu là sinh nhật tôi thì tính thế nào, có khi vẫn chưa dứt tình với tôi ấy chứ!” Tôi muốn bùng cháy luôn rồi.
Tối hôm qua bị anh ôm một chút liền thất thần, ma xui quỷ khiến nhập ngày sinh nhật của mình vào, không ngờ cửa lại mở ra thật…
Sau đó bởi vì có tí xíu cảm động, nên mới len lén hôn anh một cái…
Lại bị lừa!
Tôi đúng là bị ngu x N lần mới nói trước!
Chỉ thấy anh ung dung thong thả xắn tay áo lên rửa nồi, nhẹ giọng nói: “Quả thật. Là chưa dứt tình.”
11.
“Anh nói gì?” Tôi hoài nghi mình gặp ảo giác.
“Bữa sáng xong rồi, qua đây ăn đi.” Nhưng anh lại làm như không có chuyện gì, nhàn nhã bày đĩa ra.
Tôi hào hứng chạy tới đặt mông ngồi xuống, hai tay chống cằm gặng hỏi anh.
“Hừ, đừng có mà lảng tránh. Tối qua uống say còn ôm tôi nói nhớ tôi. Thừa nhận đi Tần Miện, anh vẫn còn tình cảm với tôi phải không.”
Anh bắt đầu ăn một cách tao nhã, không đáp lại lời tôi.
À, chắc là bị nói trúng rồi, tôi dương dương tự đắc.
Lúc này bụng lại như được dịp réo lên.
Dụ dỗ bằng thức ăn ngon, đúng là boy tâm cơ.
Vừa mới ăn được một nửa thì điện thoại đã vang lên, tôi một bên gặm bánh mì một bên nghe điện thoại.
Tống Giai: [Thấm, dậy chưa?]
Tôi: [Rồi]
Tôi bưng sữa bò lên uống, không để tâm.
Tống Giai: [Một mình?]
Tôi: [Ừm]
Đáp trong vô thức xong, tôi mới chợt nhận ra có một sinh vật sống to lớn đang ngồi lù lù ở phía đối diện.
…
Tôi đặt điện thoại dán sát bên tai, chắc là… không nghe thấy đâu nhỉ.
Tống Giai: [Ra ngoài chơi đi, buổi trưa tổ chức chơi cờ, nhiều mấy em đẹp trai mưu mô lắm á, đều là kiểu bà thích.]
Khụ. Tôi vô tình sặc nước miếng, ngẩng đầu liền phát hiện ra Tần Miện đang cười nửa miệng nhìn tôi chằm chằm.
…
Tôi: [Không được, hơi mệt, hôm nay nghỉ đi.]
Tống Giai: [Ghê vậy sao, sẽ không dày vò cả một đêm chứ, Tần Miện mãnh liệt vậy à?]
Cái chất giọng kh.ủ.ng bố này, thanh âm lớn đến nỗi không che đậy được chút xíu nào.
Tôi đưa tay bịt loa lại, nhìn Tần Miện cười gượng. Đầu bên kia điện thoại vẫn đang điên cuồng oanh tạc.
Tôi: [… Tín hiệu không tốt lắm, lát nói sau nhé.]
Tôi vội vàng cúp điện thoại, lén lút ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Anh vẫn đang nhìn tôi không chớp mắt.
“Làm sao, không nhìn thấy anh?” Trong giọng nói lộ ra vẻ nguy hiểm.
“A, không phải… cái đó, nhỡ Tống Giai ngang nhiên tung tin đồn.” Tôi bắt đầu nói lắp.
Rõ ràng tối hôm qua không phát sinh chuyện gì mà.
“Ý em muốn nói là, anh không thể một đêm?” Anh đứng dậy, kéo tôi lên rồi chặn lại ở góc tường.
“Không thì, em kiểm hàng thử đi?” Anh khẽ cười tiến đến gần.
Tôi:…