Vào đêm tối một ngày cuối tuần, Ôn Cảnh Sơ ôm tôi rời khỏi quán bar như đứa học sinh tiểu học.
Tôi có uống chút rượu, đi đứng loạng choạng.
Tôi ôm cánh tay Ôn Cảnh Sơ: “Anh, thích… thích anh…”
Cả người hắn lạnh lẽo, không nói một lời.
Từ góc độ này nhìn qua chỉ thấy được đường quai hàm căng chặt.
Hắn ôm theo một khối bùn nhão là tôi đi qua đường, tiến đến dưới nhà tôi.
Cánh cửa đột ngột bị anh trai tôi đẩy ra. Anh quắc mắt, lông mày dựng ngược: “Buông em gái tao ra.”
Bước chân Ôn Cảnh Sơ khựng lại, ánh mắt sắc lạnh như đao: “Cút.”
Anh trai tôi bực mình, xông tới túm lấy cổ áo Ôn Cảnh Sơ: “Thái độ gì đấy? Tao đã nói đừng động vào em tao rồi mà?”
Tôi lung lay kéo cánh tay anh nhưng bị hất đi, cơ thể xoay một vòng va vào cột đèn đường.
Đánh ra một tiếng “bang!” rất lớn.
Mười phút sau, trên trán tôi phình ra một cục u to tướng, ngồi ở sau xe Ôn Cảnh Sơ, ôm bao nilon nôn ói.
“Anh ơi… chậm một chút… ọe…”
Anh trai tôi lạnh mặt ngồi ở ghế phụ.
Ôn Cảnh Sơ lặng lẽ lái xe hướng đến bệnh viện.
Đại khái là tôi bị chấn động não, trời đất quay cuồng.
Nửa đêm, Ôn Cảnh Sơ đưa tôi vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ khoa cấp cứu vừa nhìn thấy Ôn Cảnh Sơ là mặt mày hớn hở: “Ái chà, thầy Ôn đưa bạn gái đi khám bệnh à?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
3. Mất Khống Chế – Tiểu Thất Tể Tử
4. Đến Muộn
=====================================
Ôn Cảnh Sơ mím đôi môi mỏng, nói chuyện logic rõ ràng: “Cô ấy uống rượu, đi đường đâm đầu vào cột đèn, phiền anh làm biên lai khám bệnh, tôi đưa cô ấy đi kiểm tra.”
Tôi lảo đảo bắt lấy cánh tay hắn, cảm thấy hắn cao quá trời.
Giọng nói của anh trai tôi bỗng dưng phát ra từ sau lưng. Thật là xa xôi, tựa như ma quỷ bò ra từ địa ngục.
“Đường Nguyên Nguyên, cha của đứa con trong bụng em là ai?”
Tôi giật mình, tỉnh rượu hơn phân nửa, quay đầu đối diện gương mặt âm u của anh tôi cùng với cái điện thoại đã được mở khóa được anh giơ lên.
Từ trước tới nay tôi chưa từng đặt mật khẩu màn hình điện thoại.
Cái bài đăng chế độ bạn bè chỉ có Ôn Cảnh Sơ mới thấy được kia làm anh trai tôi nổi trận lôi đình.
Tôi lập tức phản bác: “Không phải, em không có mang thai…”
Ai ngờ giây tiếp theo, anh tôi chĩa mũi dùi vào ngay Ôn Cảnh Sơ.
Giống như một con cún đánh thua trận, anh tôi vén ống tay áo, đánh một quyền qua: “Móa mày dám ngủ em gái tao à?”
Mọi người chung quanh đều choáng váng.
Hai vị này chính là nhân tài nổi tiếng nhất nhì cả cái bệnh viện này đó.
Ai mà không thích xem học sinh giỏi đánh nhau chứ?
Ôn Cảnh Sơ bị đánh méo mặt, làn da trắng nõn nhanh chóng hiện ra dấu nắm tay.