Edit: An Ju
“Đợi đến khi nhìn thấy mẹ và em gái tôi thì dù thế nào cũng không được nói lung tung biết chưa?”
Thiếu niên gật đầu.
“Không được.” Nghĩ thêm một lúc lại sửa lời, “Có thể không nói thì không cần chủ động lên tiếng biết chưa?”
Thiếu niên gãi gãi vành tai, gật gật đầu.
“Còn nữa… Mẹ tôi sẽ làm chân giò kho tàu cậu cũng không được ăn hết, phải để lại một nữa cho tôi, biết chưa?”
Thiếu niên phe phẩy đuôi chần chờ một chứ song cũng gật đầu. Đồng ý là một chuyện, còn có làm hay không lại là một chuyên khác, Tiểu Hạo chỉ nói phải để lại chân giò cho hắn cũng không nói mình không được ăn chỗ chân giò đó, thừa lúc Tiểu Hạo không chú ý, hừ hừ…
Hôm nay mẹ đã phái em gái Cố Điềm Điềm gọi điện thoại giục hắn về nhà ăn, hôm qua mẫu thân đại nhân đã bắn tiếng, nếu dám không đi thì chắc chắn sẽ trực tiếp thiến con trai. Nói đã nói đến vậy rồi thì Cố Hạo nào dám trái lệnh, vừa tan tầm liền dắt Meo Meo đến cửa hàng tổng hợp mua túi lớn túi nhỏ toàn quần áo. Vì để che giấu cái đuôi lù lù kia của Meo Meo, Cố Hạo đắp lên người hắn tầng tầng lớp lớp quần áo, phối thành một loại phong cách riêng, thành công biến Meo Meo thành một cái bánh chưng. Sau đó Cố Hạo còn rất hài lòng, dắt hắn đến trước gương, đặt tên cho cái phong cách kỳ dị này một cái tên ‘phong cách ăn mày hỗn tạp của họ Cố’.
“Tôi mặc như vậy mẹ anh chắc sẽ không không cho tôi vào cửa đâu nhỉ?” Meo Meo ghét bỏ nhìn gương, hắn vẫn luôn biết được gu thẩm mỹ của Cố Hạo rất lạ, suốt khoảng thời gian mua quần áo ở cửa hàng tổng hợp, hắn đã dùng hết tâm trí nhìn chằm chằm Tiểu Hạo để tránh trường hợp Cố Hạo đột phát ý tưởng kỳ dị lấy cho hắn mấy bộ quần áo ‘trái tính’, nhưng hắn tính sao cũng không lường được Tiểu Hạo nhà hắn lại có một năng lực ‘lợn lành chữa thành lợn què’ một cách hoàn toàn tự nhiên, cứ thế mà phối một đống quần áo bình thường, nghiêm chỉnh thành quần áo chưởng môn phái ăn mày.
“Tiểu Hạo, kỳ thực tôi có thể ở nhà.” Meo Meo thở dài quay đầu đi, không đành lòng nhìn một bản thân vô cùng thể thảm trong gương.
“Không được, trước đây cậu luôn tu luyện trên núi, không hiểu sự nguy hiểm trong cuộc sống sinh hoạt hiện đại hóa ngày nay, để cậu ở nhà chẳng khác nào chôn một quả bom hẹn giờ ở đây, quá nguy hiểm…” Đùa à, trước đây yên tâm để Meo Meo ở nhà là vì trước kia cậu ta là mèo! Mèo sẽ không mở bình ga, nghịch lò vi sóng,v…v… Hiện tại không giống vậy, nếu như để con mèo yêu vừa biến thành người này một mình ở trong nhà thì ‘bố’ ấy có thể sẽ vì hiếu kỳ mà trực tiếp động thủ, vặn bình ga một cái, lại thêm cái bật lửa kiểm tra, sau đó là ‘Oành—-”. Đến lúc hắn quay lại vậy thì cứ xác định là phải cáo biệt với di thể những người hàng xóm rồi.
Cố Hạo lại đám chìm trong chính kịch bản trong đầu mình, không nhìn thấy Meo Meo đứng ở bên cạnh miệng giật giật, rung rung cái miệng còn chưa mọc ra râu mèo, Meo Meo mệt mỏi nói: “Ai nói tôi luôn tu luyện trên núi thì nhất định là một đứa ngu công nghệ? Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, ngay cẩ hòa thượng còn biết dùng máy tính lướt Weibo, loại người tu tiên cao cấp như chúng ta làm sao lại không có thứ đó chứ.”
“Cậu biết dùng máy tính?!” Cố Hạo kinh ngạc, chính mắt nhìn thấy mèo yêu không tính là gì, mèo yêu biết dùng máy tính mới là một tin tức lớn. “Đùng đùng ầm ầm—” Cố Hạo cảm thấy như nghe thấy được âm thanh thế giới quan* của bản thân đang đổ nát…
*Thế giới quan là định hướng nhận thức cơ bản của một cá nhân hay xã hội bao gồm toàn bộ kiến thức và quan điểm của các cá nhân hay xã hội. Thế giới quan có thể bao gồm triết học tự nhiên; định đề cơ bản, hiện sinh, và quy chuẩn; hoặc các chủ đề, các giá trị, cảm xúc, và đạo đức. (theo https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%BF_gi%E1%BB%9Bi_quan). Đam Mỹ Hài
“Ừ”. Meo Meo kéo kéo mấy miếng áo miếng quần trên người rồi thờ ơ nói, “Bằng không trước đây anh đi làm, tôi một mình ở nhà buồn chán cỡ nào chứ, thế anh cho là tài khoản Star Change* tại sao lại tự nhiên thăng được hai mươi mấy cấp hả, đều là vì thách đấu liên server, là tôi giúp anh đánh đó.” Xoay người liếc nhìn Cố Hạo, Meo Meo nói tiếp, “Được rồi, anh có muốn thêm một người là tôi không?”
*Một tựa game online 2D nhập vai hành động, na ná game ‘Võ Lâm Truyền Kỳ’.
“0!”
Ai đã nói cho hắn cầu tiên hỏi đạo đều phải ẩn cư ở nơi núi sâu thanh tâm quả dục, thoát ly hồng trần, tự ép mình chịu khổ đến chết?! Là ai?! Mau đứng ra đây đối chất với ắn đi! Thế giới này đặc biệt không công bằng như thế ư, mèo của hắn, là ai cho phép yêu quái dùng máy tính?! Ai cho phép bọn họ dùng mạng Nhân nhân*?! Là ai?! Loại tu tiên tản mạn thế này làm sao có thể trở thành thần tiên thật được?! Các loại tiền nhang đèn vàng mã mà dân chúng tiêu tốn để cung phụng những thần tiên này hóa ra đều bị bọn họ đem lên mạng chơi game hết à! Thần tiên mà bỏ ngỏ nhiệm vụ như vậy làm sao có thể phù hộ dân chúng an cư lạc nghiệp được!
*Mạng Nhân nhân (mạng Renren) – (人人网) hay trước đây còn được gọi là mạng Xiaonei (校内网)là một mạng xã hội ở Trung Quốc tương tự như Facebook, phổ biến trong giới sinh viên đại học.
Cố Hạo nắm chặt hai tay, cắn răng nghiến lợi nhìn Meo Meo, một dáng vẻ nên vì dân trừ hại hiện lên mặt hắn.
Meo Meo thấy sắc mặt Cố Hạo thay đổi vội vã vỗ vỗ mặt của hắn để làm cho hắn tỉnh táo hơn chút, “Tiểu Hạo, anh lại giận* rồi!”
*Gốc là ‘phẫn thanh’(愤青) chỉ những cơn giận đối với những chuyện cần phải đấu tranh. Chi tiết xem tại https://baike.baidu.com/item/%E6%84%A4%E9%9D%92/200959. Vì loại giận này trong tiếng Việt t ko kiếm được từ thay thế nên t dùng từ chung chung như trên.
“Tiểu thuyết rất hại người.” Đối với cơn tức của Cố Hạo, Meo Meo giải thích như vậy. “Phương pháp tu tiên và cuộc sống của thần tiên đều là do con người các anh tự tưởng tượng ra thôi, chúng tôi cho tới bây giờ vẫn không hề cho phép các anh viết như thế. Tuổi thọ của chúng tôi dài hơn con người các anh, thời gian nhiều, người lại rảnh sẽ sinh ra nhàm chán, buồn chán lại sẽ làm ra rất nhiều chuyện không hòa thuận, khụ khụ. Cho nên lúc chúng tôi đi tuy luyện bên ngoài đều sẽ tự tìm thứ vui để chơi, giống bác trưởng của tôi suốt ngày đến nhà người phàm để làm thú cưng mèo, cha mẹ tôi lại thích du ngoạn phàm thế cùng nhau. Mẹ tôi, lúc rảnh rỗi lại lướt mạng xã hội trên máy tính để giải trí.”
“…”
Meo Meo xoa xoa mặt Cố Hạo, cảm giác không đã nghiền lại chọt chọt, da mặt của Tiểu Hạo có độ đàn hồi tốt thật, trắng trắng thơm thơm, trước kia khi còn là mèo đã hôn qua rất nhiều lần, chỉ là sau khi biến thành người lại không còn cơ hội hôn thử xem…
Hết chương 18.1