Tô Tiểu Manh cảm thấy mình đã bị thần ngủ nhập vào người.
Tối ngủ, sáng ngủ, trưa cũng ngủ, hơn nữa còn ngủ tận mấy tiếng đồng hồ…
Cô tựa vào đầu giường, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng chuyển thành màu đen, nhất thời hơi thất thần, cô đã nằm mơ thấy mình đang ngủ trong ngực của Ân Thời Tu, trong giấc mơ, vòng tay của anh vừa ấm áp lại rắn chắc, hơn nữa anh còn ôm rất chặt…!Ân Thời Tu còn hôn cô nữa.
“Á.” Tô Tiểu Manh gõ mạnh vào đầu mình: “Tô Tiểu Manh, từ sáng đến tối trong đầu mày đều nghĩ gì vậy? Thứ gì nên mơ, thứ gì không nên mơ, mày còn không biết rõ hay sao? Đây là mộng xuân, mày có biết không hả? Mày chỉ mới mười chín tuổi, mà suốt ngày mộng xuân, mày hãy bình thường lại đi.
Mộng…”
Tiếng lẩm bẩm của cô nhất thời im bặt, mộng xuân…!cô chợt nhớ tới mộng xuân lần trước của mình, thật ra đó không phải là giấc mơ…
“Cốc cốc.”
Tâm tư của Tô Tiểu Manh bị tiếng gõ cửa kéo về.
Cô ngẩng đầu lên, Ân Thời Tu đang khoanh tay trước ngực, tựa vào cánh cửa, gương mặt khí khái hào hùng khẽ mỉm cười nói: “Em mau ra ăn cơm tối đi.”
“…”
Tô Tiểu Manh lặng lẽ nhìn anh, định tìm kiếm chút dấu vết trên mặt Ân Thời Tu, nhưng là dấu vết gì thì cô cũng không thể nói rõ.
“Em không đói à?”
“…!Đói chứ.”
Tô Tiểu Manh nhe răng đáp.
“Vậy em uống thuốc trước đi rồi hẵng ra ngoài.”
“Ừm.”
Dứt lời, Ân Thời Tu lại đóng cửa lại, nhìn bàn tay đang nắm chặt tay nắm cửa một cách mất tự nhiên của mình.
Ân Thời Tu, chẳng lẽ năm nay mày chỉ mới mười tám tuổi thôi sao? Chỉ là hôn trộm thôi mà, căng thẳng gì chứ? Cô nhóc kia đã ngủ say rồi chẳng biết gì cả.
Nhưng…!trái tim của anh khó mà bình ổn lại, không phải là anh áy náy, chột dạ, mà là anh nhung nhớ, càng là d*c vọng tham lam…
“Tô Tiểu Manh…”
“Chú?”
Lúc Ân Thời Tu lẩm bẩm thành tiếng, Tô Tiểu Manh đã mở cửa ra, nhướng mày khó hiểu nhìn anh đang đứng ở cửa.
“Hình như ổ khóa của cánh cửa xảy ra vấn đề, phải thay cái khác thôi.”
Ân Thời Tu vô cùng tự nhiên nói.
“Thế à?”
Tô Tiểu Manh chớp mắt, tiếp tục quan sát thử xem ổ khóa đã xảy ra vấn đề gì.
“Em mau tới ăn cơm đi.” Ân Thời Tu hơi cứng nhắc nói.
“…!Ồ.”
Tô Tiểu Manh thích ngồi trên sofa ăn cơm, để xem TV, đây không phải là thói quen tốt, nhưng Ân Thời Tu cũng thuận theo cô.
“Chẳng phải Mộng Mộng nói hôm nay sẽ đến đây ư?”
Tô Tiểu Manh thuận miệng hỏi.
Ân Thời Tu đang định nói Ân Mộng sẽ không đến đây nữa thì chuông cửa lại không đúng lúc vang lên.
Tô Tiểu Manh nhất thời sáng mắt, vội vàng đứng dậy chạy đi mở cửa: “Mộng Mộng, sao đến bây giờ cậu…!Chú…!tìm ai?”
Ngoài cửa là một người đàn ông điển trai, đây là ấn tượng đầu tiên mà Tô Tiểu Manh giành cho Dung Tĩnh, sau đó là…!tà mị.
Người đàn ông này có một đôi mắt xinh đẹp cực kỳ tà mị, hẹp dài hơi xếch lên, rất giống với cách hóa trang ở trong kịch, đôi mắt đen bóng mang theo ý cười nồng đậm.
“Ơ.
Cô em xinh đẹp?”
Ngả ngớn.
Đây là ấn tượng thứ ba, giọng điệu ngả ngớn đó thấm vào trong xương cốt của người nghe.
Lúc này, vẻ mặt của Tô Tiểu Manh đã hơi khó chịu, vội vàng quay đầu lại gọi Ân Thời Tu: “Chú ơi.”
Ân Thời Tu đứng dậy, thoáng nhìn thấy góc áo gió măng tô màu hồng nhạt hơi phất phơ của Dung Tĩnh, trên mặt hiện rõ vẻ không chào đón.
“Sao cậu lại đến đây?”
“Cô em xinh đẹp, em tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Khoan đã, để anh đoán một lát, mười sáu đúng không?”
Dung Tĩnh phớt lờ Ân Thời Tu, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Tiểu Manh.
Bây giờ trong lòng Tô Tiểu Manh đang vô cùng phức tạp, được người khác gọi là cô em xinh đẹp, nói mình chỉ mới mười sáu tuổi, tất nhiên là cô sẽ rất vui vẻ rồi, nhưng giọng điệu ngả ngơn trêu chọc này…!khiến người khác chẳng thể nào vui nổi.
Ân Thời Tu kéo Tô Tiểu Manh lại, lạnh nhạt nói: “Em đi ăn cơm trước đi.”
“…!Vâng.”
Dung Tĩnh híp mắt lại, khóe miệng càng cười tươi hơn.
Tô Tiểu Manh chẳng thèm nhìn Dung Tĩnh nữa, mà một mình quay về sofa, ai ngờ cô vừa mới ngồi xuống, bỗng cảm thấy vị trí bên phải lún xuống.
“Em vẫn chưa nói cho anh biết đấy.”
Dung Tĩnh đã đi đến đây, Tô Tiểu Manh chỉ cảm thấy nửa bên phải trở nên cứng nhắc vì giọng điệu của anh ta.
“A Tĩnh, cô ấy là bạn học của Mộng Mộng.”
“Ha ha, anh Thời Tu, anh xem em là con nít à?”
Dung Tĩnh tựa người vào sofa, chọc ngón tay vào gò má của Tô Tiểu Manh, cười nói: “Vì cô nhóc này mà anh đã rời khỏi tiệc mừng thọ của bố anh à? Nhiều người có mặt ở đó như vậy mà anh cũng làm thế được.”
“…”
Tô Tiểu Manh bị Dung Tĩnh chọc như thế thì cực kỳ nổi giận, nhưng câu nói tiếp theo của anh ta lại khiến cô sửng sốt.
Cô ngơ ngác nhìn về phía Ân Thời Tu…
Đó là…!tiệc mừng thọ của bố anh ư? Vậy mà anh lại rời khỏi tiệc mừng thọ của bố anh…!để chăm sóc cho mình?
Nhưng…!chẳng phải đó là ông ngoại của Ân Mộng hay sao?
Thời gian như đứng lại, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập ‘thình thịch’, chẳng hề theo tiết tấu.
“Chú…”.
“Chú ư?” Dung Tĩnh chẳng hề để tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của cô, ngược lại còn bị xưng hô của cô đối với Ân Thời Tu chọc cười: “Anh Thời Tu, cô ấy gọi anh là chú à? Anh đã già đến thế rồi ư?”
“Cô ấy chỉ gọi theo Mộng Mộng.”
“Cô ấy gọi theo Mộng Mông sao? Ha ha, cho dù cô ấy gọi theo Mộng Mộng cũng không thể nào gọi anh là chú được đúng không?” Dung Tĩnh nhếch miệng, nhướng mày nhìn Tô Tiêu Manh: “Cũng đúng, dựa vào độ tuổi của em, quả thật anh Thời Tu đã rất già rồi, có phải lúc trò chuyện với anh ấy sẽ có sự khác biệt đúng không?”
“…” Tô Tiểu Manh vốn không thích thái độ vô cùng ngả ngớn của người này, thấy anh ta lại bày ra thái độ như đã thân thiết từ trước, cô lại vô thức cau mày.
“Cô nhóc này, em cảm thấy anh thế nào?”
“Cái gì?”
“Anh nè. Em hãy xem thử em nên gọi anh là gì?”
Dung Tĩnh vốn nhỏ hơn Ân Thời Tu hai tuổi, nếu so với tính cách trầm ổn của Ân Thời Tu, rõ ràng anh ta cởi mở hơn nhiều, cộng thêm gương mặt điển trai không hiện rõ tuổi già, nên anh ta hoàn toàn tự tin mình sẽ bước vào hàng ngũ “anh trai”.
“Chẳng lẽ ngài trẻ hơn à?”
“…”
Ngài ư?
Dung Tĩnh sửng sốt, nhất thời cảm thấy không ổn, Ân Thời Tu ngồi bên cạnh cũng ngẩn người, chỉ thấy Tô Tiểu Manh nghiêm túc nói: “Sự khác biệt không phải do tuổi tác tạo ra, quan hệ giữa tôi và chú cực kỳ tốt, hoàn toàn không có sự khác biệt, sở dĩ tôi gọi là chú là vì kính trọng, nhưng ngài…”
Dung Tĩnh nhướng mày không dám tin, càng cảm thấy bất ổn hơn.
Tô Tiểu Manh đứng dậy, hai tay giang rộng nói: “Với người mặc áo khoác màu hồng nhạt như ngài thì sự khác biệt giữa chúng ta sâu như rãnh biển Mariana vậy, ông ông ông ông chú ạ.”
“Phụt…”
Ân Thời Tu ngồi bên cạnh không nhịn được bật cười. truyện tiên hiệp hay
Vẻ mặt của Dung Tĩnh hơi phức tạp, cứng nhắc.
Tô Tiểu Manh nghe thấy tiếng cười của Ân Thời Tu, không khỏi nhìn trộm anh, nhưng lại bắt gặp vẻ mặt mờ ám của anh, nên cô vội vàng thu hồi tầm mắt như kẻ trộm, tim đập loạn nhịp, chỉ cảm thấy gò má nóng bừng lên.
Cô không biết rõ mối quan hệ của hai người trước mặt, nhưng cô cảm thấy những lời Dung Tĩnh mới nói rất mỉa mai chú, nên vô thức muốn bảo vệ Ân Thời Tu…
Nhưng bảo vệ xong, cô mới phát hiện ra hình như phản ứng của mình hơi thái quá.
Còn Ân Thời Tu thì sao?
Lần đầu tiên anh có cảm giác được người khác bảo vệ… khiến anh không những cảm thấy thỏa mãn…
Trái tim như có dây đàn, bị người khác khẽ gảy, dù nhẹ nhàng nhưng lại gảy ra ca khúc không được yên tĩnh, khiến lòng người ngứa ngáy, đúng rồi, hình như là… rung động.
“Ông ông ông ông chú…” Dung Tĩnh hoàn hồn lại, cũng không nổi giận mà từ từ nghiền ngẫm xưng hô này.
Tô Tiểu Manh khẽ nhướng mày, mặc kệ thế nào, so với Dung Tĩnh, cô vẫn thấy chú thoải mái hơn nhiều. Ừm, vì thế cô bảo vệ anh là đúng.
“Được.” Dung Tĩnh nhún vai, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô: “Sau này em hãy gọi anh là ông ông ông ông chú, tuyệt đối không được thiếu một chữ ‘ông’.”
“Được thôi, ông ông ông ông chú.”
Tô Tiểu Manh càng nhướng mày hơn.
Nhất thời, hai cặp mắt đối đầu nhau ở trong không khí, cực kỳ gay gắt, khí thế một sống một chết, một bên là cặp mắt to tinh nghịch, còn bên kia là cặp mắt phượng hẹp dài.
“Cậu ăn cơm chưa?”
Ân Thời Tu lên tiếng cắt ngang cục diện bế tắc.
“Chưa, em cố ý đến đây ăn quỵt đây.”
Tô Tiểu Manh lại nhướng mày, vẻ mặt hơi khác thường, nhưng Dung Tĩnh lại thu vào đáy mắt: “Sao thế? Để ông ông ông ông chú ăn một bữa cơm cũng không được à?”
Cô hất cằm lên, tiến vào phòng bếp, cầm một bộ bát đũa đặt trước mặt anh ta: “Ông ông ông ông chú, cứ thong thả mà dùng.”
Ân Thời Tu khẽ cười, cô đúng là tính khí trẻ con, nhưng lại rất đáng yêu.
“Nói đi, cậu tim tôi có việc gì không?”
Sau khi ba người ngồi ổn định, Ân Thời Tu mở miệng hỏi.
Dung Tĩnh gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa mơ hồ nói: “Em gái em vừa ý với anh rồi, nên bảo em đến làm mai.”
“…”
Tô Tiểu Manh vừa gắp miếng thịt lên thì lại làm rơi vào dĩa.