Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 42: Xem như bạn bè, tớ càng yêu cậu hơn – P.1



Vẫn chưa kết thúc kì nghỉ hè mà Liệt Tình đã phải đi rồi. Tuy nghỉ hè chưa hết nhưng sinh nhật Âu Dương thì đã tới.

Tô Ái Ái về trường sớm, kéo lão Tiền là người dân bản xứ ở thành phố này đi mua quà tặng.

Lão Tiền chỉ vào quầy hàng: “Bà cô, mua ví tiền đi, rất thích hợp~”

Ái Ái lắc đầu: “Không được! trước đây Âu Dương có nhiều bạn gái như vậy, nhất định là đã được tặng không ít ví tiền.”

Lão Tiền gật đầu, lại chỉ: “Vậy tặng thắt lưng đi!”

Ái Ái trừng mắt: “Tớ không muốn trói buộc anh ấy!”

Lão Tiền phụt máu: “Bà cô ơi, tớ phải gọi cậu là bà cô từ lâu rồi mới đúng, đã đi mất cả ngày trời rồi, mua cái gì mà chẳng được!”

Haiz, vì sao mua đồ cho bạn trai lại khó khăn như vậy?

Tô Ái Ái lại bắt đầu mắng Âu Dương, Âu Dương công tử đó thật quái dị, ngày trước phong lưu như thế chắc chắn là nhận được không ít quà tặng, haiz, làm thế nào mới có thể khiến anh ấy nhớ mãi món quà mình tặng nhỉ?

Tô Ái Ái ngẩng đầu, đột nhiên mắt mũi sáng ngời.

Ký túc xá của nam có được những giây phút yên tĩnh hiếm có vì vẫn chưa vào năm học, gió mùa hạ thổi nhẹ làm rèm cửa tung bay, ngoài cửa sổ là những chiếc lá non đang lay động trong cơn gió mát, lúc này cũng chính là lúc những chú ve núp mình trong tán cây kêu râm ran. Trên chiếc bàn gỗ có lớp sơn màu đỏ bên ngoài đã bị bong tróc là bể cá mini hình trứng trông như một chiếc dạ dày khổng lồ, bên trong có hai chú cá vàng màu đỏ đang bơi qua bơi lại tuần tra, thoải mái thở ra những bong bóng nước.

Tô Ái Ái ngồi trên bàn rung rung chân, chỉ chỉ vào bể cá: “Này, Âu Dương công tử, chúc anh già sinh nhật vui vẻ nhé!”

Tay Âu Dương vẫn cắm trong túi quần, khom lưng xuống, nhìn chằm chằm vào trong bể cá, sờ sờ cằm: “Ặc, Ái Ái cô nương…Hai cái này chính là quà sinh nhật của anh sao?”

Tô Ái Ái nhảy khỏi bàn, tiến lại gần đó, xoa xoa đầu Âu Dương, hai người cùng “chiêm ngưỡng” hai con cá nhỏ trong bình.

Đột nhiên trong chiếc bình thủy tinh phản chiếu khuôn mặt cực to của hai người.

Cô búng vào bình cá, ấp úng nói: “Em nghĩ rất lâu, anh chẳng thiếu gì cả, kéo lão Tiền đi lòng vòng cả một ngày trời mới quyết định mua cái này đấy, anh phải biết là đôi cá vàng này không dễ mua tí nào!” ra vẻ bất bình, giọng nói cũng cao vút: “Ông chủ đó đã khiến em loạn cả đầu, cái gì mà ngũ hoa đầu sư tử, ngỗng đầu đỏ, trân châu đỏ trắng… Chỉ cá vàng thôi mà cũng có biết bao nhiêu loại khác nhau, em không dễ gì mới chọn được hai con này, khó chọn lắm chứ! Hồi nhỏ em đã từng ăn cái con ngũ hoa đầu sư tử kia rồi!” (thực ra các loại cá nó có hình nhưng tớ chẳng biết dịch sao cả, có lẽ cá bên đó và bên mình không giống nhau, các bạn thông cảm hén!)

Âu Dương phá lên cười, giơ tay vuốt tóc Ái Ái: “Ừ, Ừ, không dễ dàng gì, đúng là rất không dễ dàng, tại hạ vô cùng yêu thích, cực kì thích, cực kì cực kì thích…”

Tô Ái Ái cười đến híp cả mắt, cầm tay Âu Dương chỉ vào con cá nhỏ bướng bỉnh đang lắc lắc đuôi rồi thở ra bong bóng: “Nói cho anh biết, loại này có tên là ngọc ấn đầu, hiếm gặp lắm đấy! Toàn thân màu đỏ còn trên đầu lại có một khối màu ngọc trắng ngà, người bán hàng còn nói cái gì mà loại cá lớn gì gì đó, em còn đặc biệt lên mạng tìm thông tin…”

Ồ, cô ngốc này vẫn còn muốn nói chuyện chuyên môn!

Âu Dương dùng một đầu ngón tay vuốt khẽ lên mặt cô, Tô Ái Ái vội và chụp lấy ngón tay vô duyên đó của anh: “Không được, không được, em nói cho anh biết, anh phải chăm sóc chúng thật tốt, nếu chúng bị chết em sẽ báo thù đấy!”

Âu Dương thu ngón tay về búng lên thành bình cá, nghiêm trang gật đầu, đôi mắt dài trừng lên: “Được rồi, được rồi, anh sẽ nuôi chúng, không để ai chạm vào đâu!”

Haiz, lần đầu tiên nhận được một món quà “sống”, còn phiền phức hơn cả món quà “chết” nữa.

Đôi tiểu tử kia hình như là vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh sống hiện tại của mình, cái đuôi phe phẩy có vẻ rất vui sướng, màu đỏ lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời…

Âu Dương nói: “Ái Ái, chúng ta đặt tên cho nó đi!”

“Ừ, con lớn tên là Ái Ái, con nhỏ tên là Âu Dương!”

“Không được, nếu chúng chết đi là có điềm xấu đấy!”

“Vậy… gọi là Đại Đại, Tiểu Tiểu đi.”

“…”

Hai người cứ như vậy, đây là lần đầu tiên họ cùng quỳ xuống mặt đất, cá trong bình ngây thơ bơi đi bơi lại, người ngoài bình thì ngây thơ nhìn thật chăm chú.

“Ái Ái, sau này chúng ta sẽ nuôi hai con chó.”

“Ừm, nuôi loài chó Schnauzer nhé! Có thể chơi đùa với chúng, nhìn chúng hệt như một ông già có ria mép vậy!”

“Không được, không được, phải nuôi chó lớn mới có phong độ!”

“…Em phải nuôi chó nhỏ, có thể ôm ấp!”

“Thôi được, nuôi một con lớn một con nhỏ!”

“Ừm, còn nuôi thêm một con mèo nữa!”

“Được!”

“À! Không được! Nhỡ mèo ăn mất cá vàng thì sao?”

“…”

“Nếu chó mèo đánh nhau thì sao?”

“…”

Buổi trưa hôm đó, chàng trai kia, cô gái kia cùng quỳ gối trên nền gạch men của kí túc, quỳ trước cái bàn gỗ đã bị bong sơn, mùi mồ hôi, mùi thuốc lá luôn có trong phòng kí túc của con trai giây phút ấy đã biến mất trong mùi của nước, trong làn gió có sự nóng bức đặc biệt của mùa hè và mùi ngai ngái của cỏ, ánh mặt trời nóng rực xuyên qua bình cá thủy tinh chiếu lên đôi môi đang kề sát vào nhau, rèm cửa bị cơn gió lặng lẽ làm lay động, gió nhẹ nhàng mơn man trên đôi gò má đỏ rực của những người đang yêu nhau…

Không biết là phòng nào bật radio to đến mức có một tiếng hát cao vút truyền đến: “Một ngày đó, trời trong xanh cao vút, gió trong lành mát mẻ, trên khắp người chỉ có niềm vui…”

Đó là – ký ức đẹp nhất của mùa hè năm đó.

Chuyện yêu đương mùa hè đòi hỏi kỹ thuật khá cao, bước đi trong ánh nắng đã là một trở ngại, lúc ôm cũng sẽ ngại nóng bức…

Âu Dương vẫn duy trì truyền thống tốt đẹp là mỗi ngày giúp Ái Ái múc nước đem về phòng, lúc hai người ôm nhau dưới tàng cây gặp phải A Đan mới chia tay bạn gái, A Đan vừa hút thuốc vừa trêu chọc: “Hai vị, trời nắng nóng thế này đứng ôm nhau có khó chịu không?”

Ái Ái và Âu Dương trăm miệng một lời: “Nóng cũng phải yêu đương!”

Sau khi khai giảng, Ái Ái vẫn đang yêu đương trong nóng bức nhưng cô vẫn chưa kịp lo đến chuyện rốt cuộc là chó mèo đánh nhau hay mèo ăn mất cá thì Liệt Tình đã xảy ra chuyện.

Chuyện là thế này, trong mấy ngày Liệt Tình về nước, bạn trai cô gặp gỡ một bạn nữ mới chuyển trường từ Australia sang… Tính cách như Liệt Tình đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho bạn trai mình bắt cá hai tay được.

Mười giờ tối, Liệt Tình vẫn còn online QQ, cô gõ: Làm sao lại có tên con trai như thế? Hắn không có tiền. Đượcc, chúng tớ cùng ra chợ đồ cũ dựng sạp hàng, cả một ngày chỉ ăn bảy cái bánh chẻo rán, chẳng sao hết, những ngày tháng như vậy cũng sống qua được, tớ vừa đi chân trước, chân sau anh ta đã bị người khác câu rồi!

Tô Ái Ái nhìn đám chữ phóng to hết cỡ màu đỏ rực vừa hiện lên màn hình, cô không biết nên nói gì, liếc nhìn đồng hồ, còn chưa tới một tiếng nữa là tắt đèn rồi.

Liệt Tình vẫn tiếp tục: “Chia tay thì chia tay, mấy năm nay, hắn gặp chuyện gì cũng là tớ phải giải quyết, ngay cả  đơn bảo hiểm cũng gửi đến nhà tớ! Mai tớ phải đi sửa địa chỉ mới được!”

Tô Ái Ái gõ bàn phím bùm bụp, chữ hiện lên rất nhanh rồi cô lại chậm rãi xóa đi, cô cũng rất giận, không hiểu sao Liệt Tình lại gặp phải những chuyện như vậy, đó chính là người bạn trai mà hai cô đã tâm sự với nhau trước khi đi ngủ đêm hôm đó sao? Không phải mấy hôm trước vẫn cười vui vẻ sao? Tại sao đã thành ra thế này rồi?

Cuối cùng, cô gõ: “Liệt Tình, bỏ đi, dù sao các cậu cũng cùng nhau vượt qua quãng thời gian vất vả khó khăn nhất!”

Khoảng thời gian mới ra nước ngoài đó chắc chắn không dễ sống, có người đến cùng giúp đỡ, cũng nên cảm kích, phải không?

Thật lâu sau trên màn hình mới xuất hiện mấy chữ lớn: “Ái Ái, bây giờ tớ đang nghĩ đến người này, cứ nghĩ tớ là thấy buồn nôn!” Mấy con mắt đỏ hồng long sòng sọc nhìn thẳng vào Ái Ái.

Mười giờ bốn lăm phút, Tô Ái Ái đã ngồi rất lâu mới gõ: “Tắt đèn rồi, tớ phải đổi nơi khác!” Sau khi nhấn ENTER thì lập tức gõ tiếp: “Liệt Tình, đừng sợ, có tớ ở bên cậu!”

Tắt máy, cầm tiền, đi giày

Tiểu Mỹ mơ màng dụi dụi mắt: “Ái Ái, cậu định đi đâu?”

Tô Ái Ái lấy ra một chiếc áo mỏng từ trong tủ: “Đêm nay tớ ra ngoài, cứ mặc kệ tớ!” Nghiêng người, đóng cửa.

Lúc chạy vội xuống cầu thang, trong đầu Tô Ái Ái nhiều lần hiện lên mớ chữ màu đỏ của Liệt Tình: “bây giờ tớ đang nghĩ đến người này, cứ nghĩ tớ là thấy buồn nôn!”

Trái tim Ái Ái đập nhanh, Liệt Tình, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà cậu phải dùng đến  những từ ngữ chán ghét như vậy?

Tớ từng nghe có người nói: “Đời này có thể ở bên **, đúng là tốt quá!”

Tớ cũng từng nghe có người nói: “Chỉ chia tay thôi, tớ cũng chẳng có gì là hối hận cả!”

Kể cả là bản thân tớ, tớ cũng cảm thấy nếu bảo tớ tổn thọ một năm để được ở bên Âu Dương thêm một ngày cũng là rất đáng!

Còn cậu thì sao? Rốt cuộc là điều gì khiến cậu nói ra những lời độc địa như vậy?

_________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.