Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 12



Tiễn hai người đi, Dần Tinh liền đi đến phòng Trần Lăng vừa lựa chọn công pháp, lật xem sổ sách, lấy ra ngọc bội truyền âm, nói với bên kia:

– Gia chủ, Đại thiếu gia chọn <hàn thiên kiếm pháp>, Nhị thiếu gia chọn <càng hải bí quyết>, đều là những công pháp tên hoa lệ nhưng vô dụng!

Bên kia, áp lực trong lòng Lục Viễn Thần tiêu tan, đáp:

– Làm tốt lắm!

Buông xuống ngọc bội, hắn cười ha ha với bạn lữ của mình:

– Hàm nhi mau nhìn, cho dù có tư chất kinh thế nhưng tu tập loại công pháp này thì sẽ có tiền đồ gì?

Tô Huân Hàm che miệng cười, mặt mày đầy nhu tình:

– Lão gia anh minh.- Sau đó lại hỏi – Vậy Hạo nhi…

Nhắc đến đứa con trai này, Lục Viễn Thần treo lên tươi cười thư thái,:

– Để hắn chọn bộ công pháp tốt, tối nay ta giúp hắn ngưng khí, chính thức bước vào luyện khí kì.

Lúc này hai người họ nói gì, Trần Lạc không biết, vội vàng về nhà, bước vào tiểu viện, liền như hiến vật quý lấy ngọc giản ra, giơ trước mặt Trần Lăng:

– A Lăng, mau nhìn! – Thần tình đặc sắc đem quá trình có công pháp khuếch đại một lần, lại nói – Về sau chúng ta cùng nhau tu luyện, cái gì Lục gia chủ Tô phu nhân đều đuổi đi!

Trần Lăng tiếp nhận ngọc giản, trên mặt vẫn giấu giếm nhưng trong lòng đã xoắn thành một đoàn, đứa nhỏ này trước mặt hắn luôn sáng lạn như thế, không nhiễm tia khói mù, ảo trận trong miệng cậu nói nghe thì dễ dàng nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, một hài tử bốn tuổi bị nhốt một mình cô độc trong hắc ám, uy hiếp tử vong gần kề, lại có thể bình tĩnh gạt bỏ hiểm cảnh, thoát thân mà ra, là khó khăn cỡ nào.

Trần Lăng một mặt có chút đau lòng nhưng càng nhiều là tự hào, Trần Lạc còn chưa có thành niên nhưng tâm trí lại bình tĩnh như vậy, phần cơ duyên này, công pháp trong ngọc giản, giao vào tay cậu, hoàn toàn xứng đáng.

– Tiểu Lạc. – Trần Lăng thả ngọc giản lại trên người Trần Lạc, đáp – Ta đã có công pháp, cái này ngươi tự tu luyện cho tốt.

Trần Lạc nhếch môi cười hắc hắc:

– Thứ tốt phải chia sẻ cùng nhau nha! A Lăng đừng thẹn thùng, công pháp cũng chỉ là đồ vật, một người luyện cũng là luyện, hai người cùng nhau còn có rất nhiều lạc thú nữa!

Trần Lăng sờ sờ đầu cậu, gần đây hắn dường như yêu thích động tác này, mái tóc mềm mại của Trần Lạc làm tâm tình hắn sung sướng, sau đó liền mỉm cười, đáp ứng.

Đường tu tiên sâu không lường được, nếu không có đạo sư nhắc nhở chỉ sợ có công pháp cũng khó lòng tiến thêm. Trần Lạc đến từ hiện đại mà Trần Lăng cũng dốt đặc cán mai với cái này, hai người ngồi đối diện, ở giữa là ngọc giản, nhìn một đêm cũng không thu hoạch nhiều.

Tuy rằng cực kì tò mò về Tu chân giới, bất quá Trần Lạc vẫn khuyên giải, an ủi mình và a Lăng, vạn sự khởi đầu nan, bọn họ còn không có đạo sư, tự nhiên tốn càng nhiều thời gian. Hiện tại linh lực chảy xuôi trong cơ thể này chỉ là dựa vào người kia dẫn dắt một chút lúc vỡ lòng, tối qua cũng nghiên cứu dựa theo lộ tuyến linh khí vận hành lúc vỡ lòng, chỉ tiếc không có thu hoạch.

Ngày thứ hai bọn họ ra cửa, phát hiện trong phủ bắt đầu khen ngợi tiểu thiếu gia thiên tư thông minh, sau khi nghe ngóng, Trần Lạc mới biết, đệ đệ kia của cậu đã luyện khí nhất phẩm.

Hôm qua vừa vỡ lòng, hôm nay đã vào đường chính, công lao trong đó là của ai thì không cần phải nói. Trần Lạc nghe xong cảm thấy thật mất mặt, tại trong tim cậu trên đời này chỉ có thể dựa vào mình, sinh hoạt như vậy, mà tu luyện cũng như vậy, bởi vì cậu không chỉ muốn bảo vệ chính mình, còn muốn gánh trách nhiệm bảo vệ Trần Lăng. Trừ cái này ra, trên đời này không ai có thể tín nhiệm, lại đừng nói đến giúp cậu dẫn dắt linh khí, thành toàn việc tư mật như luyện khí này.

Trên mặt Trần Lăng bình tĩnh, tình huống của hắn càng không ổn hơn Trần Lạc, tam linh căn thủy hỏa thổ được kích phát ra cơ hồ không còn, ủ rũ hoàn toàn cắn nuốt linh khí mỏng manh, đồng thời ngăn cản cảm giác của hắn đối với linh lực rất nhỏ trôi nổi trong không khí. Cho dù trải qua vỡ lòng, hắn cũng chỉ như một phàm nhân, có lẽ còn thảm hại hơn vài phần so với phàm nhân không có linh lực. Nhưng Trần Lăng không phải một người có thể thỏa hiệp với vận mệnh, hắn thủy chung tin tưởng mình có thể thành công luyện khí, trở thành tiên nhân vui chơi thỏa thích trong không trung.

Tin tức Lục Bác Hạo thành công luyện khí như một nắm đấm, thật sâu nhắc nhở hai người, bọn họ còn sờ soạng ở cửa, đối phương lại không tốn chút sức tiến vào trong, so với hai ngươi có bao nhiêu chênh lệch.

Không có tiền bối dẫn dắt, không có đan dược, bọn họ chỉ có thể dựa vào ngộ tính của bản thân.

Bọn họ nhìn nhau, tiến vào tiểu viện của chính mình, cẩn thận đọc lại ngọc giản lần nữa.

Trần Lạc chỉ cảm thấy chính mình dù một đêm chưa ngủ, đầu óc lại vô cùng rõ ràng, tinh thần so với ngày hôm qua càng thêm sung túc thông thấu, từng đường quy tắc lớn bỗng nhô đầu ra từ cổ văn lộn xộn, hư ảo hóa thành thực thể, vòng quanh thân mình cậu xoay tròn. Có một cỗ khí thế lợi hại mà mềm dẻo chất chứa trong đó, vòng quanh đầu ngón tay, thân thể, lại vây quanh đầu óc cậu.

Hình như có giác ngộ với vận mệnh, trong đầu Trần Lạc xuất hiện bóng dáng người giúp cậu vỡ lòng, nhẹ nhàng như tiên, điều động lực lượng đất trời, hòa làm một thể cùng thiên địa, vì thế liền tự thân biến đổi, thoát khỏi phàm thể, thành tựu đường lớn. Trước mắt Trần Lạc tựa hồ hiện ra rất nhiều tinh điểm quang hạt (hạt nhỏ ánh sáng), hồng sắc, lam sắc, kim sắc, lục sắc, … chúng nó nhảy nhót, hoạt động, giống như hấp thu sức sống từ đất trời, cậu vươn tay bắt nhưng đều không bắt được cái gì.

Trong mông lung, cậu giống như ý thức được, đây chính là đồ vật cậu tha thiết ước mơ, chỉ cần bắt lấy quang điểm nghịch ngợm … Có lam quang chậm rãi tiếp cận, cậu trầm mặc chờ đợi, xòe bàn tay ấp quang điểm trong lòng bàn tay, quang mang liền sinh động sáng lên, tiến nhập thân thể cậu. Này giống như một tín hiệu, quang mang màu thủy lam liền ngưng tụ ngay bên cạnh cậu, một cái lại một cái, chôn cả người cậu vào trong đó.

Khí tức thanh lương phảng phất từ lỗ chân lông chui vào trong cơ thể, chúng nó đụng vào nhau, ngưng tụ cùng một chỗ, trở thành một tia linh khí màu thủy lam, sau đó đi qua bên trong kinh mạch, giống như tìm kiếm thứ gì.

Trần Lạc đã hiểu, tại nơi không biết mở to hai mắt, nhìn thấy hết sức rõ ràng lũ lũ linh lực hỗn độn trong cơ thể, cậu ý đồ khống chế một cái trong đó, dọc theo đường miêu tả trên ngọc giản, thong thả đẩy mạnh. Linh lực chậm rãi tụ tập, đầu tiên là như sợi tóc, đến cuối cùng phẩm chất đều giống nhau, lại đi vòng một cái đại chu thiên trong cơ thể, rồi nhu thuận hội họp trong đan điền, hóa thành sương mù màu thủy lam.

Trần Lạc lần nữa mở to mắt, trong mắt chuyển động vô số tinh quang, cảm giác khí chất mờ ảo, lại đi nhìn đồ vật trong gian phòng, ngay cả bụi bặm rất nhỏ trong không khí cũng nhìn đến nhất thanh nhị sở.

Cậu đây là, luyện khí thành công?

Trong phòng im ắng, Trần Lăng không biết đi đâu, thái dương bên ngoài cũng kém hơn trước không nhiều, có lẽ chưa qua bao lâu. Trần Lạc nhấc chân, muốn đi tìm Trần Lăng một chút, báo tin vui này cho hắn. Chính là vừa cất bước, dưới chân liền bị cảm giác sềnh sệch lôi kéo, cậu cúi đầu nhìn lòng bàn chân, một động tác rất nhỏ lại có cảm giác gian nan. Mà cậu nhớ rõ mình mặc là một thân áo xanh chứ không phải loại quần áo có màu bụi bặm này. Từ từ, lấy kinh nghiệm đọc vô số tiểu thuyết tu tiên của cậu, trên người cậu, chính là tạp chất xuất ra từ trong cơ thể? Chính là cậu bất quá bốn tuổi, sao lại nhiều chất bẩn như vậy, cái nay còn muốn nhiều hơn người thành niên đi. Là trường hợp đặc biệt của thế giới này? Hay là do hai người kia hạ? Điều này không phải không có khả năng, dù sao nguyên chủ hai tuổi đã mất đi mẫu thân, ăn, mặc, ở, đi lại đều do Trần Dũng, Cầm Oánh chiếu cố, một nhân sĩ tu tiên muốn xuống tay với cậu quả thật rất dễ dàng.

Bên này đang suy nghĩ, cửa liền ‘chi nha’ một tiếng mở ra, Trần Lăng đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt ghét bỏ nắm lấy cái mũi, cũng không đi vào, hỏi:

– Tiểu Lạc, ngộ đạo kết thúc chưa?

Trần Lạc có chút nghi hoặc nhìn hắn, cố nhấc chân đi qua, đáp:

– Kết thúc, kết thúc! A Lăng, ta nói ngươi nghe, ta đã thành công luyện khí!

Cậu hướng bên này đi tới, Trần Lăng lại hung hăng nói:

– Đừng cử động!

– A?

– Trước cởi quần áo! Ta chuẩn bị nước tắm cho ngươi!

Nhìn chính mình đầy người không sạch sẽ, phía sau lại kéo theo một đường ấn kí màu đen, da mặt Trần Lạc nóng lên, vội không ngừng thoát sạch sẽ quần áo bẩn hề hề, đôi mắt trông mong nhìn Trần Lăng.

Đối phương chính là nhíu mày, ôm một cái thùng gỗ đầy nước bên cạnh, lại như xách tiểu sủng vật mà mang Trần Lạc đến bên người, sau đó một tay nhét cậu vào thùng gỗ:

– Nhanh tắm sạch sẽ, rất thối!

Trần Lạc thấy hắn bộ dáng ghét bỏ, vừa tức vừa buồn cười, lôi kéo mí mắt, lè lưỡi làm ra cái mặt quỷ:

– A Lăng, đại xấu xa!

– Đại xấu xa kêu tiểu quỷ bẩn nhanh tắm sạch sẽ. – Trần Lăng nhặt bộ quần áo bẩn lên, tính ném ra ngoài, một mặt lại trêu chọc vật nhỏ – Tắm sạch sẽ có thưởng.

– Thưởng cái gì?

– Chờ ngươi tắm sạch sẽ.

Trần Lạc lại công việc lu bù lên, đổi hai ba thùng nước, mới lần nữa trả tiểu oa béo trắng lại cho ca ca nhà cậu.

Trần Lăng mặc cho cậu một thân hồng sắc, ôm tới sân.

Đi qua núi giả, đến bãi đất trống để luyện võ, nơi đó sớm đã bày sẵn bàn tròn, bên trên đều là đồ ăn, hồng hồng xanh xanh cũng không phải thật xinh đẹp, lại đều là đồ ăn của gia đình bình thường. Trong đầu Trần Lạc hiện lên một ý niệm, không khỏi  kích động lên, nắm tay áo ca ca nhà cậu, khóe miệng không kiềm chế cong lên.

– Sinh nhật vui vẻ, tiểu Lạc! – Trần Lăng đặt cậu trên băng ghế cạnh bàn, cong thắt lưng, trong đôi mắt đen hàm chứa ý cười ôn nhuyễn, hắn điểm điểm trán Trần Lạc, lại nói – Còn có, chúc mừng ngươi trở thành tu sĩ luyện khí.

Trần Lạc cười lộ ra hàm răng trắng.

– Phụ thân, phụ thân! – một hài tử lớn lên như tiên đồng chạy vội vào thư phòng Lục Viễn Thần, nhào vào ngực hắn, sau đó thần tình khó chịu ngẩng đầu lên nói:

– Nghe nói tiểu tạp chủng kia cũng đã luyện khí kì. Bọn hạ nhân đều nói hắn mới là thiên tài!

Lục Viễn Thần ôm tiểu nhi tử lên trên đùi, cười từ ái:

– Không quan hệ, con mới là thiên tài duy nhất Ly thành!

Lục Bác Hạo mặt lập tức sáng lạn, đứng lên, hung hăng gật đầu:

– Ân!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.