* Edt: Là Yaourt đó
Lục Vinh đang ở trong khu mỏ quặng, nhận được truyền tin từ trung tâm Phi Vân, lập tức kích động chạy ra.
Viên Uy thấy Lục Vinh tinh thần phấn chấn, ngạc nhiên hỏi: “Lão bản, gặp được chuyện tốt gì sao?”.
“Đúng nha! Công ty A Hiên làm kiểm tra sức khoẻ định kì, khám ra được A Hiên có bảo bảo (Edt: em bé) a.” Lục Vinh hưng phấn nói.
Viên Uy sửng sốt: “Thật vậy sao? Chúc mừng lão bản.”.
Lục Vinh cười cười: “A Hiên có bảo bảo, sợ là không thể tiếp tục ở đây được nữa, mỏ quặng này phải nhờ vào ngươi rồi.”.
“Lão bản yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt.” Viên Uy nói.
Lục Vinh gật đầu: “Ngươi thật có lòng, ta đi trước đây.”.
Lục Vinh vội vội vàng vàng chạy tới trung tâm tinh xe Phi Vân, liền thấy khuôn mặt thối của Huống Ly.
“Chào Đại sư.” Lục Vinh cung cung kính kính cúi chào Huống Ly.
Huống Ly chắp tay sau lưng, ánh mắt soi mói nhìn Lục Vinh: “Cái tên nhà ngươi, mệnh thật là tốt a!”.
Lục Vinh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy mệnh của ta rất không tồi.”.
Huống Ly hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Lục Vinh, ánh mắt cực kì bắt bẻ, nhìn thần sắc của Huống Ly, Lục Vinh cảm thấy ổng như đang phẫn hận củ cải trắng nhà mình bị heo củng mất.
Đồ đệ cưng bị người như hắn ngủ, chẳng trách Huống Ly lão đầu này luôn nhìn hắn không vừa mắt.
“Bây giờ Thẩm Hiên đã mang thai, ngươi phải chăm sóc hắn thật tốt.” Huống Ly nói.
Lục Vinh gật đầu liên tục: “Ta biết, ta biết.”.
“Ta biết ngươi mua mỏ quặng, nhưng Thẩm Hiên giờ đang mang thai, chỗ đó không thích hợp cho hắn ở.” Huống Ly lại nói.
Lục Vinh gật đầu: “Ân, ta tính tìm một chỗ khác sinh hoạt.”.
Huống Ly vứt cho Lục Vinh một tờ giấy giới thiệu nhà đất: “Trong này có mấy căn nhà, đều không tệ lắm, nếu ngươi có hứng thú, ta có thể giúp ngươi hỏi giá, nếu không đủ tiền….”.
Lục Vinh nhìn mấy căn nhà trong hình: “Không cần đâu, trên tay ta có đủ tiền, ta mới bán được nhóm khoáng thạch.”.
Huống Ly híp mắt: “Vận khí không tệ a!”.
Lục Vinh cười cười: “Vâng ạ, Thẩm Hiên làm phiền đại sư chiếu cố rồi.”.
Huống Ly hừ nhẹ, tỏ vẻ không vui: “Hắn là đồ đệ của ta, ta chăm sóc hắn là chuyện đương nhiên.”.
“Cảm tạ đại sư.”.
Lục Vinh từ mấy căn nhà trong tờ giấy của Huống Ly, chọn ra một biệt thự.
“Mấy chỗ Đại sư tuyển nhìn rất không tồi a!” Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên gật đầu: “Chính xác!”.
Lục Vinh nguyên bản cũng tìm được một vài chỗ giá cả không rẻ, còn có chút nguy hiểm, nhưng biệt thự này lại rất tốt, chức năng phòng vệ vô cùng hoàn thiện, đoạn đường không tồi, hoàn cảnh chung quanh cũng tương đối an toàn.
“Chúng ta vào thôi.”.
Lục Vinh vòng tới vòng lui xung quanh Thẩm Hiên, cả người hưng phấn dị thường.
Thẩm Hiên nhìn thấy bộ dáng của Lục Vinh, có chút cạn lời.
“Ngươi có thèm ăn cái gì không? Có cảm giác muốn nôn hay không?”.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, bất đắc dĩ nói: “Ta không thèm ăn món gì hết, cũng không thấy muốn nôn.”.
Lục Vinh: “Nga, tại sao mới đó đã không thấy ngon miệng, rõ ràng trước kia ngươi rất thích ăn a!”.
Thẩm Hiên nâng trán, có chút vô lực: “Ta không phải không thấy ngon miệng, ta chỉ là mới vừa ăn no.”.
Lục Vinh gật đầu: “Vậy thì tốt, ta đi làm cơm hộp cho ngươi ngày mai, ngươi đã mang thai rồi, còn muốn đi làm việc chỗ Huống Ly đại sư sao?”.
“Ta là mang thai chứ không phải tàn phế! Huống hồ, Đại sư đã cắt giảm một phần công tác của ta, hiện tại công việc ta làm rất thoải mái.”. Thẩm Hiên thở ra một hơi.
Lục Vinh cầm lấy tay Thẩm Hiên: “Nếu lão già thối tha đó bắt nạt ngươi, ngươi nhất định phải nói với ta a!”.
Thẩm Hiên cười cười: “Biết rồi, biết rồi, ngươi đã nói rất nhiều lần rồi.”.
……………
Giờ cơm trưa.
Huống Ly nhìn thứ trong tay Thẩm Hiên, tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”.
“Là sữa chua đó.”.
“Là Lục Vinh làm? Không phải sữa là đồ ăn cho trẻ con sao? Ngươi sao lại ăn nó?”. Huống Ly rầu rĩ nói.
Thẩm Hiên cười cười: “Không phải đâu, thứ này người lớn cũng có thể ăn, là Lục Vinh đặc biệt làm cho ta.”.
“Cái tên Lục Vinh này, chẳng lẽ vì mới được lên chức cha, hắn cao hứng đến hỏng cả đầu óc luôn rồi? Sao lại làm cái thứ đồ chơi này cho ngươi ăn? Ngươi cũng đâu phải là tiểu hài tử.” Huống Ly nói.
Thẩm Hiên cắn cắn muỗng: “Ăn rất ngon mà! Lục Vinh cũng chuẩn bị cho Đại sư một phần đó, nếu ngươi không muốn ăn, để ta cho đem cho người khác vậy.”.
Huống Ly nhíu nhíu mày: “Hử? Lục Vinh vậy mà cũng làm cho ta một phần sao? Thứ đồ này đem ra cho người khác thì xấu hổ lắm, thôi cứ để ta ăn cho.”.
Thẩm Hiên: “…”.
Huống Ly học cách của Thẩm Hiên, dùng cái muỗng múc sữa chua lên ăn.
Thẩm Hiên hỏi Huống Ly: “Đại sư thấy ăn ngon không?”.
“Đồ ăn của trẻ con mà thôi, không ra cái gì cả.” Huống Ly khinh thường nói.
Thẩm Hiên nghiêng đầu: “Ta thấy ăn rất là ngon nha! Nếu là Đại sư không thích, vậy ngày mai ta không cần mang theo phần của ngươi.”.
Huống Ly nhướng mày: “Tuy nhìn vẻ ngoài hỏng bét, nhưng món này hương vị không tồi, vẫn có thể ăn được.”.
Thẩm Hiên: “…”.