Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 12: Rời khỏi xóm nghèo



Lục Vinh cùng Thẩm Hiên đang ở trong phòng thương lượng, một trận gõ cửa kịch liệt vang lên, hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau.

“Ai vậy?”. Lục Vinh cao giọng hỏi.

“Là ta, Lục Vinh ngươi nhanh mở cửa a!”. Âm thanh nôn nóng của tên tóc vàng xuyên qua cửa truyền vào.

Thẩm Hiên cúi đầu, trên mặt lóe lên sắc thái phiền chán, hiện tại ấn tượng của Thẩm Hiên đối với hắn rất là hỏng bét.

Thẩm Hiên hướng mắt về phía Lục Vinh: “Ngươi mở cửa đi.”.

Đại khái là do chậm chạp không chịu mở cửa, tóc vàng gõ cửa càng lúc càng lớn, gần như là muốn đạp cửa xông vào, nếu cứ để hắn tiếp tục như vậy, kinh động đến hàng xóm cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Lục Vinh hít sâu một hơi, đứng dậy mở cửa, nhìn người ngoài cửa hỏi: “Có chuyện gì sao?”.

Lục Vinh vừa mở cửa, tóc vàng liền cứng rắn chen vào.

“Lục Vinh, nghe nói tiểu tử ngươi đổ thạch ra được một khối pha lê, bán hơn 20 vạn, sao ngươi lại may mắn như vậy a!”. Tóc vàng vỗ vỗ bả vai Lục Vinh.

“Chỉ là một khối pha lê, tuy rằng phẩm chất không tồi, thế nhưng lại rất nhỏ, bán được có hơn 20 vạn, cũng không được bao nhiêu tiền.”. Lục Vinh hời hợt nói.

Tóc vàng ngoài cười nhưng trong không cười: “Tiểu tử ngươi thực sự là phát đạt rồi, hơn 20 vạn mà cũng không tính là bao nhiêu tiền, dù nhiều ít gì cũng là tiền a!”.

Lục Vinh nửa đùa nửa thật trả lời: “Phải là mấy ngàn vạn, mới thật sự tính là có tiền.”.

“Tiểu tử ngươi thật không phúc hậu! Gặp chuyện tốt như vậy, thế mà lại không mời mấy huynh đệ tụ tập ăn một bữa cơm chúc mừng!.”. Giọng tóc vàng đầy trách cứ.

“Cũng chỉ là 20 vạn, các huynh đệ đều là người làm đại sự, chút tiền này của ta quả thực là không đáng được mọi người để vào mắt.” Lục Vinh lạnh lùng nói.

“Ngươi tên tiểu tử này, bây giờ càng ngày càng biết nói chuyện.”

Tóc vàng hít một hơi bỗng nói: “Mùi gì đây? Thơm quá! Các ngươi đúng là ăn thứ tốt a!”.

Lục Vinh khoát tay một cái: “Tùy tiện ăn mà thôi.”.

Thẩm Hiên cảm thấy hương vị mì gói trong nhà quá nồng, đã cố ý mua thuốc khử mùi phun qua, thế nhưng căn bản vẫn là không gạt được tên tóc vàng. Hắn nghĩ phải mau chóng chuyển nhà đi nơi khác, tìm một địa phương không ai nhận thức, như vậy mới có thể không bị quấy rầy.

“Tùy tiện ăn mà lại là món ăn có hương vị này!”.

Ánh mắt tóc vàng đảo một vòng quanh phòng, không ngừng nhìn bốn phía, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì.

Lục Vinh âm thầm vui mừng, Thẩm Hiên cái tên này có chứng cưỡng bách, giấy gói mì đã ăn qua đều bị hắn đốt thành tro, còn phần chưa ăn cũng bị Thẩm Hiên đem giấu cực kì chặt chẽ.

Thẩm Hiên đi ra, nói: “Muộn lắm rồi, ta nghỉ ngơi trước. A Vinh, ngươi cũng nghỉ sớm một chút đi.”.

Lục Vinh gật đầu, cười ôn hoà: “Được.”.

Thẩm Hiên nói lời này xem như là đã uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách, nếu như tóc vàng đủ thức thời thì nên chủ động lăn đi.

Tóc vàng nhìn Thẩm Hiên, cười ám muội: “Lục Vinh, nghe nói ngươi đem hôn nhân của ngươi và Thẩm Hiên đổi thành hôn nhân bình đẳng, Thẩm Hiên có chỗ tốt gì để cho ngươi làm vậy a! Chẳng lẽ công phu trên giường của hắn rất đặc biệt? Ta nói cái tên này, ngươi thật là quá xúc động, ngươi chân trước đem thuộc tính hôn nhân thay đổi, chân sau hắn liền xuất tường (edt: ý là ngoại tềnh á), ta thấy hắn quả thật không biết tốt xấu!”.

Sắc mặt Lục Vinh trầm xuống: “Ngươi không nên nói hươu nói vượn, A Hiên không phải loại người như vậy.”.

“Cũng chỉ có ngươi ngốc, hắn thậm chí còn câu dẫn cả ta đây.”. Tóc vàng có chút tự đắc nói.

“Chuyện cười kể nhiều quá cũng không tốt, chuyện của Thẩm gia, việc đã đến nước này còn truy cứu để làm gì, thứ ta muốn chính là sau này có thể cùng Thẩm Hiên hảo hảo sinh sống.”.

“Cùng một tên phế vật gien cấp E? Ngươi rốt cục nghĩ như thế nào vậy?” Tóc vàng bất mãn nói.

“Gien cũng không thể đại biểu cho tất cả.”.

Tóc vàng nói chuyện với Lục Vinh nửa ngày, cuối cùng đem đề tài chuyển đến việc vay tiền, Lục Vinh nói không có tiền, tóc vàng liền mất hứng rời đi.

……………

“Hắn đi rồi?”. Thẩm Hiên đi ra hỏi.

Lục Vinh gật đầu: “Đúng thế.”.

Lục Vinh híp mắt: “Cái tên này cũng thật là dám mở miệng, vừa nói liền muốn mượn mười vạn.”.

“Vậy ngươi từ chối thế nào?”.

“Ta nói ta đem tiền đầu tư vào cổ phiếu, không thể lấy ra.”.

Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: “Hắn tin sao?”.

Lục Vinh lắc lắc đầu: “Hẳn là không, không tin cũng không sao, dù gì chúng ta cũng sắp rời khỏi đây.”.

Thẩm Hiên gật đầu, thầm nói: Bị người như tên tóc vàng quấn lấy, cũng thật không dễ gì giải quyết.

“Chuyện tiền bạc của chúng ta làm sao lại truyền đến tai hắn?”.

Thẩm Hiên không chút nghĩ ngợi nói: “Hẳn là Hoàng Nguyên nói cho hắn biết.”. Hoàng Nguyên và hắn vốn là kẻ thù, cái tên này vẫn luôn khó chịu khi thấy hắn sống tốt, hiện tại biết hắn có tiền, trong lòng Hoàng Nguyên khẳng định là không thoải mái, tìm vài người đến gây sự cũng là chuyện bình thường.

Lục Vinh đời trước là một trạch nam thuần chủng, chỉ biết làm ổ trong phòng, thủ đoạn ứng phó với những kẻ này vô cùng có hạn.

Thẩm Hiên cau mày, thầm nghĩ: Hiện tại Hoàng Nguyên đã biết Lục Vinh có tiền, sợ là về sau vẫn còn hành động.

Lục Vinh khoát tay: “Chúng ta nên sớm rời đi.”.

Thẩm Hiên gật đầu: “Vậy ta đặt vé phi thuyền ngày mai, vốn dĩ ta còn muốn suy xét vài thành thị, không bằng chúng ta cứ đến Lạc thành đi, nếu vận khí tốt, biết đâu còn có thể đem căn hộ đoạt về.”.

“Cũng tốt.”.

Ngày hôm sau, tóc vàng tụ tập mấy tên côn đồ, giết tới nhà Lục Vinh, lại phát hiện người đi nhà trống.

“Lưu Khắc Minh, Lục Vinh có không ở nhà a!”.

Tóc vàng buồn bực gãi đầu, hôm qua hắn tìm đến, kết quả Lục Vinh không hề cho hắn chút mặt mũi nào. Hôm nay hắn cố ý dẫn nhiều người tới cửa, tóc vàng vốn là thành viên của bang Săn Hổ, tên thì nghe có vẻ uy vũ, thực chất cũng chỉ là vài tên côn đồ tụ tập lại. Trong quá khứ Lục Vinh rất muốn gia nhập bang Săn Hổ, hắn ghét bỏ Lục Vinh nhát gan nên vẫn luôn từ chối. Có nhiều thứ bởi vì không hiểu rõ nên mới sinh ra tâm lí kính nể, tóc vàng càng không cho Lục Vinh gia nhập, Lục Vinh càng cảm thấy hắn lợi lại, đối với tên này cung kính rất nhiều, tóc vàng đó giờ vẫn luôn hưởng thụ tư vị được Lục Vinh tôn kính.

“Tên tiểu tử này, không biết đã chạy đi nơi nào.”.

“Tìm hàng xóm hỏi thăm một chút đi.”.

………………

Lục Vinh ngồi trong phi thuyền, hoàn toàn không biết tóc vàng bởi vì không tìm được hắn mà kích động đến dậm chân.

Tốc độ của phi thuyền cực nhanh, Lục Vinh có chút tò mò nhìn cảnh tượng bên ngoài phi thuyền.

Vé phi thuyền 50 ngàn tinh tệ bao gồm bữa trưa, cơm trưa có một miếng thịt cùng một ổ bánh mì, thịt và bánh đều có chút cứng, nhìn người trong phi thuyền ai cũng ăn say sưa ngon lành, Lục Vinh cũng không muốn làm ra chuyện gì khác người, im lặng nhai nuốt.

Lục Vinh nắm tay Thẩm Hiên hỏi: “Ngươi nghĩ sẽ có người đến nhà tìm ta không?”.

“Dĩ nhiên.”. Thẩm Hiên thầm nói: Tóc vàng sợ là sẽ quay lại, bất quá, khi hắn đến cũng chỉ có thể là nháo một hồi vô ích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.