Editor: Minh An
Beta: Cún
Cô vội đứng dậy, nghiêng tai nghe ngóng một chút, cảm giác động tĩnh không giống như phát ra từ cửa nhà cô, ít nhất không phải ở trong sân nhà mình nên cầm đèn pin ra ngoài xem.
Nghĩ nghĩ, Hứa Hàm lại nắm chặt cây gậy ở đầu giường.
Cô vừa mở cửa liền thấy có một thân ảnh, theo phản xạ có điều kiện vung gậy một cái, nhưng tay cô bị bắt lại, bên tai truyền đến thanh âm của Cố Yến Khanh: “Là tôi.”
Ngọa tào sao lại không một gậy đập chết anh ta chứ!
Nhưng mà có Cố Yến Khanh, tức khắc Hứa Hàm có cảm giác an toàn, lần đầu tiên cảm thấy trong nhà có đàn ông thật an toàn.
Thanh âm ấy truyền đến từ vườn rau nhà cô, Cố Yến Khanh lấy đèn pin từ trong tay cô, nói: “Cô vào trước đi, tôi đi xem.”
Hứa Hàm đang muốn nói để tôi cùng đi thì bên kia truyền đến tiếng thét chói tai, như có người kêu dưới chân có cái gì, quái vật, ánh sáng đèn pin chiếu loạn. Hứa Hàm và Cố Yến Khanh liếc nhau, Hứa Hàm ra phòng khách mở đèn ở sân lên.
Theo ánh đèn, bọn họ nhìn thấy hai thân ảnh chật vật từ vườn rau chạy ra. Từ vườn rau ra đường chỉ có một lối đi duy nhất là sân nhà cô nên Hứa Hàm nhanh chóng mở cửa sân, đợi sẵn ngoài đường.
Chỉ chốc lát sau người kia liền chạy tới, vừa vặn bị họ bắt được. Lại là đường thúc Kiều Tân Đức của Kiều Vãn Tình và vợ ông ta La Dương Tú.
La Dương Tú vẻ mặt hoảng sợ: “Nhà chúng mày nuôi cái gì đấy?”
Bà ta vừa dứt lời, Hứa Hàm nhìn đến Hoàng Đại Tiên từ phía sau họ đột nhiên chạy lại gần. La Dương Tú sợ tới mức hét lên một tiếng, Kiều Tân Đức cầm đồ vật trên tay định đánh nó đều bị nó linh hoạt tránh thoát.
Dưới ánh đèn, đôi mắt Hoàng Đại Tiên phiếm ánh sáng màu lục, thoạt nhìn làm người ta sợ hãi, mắt thấy nó bị Kiều Tân Đức chọc giận, đang định tấn công ông ta thì Hứa Hàm kêu: “A Hoàng, về đây.”
Hoàng Đại Tiên nghe được thanh âm Hứa Hàm, ánh mắt bất thiện liếc nhìn Kiều Tân Đức một cái, nghe lời đi đến cọ cọ dưới chân Hứa Hàm.
“Ra là một con chồn, nhà chúng mày còn nuôi cả chồn!”
Trong không khí nhàn nhạt mùi thối khó có thể miêu tả, Hứa Hàm nói: “Làm sao, quốc gia có quy định không thể nuôi chồn đâu mà thím kinh ngạc như vậy.”
La Dương Tú ngượng ngùng không nói chuyện.
Hứa Hàm nhìn hai người chưa hết hoảng sợ, cười nói: “Đêm khuya chú họ cùng thím đại giá quang lâm tới vườn rau nhà cháu ngắm trăng à?”
La Dương Tú mạnh miệng nói: “Bọn tao không ngủ được nên đến tản bộ không được à.”
“Cái này thím có thể nói với cảnh sát nhân dân là nửa đêm không ngủ được nên tới đây nha.”
Sắc mặt La Dương Tú biến đổi, đảo mắt nhìn đến Cố Yến Khanh đứng bên cạnh Hứa Hàm. Khí tràng trên người người đàn ông này rất mạnh, bà ta lại đuối lý, tức khắc không nói nên lời.
Hứa Hàm nhìn tới vật lúc nãy Kiều Tân Đức dùng để đuổi A Hoàng. Lại là một bình phun thuốc loại nhỏ giống nhà cô, cái này dùng để phá hư rau củ, nhưng mà nước tiểu của bạn nhỏ Khẩu Khẩu có hiệu quả chống sâu bệnh rất mạnh, cái này lại thành vô dụng.
“Chú họ và thím chuẩn bị cái này để làm chết hết rau nhà cháu à.” Thanh âm Hứa Hàm rét lạnh, không thể tưởng tượng đối phương lại rải thuốc diệt cỏ trên vườn rau nhà họ.
“Sao có thể?” La Dương Tú trộm mắt nhìn Cố Yến Khanh không nói lời nào, thanh âm có điểm chột dạ, “Chỉ, chỉ là một chút thuốc diệt cỏ.”
Thuốc diệt cỏ, đó là muốn rau củ nhà cô chết hết.
Khẳng định là đối phương còn chưa chết tâm với mảnh đất nhà cô nên nửa đêm mới lại đây rải thuốc diệt cỏ, thần không biết quỷ không hay độc chết hết rau nhà Kiều Vãn Tình. Dù sao mấy người Kiều Tân Đức và La Dương Tú nghĩ nếu không chiếm được mảnh đất này thì nhà Kiều Vãn Tình cũng đừng mong dùng được.
Kết quả không nghĩ nhà Hứa Hàm lại nuôi Hoàng Đại Tiên nên thất bại.
Hứa Hàm tức đến cười, thanh âm lại lạnh băng chưa từng có từ trước đến nay: “Thím không biết thuốc diệt cỏ có thể độc chết người à, nếu sáng mai cháu đi hái một chút rau thì cả nhà liền chết thẳng cẳng.”
“Mày đừng dọa tao, nhà mày lại chẳng dùng, mới có mấy ngày đã đem bán rau rồi.”
Trong tâm Hứa Hàm nói đúng là nhà ta trồng rau thật thần kỳ.
Kiều Tân Đức thấy bộ dáng hiểu rõ của cô, tức khắc lúng túng, cười làm lành nói: “Cái kia, cháu à, chẳng qua là chú thím tức giận quá không kịp suy nghĩ, trong lúc nhất thời làm việc ngốc. Cháu có thể đại nhân đại lượng, buông tha cho chú thím, chú thím đảm bảo không tái phạm.”
“Buông tha?” Hứa Hàm cười nhạo, “Chú họ nghĩ cháu thật hào phóng.”
“Cháu gái, cháu gái à, chú thím sai rồi, xin cháu đừng báo nguy, chú thím thật sự sẽ không đánh chủ ý vào miếng đất này nữa, cầu xin cháu buông tha cho chú thím lần này.” La Dương Tú thấy tình thế không đúng lập tức thay đổi thái độ, chỉ thiếu nước quỳ xuống.
Hứa Hàm: “……”
Mấy người đúng là co được dãn được!
Đúng lúc này, Cố Yến Khanh kéo kéo tay áo Hứa Hàm. Hứa Hàm nghiêng đầu hỏi anh: “Làm sao?”
“Hiện tại trời lạnh như vậy, lại là nửa đêm, cảnh sát nhân dân bên này không nhất định sẽ ra mặt,” Cố Yến Khanh nhỏ giọng nói bên tai cô: “Cô thả bọn họ đi, tôi giúp cô diệt trừ hậu hoạn.”
Hứa Hàm cả kinh: “Giết người phạm pháp.”
Cố Yến Khanh bật cười: “Cô nghĩ cái gì thế.”
Nếu Cố Yến Khanh nói như vậy, Hứa Hàm tin tưởng thủ đoạn của anh thì đối phó với nhà Kiều Tân Đức xác thật dễ dàng. Hơn nữa lần trước trước mặt cảnh sát nhân dân mấy người Kiều Tân Đức cũng từng nói sẽ không tái phạm, đảm bảo hối cải, ai ngờ quay đầu lại làm điều ác. Cô và bà nội Kiều đều là phụ nữ yếu đuối, ai biết bọn họ sẽ làm điều gì nữa.
Quả thực khó lòng phòng bị loại tiểu nhân này.
Nghĩ thông suốt điều này, Hứa Hàm nói: “Được rồi, bây giờ buông tha cho chú thím, nhưng mà chú thím làm chết nhiều đồ ăn nhà cháu, ít nhiều cũng phải bồi thường.”
“Không không không, bọn tao còn chưa đắc thủ.” La Dương Tú nói, “Bọn tao mới đến vườn rau chồn nhà mày đến rồi.”
Cuối cùng hai người Kiều Tân Đức ngàn ân vạn tạ rời đi, Hứa Hàm đóng lại cửa nhà, cúi đầu nhìn Hoàng Đại Tiên dưới chân vuốt vuốt bộ lông rối loạn.
Mấy hôm trước Hứa Hàm vừa tắm cho nó, đưa tới trạm y tế trong thôn tiêm vắc-xin phòng bệnh cho nó. Trải qua một hồi lăn lộn như vậy, Hoàng Đại Tiên lại dơ bẩn như lúc mới đến.
Cố Yến Khanh dùng đèn pin chiếu Hoàng Đại Tiên một chút: “Không tồi, lập công.”
“Đêm nay ít nhiều đều nhờ A Hoàng, nếu không ngày mai chỉ có thể trơ mắt nhìn rau chết, có oan mà không tố được.”
A Hoàng tựa hồ nghe hiểu lời Hứa Hàm nó, giương mắt nhìn cô, ngẩng đầu ưỡn ngực, tựa hồ thật kiêu ngạo.
Hứa Hàm nhịn không được mà xoa nhẹ bộ lông của nó, A Hoàng dùng đầu cọ cọ tay cô.
Cố Yến Khanh nói: “Cô và bà cô hai người phụ nữ nuôi một đứa trẻ xác thật nên nuôi thêm con gì giữ nhà cho an toàn, nếu không tôi giúp cô?”
“Không cần, có A Hoàng là đủ rồi,” Hứa Hàm cảm thấy bộ dáng đối thoại này của hai người có điểm thân mật quá mức, vội ngáp để che giấu, “Tôi đi ngủ đây.”
Cố Yến Khanh: “Ngủ ngon.”
Một đêm không nói chuyện.
Bà nội Kiều ở phòng trong nên không nghe được động tĩnh của tối qua. Nhưng mà sáng hôm sau bà phát hiện quan hệ giữa cháu gái mình và vị Cố tiên sinh kia đột nhiên tốt hơn, vị Cố tiên sinh đó còn cùng cô xuống ruộng hái rau, hơn nữa còn được Hứa Hàm cho một rổ rau.
Nội tâm bà vui vẻ, chẳng lẽ hai người muốn tái hợp?
Trong lòng bà nội Kiều vẫn luôn nghĩ rằng Hứa Hàm và Cố Yến Khanh là đôi tình lữ cãi nhau rồi chia tay, căn bản không biết câu chuyện giữa họ.
Bữa sáng là cháo ngao được nấu vô cùng ngon, kết hợp cùng đậu đũa xào thịt băm, cùng một đĩa củ cải. Hai món tuy mặn nhưng lại ngon miệng, ăn cùng với cháo làm dạ dày thư thái.
Khẩu Khẩu đã không còn việc gì, Hứa Hàm cho nó uống nước cơm, thằng nhóc này còn cười khanh khách vô cùng vui vẻ. Nhìn vẻ mặt vô tâm vô phế của nó, Hứa Hàm cúi người hôn mặt nhỏ của nó.
Cố Yến Khanh nhìn hai người bọn họ thân mật với nhau, ánh mắt mềm nhẹ.
Hết thảy nhìn đều hòa thuận vui vẻ.
Sau khi Cố Yến Khanh ra ngoài nhận điện thoại, anh trở về nói với Hứa Hàm: “Xin lỗi tôi còn có việc phải vê trước. Cháu của tôi thân thể đang có chỗ không thoải mái, tôi phải về xem nó.”
Đột nhiên sắc mặt Hứa Hàm trở nên trắng bệch.
Cố Yến Khanh: “Cô sao vậy?”
“Không có gì, anh đi đi.” Hứa Hàm cúi đầu, không liếc nhìn Cố Yến Khanh một cái.
“Lần sau tôi lại đến thăm cô với Khẩu Khẩu.” Cố Yến Khanh nói.
Ngữ khí Hứa Hàm lạnh nhạt: “Không cần, lần trước tôi không đùa giỡn anh, mong Cố tiên sinh tôn trọng ý kiến của tôi, về sau đừng tìm đến tôi nữa.”
Cố Yến Khanh: “…..”
Lật mặt còn nhanh hơn cả sách.
Nhưng mà Cố Yến Khanh thật sự gấp, không miệt mài truy hỏi tại sao đột nhiên cô thay độ, thậm chí còn chưa mang rổ rau Hứa Hàm cho mình đã đi rồi.
Cố tình thằng con ngốc nhà mình còn tò mò nhìn Cố Yến Khanh biến mất, như đang chờ mong anh quay lại.
Hứa Hàm thấy thế, không nhịn được thở dài. Cháu họ trong miệng Cố Yến Khanh chính là nam chủ Cố Minh Uyên.
Nghĩ đến cái tên này, nội tâm Hứa Hàm không nhịn được run lên.
Vì để thể xác và tinh thần của Khẩu Khẩu khỏe mạnh lớn lên, sống một đời bình yêu, Hứa Hàm thấy mình đã cách cái thành phố tràn ngập thị phi đó đủ xa, cũng nỗ lực không muốn dính dáng quan hệ tới những người đó.
Nhưng vận mệnh như xiềng xích, tựa hồ vĩnh viễn chờ đợi cô, làm cô không tránh thoát được.
Hứa Hàm quyết định về sau sẽ cách xa Cố Yến Khanh một chút, không cho anh vào nhà mình nữa.
Cứ thế đã qua hai ngày.
Hôm nay, khi Hứa Hàm đang phiền não do rau lớn lên quá nhanh ăn không kịp, trường học bên kia lại không cần nhiều như vậy thì cổng nhà bị gõ vang. Hứa Hàm ra ngoài mở cửa lại phát hiện là chàng trai hôm trước tới đưa cây trúc.
Làm người ta kinh ngạc chính là anh ta cầm thêm một cái đầu heo.
“Kiều, Kiều cô nương,” anh ta thẹn thùng, “Xin hỏi Hoàng Đại Tiên nhà cô ở nhà đúng không, tôi đến để lễ tạ thần.”
Hứa Hàm: “… Anh còn muốn ước điều gì?”
“Hai ngày trước không phải tôi mới nhờ nó phù hộ cho trong năm nay tôi cưới được vợ sao. Hôm qua chị dâu của tôi giới thiệu cho tôi một cô nương, chúng tôi đều rất vừa lòng đối phương.”
Hứa Hàm: “…..”
Này cũng được???
Ngọa tào thật là quá mê tín.
Hứa Hàm kinh ngạc đến ngốc, anh ta nhìn thấy A Hoàng đang ngửa bụng phơi nắng trong sân, vội cầm đầu heo vào, bái nó ba cái: “Tôi mang lễ mọn đến tạ thần, đa tạ Hoàng Đại Tiên phù hộ tôi cưới được vợ.”
Nói rồi anh ta đặt đầu heo để trước mặt A Hoàng.
A Hoàng nhìn cái đầu heo trước mặt, tựa hồ cảm thấy hứng thú, nhảy lên đầu heo ngửi đông ngửi tây.
Anh thấy vậy, trên mặt vui vẻ: “Đa tạ đại tiên không chê lễ ít, thỉnh đại tiên phù hộ tôi ba năm nữa có thêm đứa trẻ, gia đình mỹ mãn.”
Hứa Hàm lại lần nữa cạn lời: “…..”
Hứa Hàm sống chết không chịu nhận cái đầu heo lớn như vậy, nhưng anh ta lại mạnh bạo nói đây là một chút tâm ý nho nhỏ, cảm tạ A Hoàng xong chạy nhanh như chớp.
Hứa Hàm với cái đầu heo chết không nhắm mắt kia dở khóc dở cười.
Cô bế A Hoàng đang ở trên đầu heo lên, vỗ vỗ vào móng nó, nói: “Ngươi lợi hại như vậy à?”
A Hoàng trừng đôi mắt đen xem cô, như không nghe hiểu cô nói.
“Nếu ngươi thật sự lợi hại như vậy, ngươi phù hộ cho nhà ta có một khách hàng lớn đến mua rau, phù hộ ta giàu hơn Cố Yến Khanh, như vậy thì con ta sẽ không còn hâm mộ tiền của anh ta nữa.”
Nghĩ nghĩ, Hứa Hàm lại nói: “À, nguyện vọng sau khó hơn một chút, nên đầu tiên ngươi thực hiện nguyện vọng trước cho ta đi.”
Hứa Hàm nói lời này cũng chỉ là đùa giỡn, việc của tiểu soái ca kia tuyệt đối là trùng hợp. Anh ta lớn lên vốn dĩ cũng là một chàng trai rất đẹp trai, bình thường còn chăm chỉ cần mẫn, một ngày chém khoảng 200 cây trúc, tính ra một tháng cũng thu được 5000.
Ở nông thôn, một tháng thu được 5000 có thể coi là thu nhập “kếch xù”.
Cho nên cô nương nhà người ta coi trọng anh ta cũng là bình thường, vậy nên chỉ là trùng hợp thôi.
Nhưng trùng hợp, mấy hôm sau thật sự có một khách hàng lớn vô cùng có tiền tới nhà cô.
Minh An: Các nàng có thắc mắc vì sao chỗ tui gọi nữ chính là Kiều Vãn Tình chỗ tui lại gọi là Hứa Hàm đúng không?? Hì hì, giải đáp cho các nàng xíu nha: Chỗ tui gọi là Hứa Hàm – đó là nữ chính xuyên sách á, nhưng trong mắt của các nhân vật khác (Cố Yến Khanh, bà nội Kiều, Kiều Tân Đức, La Dương Tú,…) thì đó vẫn là nguyên chủ Kiều Vãn Tình ^^ Nên có mấy đoạn là suy nghĩ trong lòng của các nhân vật khác thì tui sẽ gọi nữ chính là Kiều Vãn Tình nha (đến các chương sau tác giả sẽ thống nhất lại gọi một tên là Kiều Vãn Tình)