Mang Thai Con Của Alpha Ảnh Hậu

Chương 32: 32: Lúng Túng



Edit: FAFOEVER.
Phàn Vụ sau khi phản ứng lại, nội tâm vừa buồn cười lại vừa tức giận.
Một mặt, cô suy đoán chính mình đối với Tang Tri Tửu, đại khái không phải một mũi tên [chỗ này ta không biết dịch sao luôn].

Tang Tri Tửu nhất định là để ý không rõ đối với cảm giác của mình, mới nói ra lời như “bữa cơm chia tay”.
Nhưng mặt khác, lời nói của Tang Tri Tửu cũng nhắc nhở cô, đêm nay Tang Tri Tửu tới đây, là dự định muốn cùng với cô kết thúc mọi chuyện.
Phàn Vụ có chút tức giận: “.

.

.

Ngươi nhanh như thế liền không thể chờ được nữa, muốn thoát khỏi ta rồi?”
Từ khi biết sẽ đi ăn cơm, cô căng thẳng cả một đêm không ngủ được, nghĩ hôm nay làm thế nào để nghiêm túc nhận lỗi với bạn nhỏ, đồng thời hàn gắn lại quan hệ.

Nhưng không nghĩ tới, bạn nhỏ tựa hồ đã quyết định muốn cùng cô đoạn tuyệt quan hệ.
Thực sự là làm người ta thương tâm.
Tang Tri Tửu mấp máy môi, một lát sau, mới nói: “Đúng.

.

.

Đúng vậy!”
“Hai chúng ta vốn cũng là cũng không có thân thiết gì, trước ngươi giả trang Đạt Bố Lưu tiền bối gạt ta, nhưng cũng đã giúp ta rất nhiều, hai chúng ta giằng co như vậy.

.

.

cũng là gần đủ rồi.

Đêm nay ta mời ngươi ăn cơm, mọi ân oán coi như là thanh toán xong, sau này chúng ta đường ai nấy đi, ai cũng đừng tiếp tục trêu chọc ai!”
Lời này được nàng nói, ngược lại hết sức vô lại.

Phàn Vụ cười gõ gõ bàn: “Nếu ngươi đã nói như vậy.

.

.”
“Vậy chúng ta phải bàn thật kỹ lưỡng, là ‘bữa cơm chia tay’ này phải ăn làm sao.”
Tang Tri Tửu còn tưởng rằng cô sẽ không đề cập đến vấn đề này nữa, đột nhiên lại nghe được cụm từ này, như bị hỏa thiêu dưới mông (cảm giác hoảng hốt).
“Cái, cái gì mà ‘bữa cơm chia tay’? Ta, ta vừa nãy là nói sai.

.

.”
“Không phải là bữa cơm chia tay, là bữa cơm tuyệt giao.”
Phàn Vụ cười: ” Không phải cũng gần giống nhau à? Tóm lại chính là chặt đứt cảm tình, phân chia quan hệ thôi.”
Cô hướng vào lưng ghế dựa vào, chỉnh sửa lại tư thế, nói: “Ta thế nhưng là rất khó ứng phó, nếu như ngươi thật muốn cùng ta ‘chia tay’, chỉ dựa vào bữa cơm này đã nghĩ muốn giải quyết sao?”
Tang Tri Tửu trợn mắt lên: “Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
ಠ_ಠ
Nàng nhăn mũi: “Phàn Vụ, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất đừng động vào giới hạn của ta.”
Phàn Vụ ngược lại không gấp, cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau lau tay: “Ngươi khả năng không quá hiểu ta, ta xưa nay chưa từng động vào giới hạn của ai cả.”
Tất nhiên, để kéo sự chú ý của bạn nhỏ lại không phải là muốn động vào giới hạn cuối cùng của nàng, cùng lắm, tính là một số mưu kế hợp lý của cô thôi.
Tang Tri Tửu bán tín bán nghi nhìn nàng, một lát sau thở ra một hơi: “Dù sao.

.

.

lời muốn nói ta cũng đã nói hết cho ngươi.”
(¬¬)
“Giờ ăn cơm trước, thế nào cũng phải đem ân tình trước đây của ngươi trả lại.”
Nói chuyện một lúc như vậy, món ăn cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết.

Người phục vụ sau khi được cho phép, mở cửa phòng ra, đem từng món ăn tinh xảo bày biện ra.

Tang Tri Tửu cũng không dám đem sự chú ý trên người Phàn Vụ nữa, liền giả bộ nghiêm túc, nghe người phục vụ giới thiệu món ăn.

Phàn Vụ cũng không biểu hiện gì, chỉ là chống cằm, yên lặng nhìn nàng.
Cảm giác được ánh mắt chăm chú của đối phương, nàng đứng ngồi không yên, dù thay đổi tư thế như nào cũng không tránh được ánh mắt của Phàn Vụ.
Cũng may người phục vụ đánh vỡ được sự giằng co này.
Sau khi giới thiệu hết một chuỗi dài các món ắn, thấy hai người tâm tư đều không đặt ở trên đồ ăn, nàng thực sự không nhịn được, nhìn Phàn Vụ nói: “Xin, xin hỏi ngài là Phàn Vụ sao?”
Lời nói như vậy, việc người phục vụ xâm phạm chuyện riêng tư của khách hàng là một điều cấm kỵ rất lớn, nhưng bầu không khí của hai người thực sự rất lúng túng, hơn nữa người phục vụ đã nói như vậy, cô vẫn là mở miệng.
Phàn Vụ lấy lại tinh thần, nhìn nàng gật đầu: “Ừm.”
Tiểu tỷ tỷ phục vụ cực kỳ kích động: “Ta, ta là của fans của ngài, đã yêu thích ngài từ rất lâu! ! !”
Tình huống như thế đối với Phàn Vụ mà nói cũng không tính là xa lạ, bình thường miễn là cô bị nhận ra, sẽ có fans tới để chào hỏi.
Phàn Vụ cũng coi như là quen tay làm nhanh, cười gật đầu nói: “Cảm ơn ngươi đã ủng hộ.”
Có thể được thần tượng đáp lại, tiểu tỷ tỷ phục vụ chỉ cảm giác đêm nay của mình cực kỳ đáng giá! Nàng lúc trước còn tưởng rằng đêm nay chỉ là công tác bình thường, không nghĩ tới người đến lại là Phàn Vụ cùng Tang Tri Tửu.
Tiểu tỷ tỷ hai tay ôm trước ngực: “Ngài là chuẩn bị có phim mới đúng không!”
Phàn Vụ gật đầu, nói: “Ừm.”
“Nhưng việc quay phim vẫn chưa kết thúc, đến khi lên sóng.

.

.

chắc cũng sang năm.”
Tiểu tỷ tỷ phục vụ gật đầu: “Ừm!”
Vẻ mặt của nàng cực kỳ háo hức, trong lời nói có chút lộn xộn: “Chúng ta vẫn luôn nguyện ý chờ! Tác phẩm của ngài chưa bao giờ khiến chúng ta thất vọng, ta, chúng ta đều cực kỳ yêu thích cùng chờ mong.”
Phàn Vụ gật đầu: “Cảm ơn.
“Hi vọng lần này sẽ không để cho các fans thất vọng.”
Nghe nói như thế, tiểu tỷ tỷ lại có ý riêng nhìn về phía Tang Tri Tửu: “Bộ phim lần này, hai người là hợp tác với nhau sao?”
Nàng nói: “A.

.

.

Không sao hết! Mặc kệ như thế nào, chúng ta đều tin tưởng ngài.”
Tang Tri Tửu sững sờ.

Nàng bỗng nhiên ý thức được, mình tự dưng vô tội bị liên lụy.

.

.
Chờ người phục vụ đi rồi, nàng nghiến răng: “.

.

.

Fans của ngươi là có ý gì? Nàng, nàng cảm thấy có ta là sẽ kéo chân ngươi sao?”
( ー̀дー́ )و
Phàn Vụ không nhịn được cười lên.
Kỳ thực, cũng khó trách người phục vụ lại nghĩ như vậy.

Lấy vị trí cùng thành tựu của Phàn Vụ, trước khi hai người chân chính hợp tác với nhau, rất khó để tưởng tượng đến, Tang Tri Tửu có thể leo lên cành cao là Phàn Vụ.
Bỏ qua chuyện lai lịch, quan trọng nhất vẫn là diễn xuất, Tang Tri Tửu so với Phàn Vụ, đều có một đoạn chênh lệch rất lớn.
Fans của Phàn Vụ đều vì thành tích của thần tượng mình mà kiêu ngạo, bỗng nhiên lại hợp tác với Tang Tri Tửu, trước thời điểm truyền ra tin tức, trên internet còn tranh cãi một hồi.
Nhưng Phàn Vụ phát hiện, bạn nhỏ thật giống như không có ý thức đến, hoặc là nói, căn bản là không có cách nào tiếp thu được điểm này.
Cô có chút vô tội, hai tay giơ lên: “Ngươi cũng nghe được, không phải ta nói, ta thế nhưng là rất giữ gìn ngươi.”
Tang Tri Tửu bắt đầu chơi xấu: “Ta mặc kệ!”
“Kia là fans của ngươi, liền tính trên đầu của ngươi.”
Nàng vỗ bàn một cái: “Ngươi nói đi, biểu hiện của ta khoảng thời gian này, lẽ nào không xứng với ngươi sao?”
Phàn Vụ nhìn nàng cười: “Xứng, đương nhiên là xứng.”
“Chúng ta thật là xứng đôi.”
Lời này có chút ám muội, Tang Tri Tửu trên mặt hiện lên một mảng hồng.
Nàng cúi đầu, thấp giọng thầm nói: “Lại cười đến câu nhân như thế, còn luôn nói lời êm tai, đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt.

.

.”
Phàn Vụ hình như không có nghe rõ, hướng nàng dựa gần vào: “Ngươi nói cái gì?”
Lần này, khoảng cách của hai người gần như là sát vào nhau.
Tang Tri Tửu vội vã dùng lòng bàn tay đẩy vai của cô ra: “Không nói gì hết.

.

.

Ngươi ngồi nghiêm chỉnh lại, cách ta xa một chút.”
Nhưng lúc này, tay Phàn Vụ đã nắm ở eo nàng.
Cô đến bên tai Tang Tri Tửu, nhẹ giọng hỏi: “Ghen sao?”
Tang Tri Tửu cả người đông cứng, sau khi phản ứng lại, bối rối giải thích: “Hỗn đãn, nói linh tinh cái gì vậy?”
(,,•﹏•,,)
Phàn Vụ dùng hơi thở phả vào tai nàng, nói: “Tửu Tửu hôm nay thật là đẹp mắt, là vì gặp ta nên cố ý trang điểm đẹp vậy sao?”
Tang Tri Tửu cúi đầu.
Nàng đúng là vì gặp Phàn Vụ mà cố ý chỉnh trang chút, nhưng, nhưng nàng căn bản là không phải có ý đó.
Nghĩ tới đây, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phàn Vụ, hi vọng dưới lớp trang điểm này, có thể dùng ánh mắt của chính mình đè ép được khí thế của Phàn Vụ.
Nhưng ở trong mắt Phàn Vụ, chỉ cảm thấy bạn nhỏ càng ngày càng đáng yêu.
Cô không nhịn được bóp bóp tai của nàng, cố nén cười: “Nếu như không phải ghen, tại sao lại ghét bỏ ta trêu hoa ghẹo nguyệt ?”
Tang Tri Tửu bỗng nhiên đỏ mặt.
⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Hóa ra.

.

.

lời nói thì thầm của nàng vừa nãy, Phàn Vụ lại nghe được.
Vào giờ phút này, Tang Tri Tửu trong lòng có chút hỗn loạn ——
Nàng căn bản là không có cách giải đáp vấn đề của Phàn Vụ, thật ra, nàng đối với chính mình cũng không hiểu rõ, vì sao khi nhìn đến Phàn Vụ đối với tiểu tỷ tỷ vừa nãy lộ ra nụ cười, trong lòng lại so đo nhiều như vậy.
« bởi vì chị ghen, ghen, ghen mà.

.

.┌(・。・)┘ »
Hai người tư thế đã có chút ám muội, nếu như không nhìn kỹ, còn tưởng rằng Tang Tri Tửu trực tiếp ngồi ở trong lòng Phàn Vụ.
Tang Tri Tửu không dễ chịu động đậy người, qua loa nói: “Ta, ta không có, ngươi nghe lầm rồi!”
“Như vậy sao.

.

.” Phàn Vụ ngắm nhìn bộ dạng thẹn thùng này của nàng, “Vậy ta hỏi một vấn đề khác.”
Cô cười: “Ta nếu cười câu nhân như thế, vậy Tửu Tửu nhà chúng ta, có bị câu dẫn không?”
Tang Tri Tửu chỉ cảm thấy một dòng điện từ chân chạy lên toàn thân, một đường lên đến đỉnh đầu nàng.

Quanh người đều là khí tức của Phàn Vụ, rõ ràng còn chưa uống rượu, thân thể đã cảm giác say đến ba phần rồi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mang Thai Con Của Alpha Ảnh Hậu

Chương 32: Chân tướng mọi chuyện.



Edit: FAFOEVER.

Chiêm Nguyệt Nhu rùng mình một cái, lập tức cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Phàn Vụ.

Trong lòng nàng biết đêm nay sợ là một lần nữa cũng sẽ không có kết quả, lập tức thu lại nước mắt, nhanh chân rời đi.

Sau khi nàng đi, Phàn Vụ mang theo Tang Tri Tửu tiến vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng vào.

Cô nhìn bạn nhỏ, mở miệng đánh vỡ trầm mặc: “. . . Không phải nói là ngày mai mới trở về sao? Làm sao hiện tại liền xuất viện? Đã ăn cơm tối chưa? Ta gọi món ăn cho người mang lên.”

Tang Tri Tửu mặt lạnh: “Không cần.”

Nàng vào xế chiều hôm nay kiểm tra toàn diện kết thúc, Lận Gia Hòa đã xin cho nàng hai ngày nghỉ, hi vọng nàng sau khi xuất viện có thể về nhà nghỉ ngơi một buổi chiều, ít nhất cũng phải có một giấc ngủ ngon.

Nhưng Tang Tri Tửu suy nghĩ một chút, cảm thấy không cần, trực tiếp chạy về đoàn phim ——

So với trở lại nhà mình ngủ một giấc, nàng cảm thấy. . .

Nàng càng muốn nhanh một chút nhìn thấy Phàn Vụ.

Không nghĩ tới nàng thật vất vả để xuất hiện trước mặt Phàn Vụ, nàng ấy lại cho nàng thấy một màn vừa nãy!

Tang Tri Tửu trong lòng đang rất hoảng, xoay người đi tới sô pha ngồi xuống.

Nàng nhìn Phàn Vụ: “Không dự định giải thích một chút sao?”

Phàn Vụ hơi đau đầu.

Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô lại thở phào nhẹ nhõm ——

Cô muốn cùng Tang Tri Tửu tiếp tục lâu dài, cũng không phải đơn thuần vui đùa thôi. Căn cứ tiền đề như vậy, nếu như giữa hai người tồn tại một quả bom hẹn giờ như Chiêm Nguyệt Nhu, sợ là không biết khi nào nó nổ nữa.

Hôm nay xem như là có một cơ hội, có thể để cô từ đó nói cho Tang Tri Tửu.

Thế là, Phàn Vụ đến bên cạnh Tang Tri Tửu ngồi xuống.

Cô chỉnh tốc độ nói chuyện chậm rãi, tận lực dùng một loại thái độ khách quan nhất, đưa chuyện của cô cùng Chiêm Nguyệt Nhu giải thích rõ ràng.

Tang Tri Tửu sau khi nghe xong, sững sờ tại chỗ.

Chuyện này bản thân nó cũng không phức tạp, nhưng đặt ở trên người Phàn Vụ, luôn có chút (ảo ma canada) cảm giác kỳ diệu.

Nếu như vào thời điểm nàng còn chán ghét Phàn Vụ, nghe được loại bát quái này, nói không chừng có thể cười trên ba tháng. Nhưng hiện tại, nàng nhìn Phàn Vụ, đáy mắt cũng chỉ có tức giận.

“Ngươi chơi gái ư? !”

(ŎдŎ;)

Phàn Vụ cười khổ một tiếng: “Không phải. Ngươi quên mất sao, là Phàn Chính Chí sắp xếp.”

Tang Tri Tửu đáy mắt lập tức ngấn lệ: “Ta mặc kệ, ngươi, ngươi chính là…”

(ಥ_ಥ)

Nàng một mặt cảm thấy thật sự rất khó tiếp thu, một mặt. . . cũng do đang mang thai mà tâm tình không được ổn định.

Phàn Vụ vừa nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trái tim có chút đau nhói.

Cô nắm lấy tay của nàng: “Ta xin lỗi, Tửu Tửu, đừng khóc.”

“Chuyện này là một bất ngờ, ta bảo đảm sau này sẽ không bao giờ xuất hiện. Ngươi tha thứ cho ta một lần được không?”

Tang Tri Tửu vung tay tránh thoát.

ヾ(*`Д´*)ノ

Nàng bây giờ chính là chuẩn bị làm mẹ, cho dù lý trí nói cho nàng, Phàn Vụ trong chuyện này cũng là người bị hại, nhưng nàng chính là không muốn yên ổn bỏ qua chuyện này.

Hừ, dù sao cũng là một mẫu thân khác của con mình, cũng không thể nói vứt liền vứt. Tang Tri Tửu chuẩn bị, trước tiên nháo nàng ba tháng để hả giận cái đã.

« ôi chị ơi, thêm 3 tháng cái chị chuẩn bị đẻ luôn rồi (; ω;) »

Phàn Vụ đương nhiên không muốn nàng rời khỏi lồng ngực của mình, nhưng cũng sợ nếu khi ngăn cản dùng sức quá lớn, sẽ làm tổn thương đến Tang Tri Tửu. Nàng hiện tại là chuẩn bị làm mẹ, thân thể phải luôn khỏe mạnh như năm xưa.
Suy nghĩ một chút, cô thẳng thắn từ bỏ việc ngăn cản, tùy ý để Tang Tri Tửu đánh mấy cái trên người mình.

Tại lúc Tang Tri Tửu bị tiếng đánh của mình dọa sợ (ý là chị nhà nghe cái tiếng mà đánh “bộp, bộp” lên người chị công, sợ mình đánh ngta đau quá, ờ chắc là zậy đó (˙▿˙)), không lộn xộn nữa thì, Phàn Vụ tìm cái cơ hội, nhằm ngay môi nàng, hôn lên.

Quá bất ngờ làm Tang Tri Tửu ngây ngốc hồi lâu.

Nàng muốn ngăn cản Phàn Vụ, nhưng hai người đã không có gặp nhau hai ngày, cũng không chỉ có mỗi Phàn Vụ khát vọng, nàng cũng vậy.

« dính conditinhyeu vào rồi là hả ta nói, một ngày không gặp như cách ba thu (.❛ ᴗ ❛.)»

Cảm giác môi chạm vào nhau thật thoải mái, giống như có thể chạm được hết tất cả sự mềm mại của đối phương vậy. Loại chuyện thân mật như thế này, cho dù là ngạo kiều như Tang Tri Tửu, cũng đều yên tĩnh lại, toàn tâm hôn đáp trả.
« hôn mà miệng thơm tho thì được, chứ gặp cái đứa nào mà thối mồm ấy nhờ, ối dồi ôi luôn, trải nghiệm kinh cmn hoàng (˙▿˙) »

Đợi khi môi tách ra, Tang Tri Tửu mới phát hiện, hai cánh tay của chính mình, lại đã tự câu trên cổ Phàn Vụ.

Nàng mặt vốn là đã đỏ, thấy như vậy càng đỏ hơn. Cấp tốc thả hai tay ra, dịch mông cách xa Phàn Vụ.

(*//艸//)

Nhưng sau chuyện này, nàng cũng không có phát ra tính khí như vừa nãy nữa.

Phàn Vụ nắm bắt thời cơ, duỗi tay cầm lấy tay nàng.

Tang Tri Tửu tính chất tượng trưng tránh thoát một lúc, không có làm tay của hai người tách ra, dựa sát Phàn Vụ.

Phàn Vụ lập tức được voi đòi tiên, đem tay của hai người đổi thành mười ngón đan vào nhau. Nhìn Tang Tri Tửu lúc này dáng vẻ xấu hổ không được tự nhiên, cô bắt lấy thời cơ, ôm người vào lòng, nói: “Tửu Tửu, tha thứ cho ta lần này, có được không?”
“Hai người chúng ta ai cũng có quá khứ không mấy vui vẻ, nhưng ta đã nghĩ thông suốt, đừng vì những điều không vui trong quá khứ trở thành vật ngăn cản đến tương lai của chúng ta.”

“Bây giờ mọi chuyện cũng đã nói ra, chúng ta là nên tập trung đến tương lai.”

Lời này vừa nghe thì không có vấn đề gì, nhưng Tang Tri Tửu là người nào chứ?

Dáng vẻ xấu hổ vừa nãy liền biến mất, nàng híp mắt nhìn Phàn Vụ: “. . . Ngươi nhận sai thì cứ nhận sai, tại sao muốn lôi cả ta xuống nước chung?

( `ω´ )

“Phàn Vụ, ta có quá khứ gì làm ngươi không vui, tại sao không nói rõ một chút?”

Nói xong, Tang Tri Tửu nhíu mày lại: “Chuyện trong quá khứ. . .

“Ngươi có phải là ghét bỏ danh tiếng cùng diễn xuất của ta không bằng ngươi, vì vậy không xứng với ngươi sao???”

Phàn Vụ vội vã xua tay: “Đương nhiên không phải.”
Nhưng nói đến danh tiếng cùng diễn xuất, trong tương lai. . . Tang Tri Tửu cũng phải nỗ lực một quãng thời gian mới có thể vượt qua cô. . .

Lúc này, Phàn Vụ cuối cùng cũng biết cảm giác kỳ quái đó là gì ——

Chuyện mang thai này, Tang Tri Tửu từ đầu đến cuối lại không có biểu hiện ra một chút hổ thẹn nào với cô.

Này là bình thường sao?

Mấy ngày trước cô chỉ lo tự mình tiêu hóa, cũng không có quá chú ý đến trạng thái của Tang Tri Tửu. Hơn nữa vào hai ngày trước, hai người nhắn tin trên điện thoại, cô căn bản không có cách nào từ câu chữ đoán ra tâm tình của nàng.

Nhưng là. . .

Hiện tại hai người mặt đối mặt, tại sao Tang Tri Tửu đối với chuyện này, vẫn là một bộ dạng khí thế hùng hồn?

Dựa theo lẽ thường, cô đem toàn bộ chuyện của Chiêm Nguyệt Nhu bê ra như thế, Tang Tri Tửu ít nhất cũng phải giải thích với cô một chút chứ?
Nhưng vì cái gì lại không có. . .

Tang Tri Tửu vậy mà không có dự định giải thích, chẳng lẽ không nghĩ nàng cùng con của người khác, sẽ khiến bản thân cô không vui sao?

Phàn Vụ mê man.

Trong ấn tượng của cô, bạn nhỏ tuy rằng ngạo kiều, nhưng chưa đến nỗi không có chút tự trọng nào a. . .

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô không khỏi rơi xuống trên bụng Tang Tri Tửu.

Tang Tri Tửu đột nhiên xù lông!

Tại sao đang nói tới chuyện “quá khứ không vui vẻ”, Phàn Vụ tự dưng lại nhìn chằm chằm bụng của mình?

Đây là ý gì?

Nàng tức giận nói: “Ngươi nhìn cái gì? !”

( ー`дー´)

Phàn Vụ bị thanh âm của nàng làm tỉnh táo, lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tang Tri Tửu.

Cô gần như muốn bật thốt lên, muốn hỏi Tang Tri Tửu có phải nên giải thích một chút về đứa bé này không—— trước đó cô bởi vì còn chưa tiếp nhận được chuyện mang thai này, căn bản không muốn đối mặt với quá khứ của Tang Tri Tửu, nhưng hiện tại, cô hy vọng có thể cùng bạn nhỏ hoàn toàn công bằng.
Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, trong đầu của cô đột nhiên nhớ tới một manh mối then chốt, thế là cô liếm liếm môi, mở miệng nói: “Tửu Tửu, nói đến. . .

“Thời gian ngươi mang thai, cùng thời gian ta gặp gỡ Chiêm Nguyệt Nhu rất gần nhau, tại thời điểm ngươi phân hóa lần hai ấy. . .”

Nàng nhìn Tang Tri Tửu: “Vì vậy. . . Ngươi có nhớ ngày cụ thể ngươi mang thai không?”

Tang Tri Tửu: “. . .”

(° ◡ °)

Lời này của Phàn Vụ đối với nàng mà nói, lượng thông tin thực sự quá lớn, cho năm, sáu giây sau, vẻ mặt nàng mới chuyển từ sững sờ biến thành nghi vấn.

Tang Tri Tửu cau mày: “. . . Ngươi quên thời gian ta mang thai?”

(⇀‸↼ ‶)

Phàn Vụ càng khó hiểu: “. . . Quên?”

(・ ・)?

Tại sao lại dùng từ “quên” này.

Cô là phải biết sao?

Tang Tri Tửu: “. . .”

(・ _ ・)

Phàn Vụ: “. . .”

(: ౦ ‸ ౦:)
Lần này, Tang Tri Tửu phản ứng đầu tiên, nàng không tin được đứng lên, giơ tay chỉ vào Phàn Vụ: “Vì, vì vậy, ngươi quên cái ngày phát sinh tất cả mọi chuyện ư?”

Phàn Vụ vội vã đứng dậy theo, đỡ vai của nàng ổn định lại.

Trước đó khi cô nói chuyện của Chiêm Nguyệt Nhu với nàng, cũng không có đề cập chi tiết nhỏ, nhưng lúc này, cô ý thức được cái gì, thế là mở miệng, đem một số chi tiết nhỏ bổ sung.

“Mấy năm này, ta chỉ có một buổi tối duy nhất là mất đi ký ức.”

“Ta có một căn bệnh kỳ lạ, sau khi say rượu, ngày hôm sau tỉnh lại sẽ quên tất cả mọi chuyện đã phát sinh vào hôm trước. Liên quan đến Chiêm Nguyệt Nhu đêm ấy, ta bị người khác chuốc rượu, ký ức cuối cùng là ta đứng cửa phòng, đuổi Chiêm Nguyệt Nhu đi, mà chuyện xảy ra sau đó. . . ta hoàn toàn không có ấn tượng.”
“Mà lúc đó, vừa vặn cách hôm ngươi đi bệnh viện kiểm tra ra chuyện phân hoá lần hai trước một buổi tối.”

Tang Tri Tửu toàn bộ đầu đều ong ong lên.

Nàng run rẩy giơ tay lên chỉ vào Phàn Vụ: “Nhưng, nhưng buổi tối ngày hôm ấy, ngươi, ngươi rõ ràng là rất bình thường, ngươi, ngươi còn mang ta đi WC, ngươi. . .”

Nàng không có quên được chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm ấy, tất cả như một đoạn phim chiếu trong đầu nàng vậy.

Phàn Vụ vẻ mặt cũng ngơ ngác vài giây.

“. . . Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, ta thấy Phàn Chính Chí gửi tin nhắn, mới biết hắn an bài cho ta Chiêm Nguyệt Nhu. Ngày đó, vì đảm bảo không tổn hại danh dự của ta, đã kiểm soát gần như cả 22 tầng, tất cả chứng cứ hắn đều sớm xử lý qua. . .”

“Bởi vì sau đó không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào, ta, ta liền ngầm thừa nhận buổi tối ngày hôm ấy người đó chính là Chiêm Nguyệt Nhu. . .”
“Sau đó liên lạc tìm nàng xác nhận, nàng cũng trực tiếp thừa nhận, thế là, thế là. . .”

Lời nói đến chỗ này, cả hai người đều choáng váng.

Phàn Vụ tâm tình cực kỳ phức tạp, nhưng theo chân tướng suy đoán trong đầu, sự mừng rỡ không thể khống chế tràn ngập toàn thân.

Cô nhìn về phía Tang Tri Tửu: “Vì vậy. . . Tửu Tửu, ngươi,. . . bảo bảo trong bụng này, là con của ta, đúng không?”

Tang Tri Tửu cười lạnh một tiếng.

Nàng xoay người đi ra ngoài: “Không phải.”

Lần này nàng cuối cùng đã rõ ràng rồi ——

Chẳng trách mấy ngày nay, Phàn Vụ biểu hiện lại kỳ quái như thế, là bởi vì căn bản không biết bảo bảo trong bụng nàng là con của nàng ấy.

Phàn Vụ lại cảm thấy, chính mình sẽ mặt dày, đã có con với người khác, còn muốn cùng với nàng ấy nói chuyện yêu đương, nuôi con hộ nàng sao? ? ?
Tuy rằng sự thật này với Tang Tri Tửu mà nói, kỳ thực so với chuyện Phàn Vụ cùng Chiêm Nguyệt Nhu từng có quan hệ hỗn loạn, càng dễ tiếp thu hơn một ít, thế nhưng. . .

Hừ! Nàng vẫn là tức giận!

(๑` ^ ´๑)

Hơn nữa, lần này tức giận không chỉ có nàng, còn có cả bảo bảo trong bụng nữa.

Vì vậy, Tang Tri Tửu quyết định không để ý đến Phàn Vụ nữa.

Nàng trực tiếp bỏ lại Phàn Vụ, đi tới cửa. Phàn Vụ sau lưng đuổi theo nàng, nhưng là vì thực sự quá kích động, đầu óc hỗn loạn, chỉ theo bản năng chăm chú đi theo nàng, thậm chí ngay cả một câu nói đều không nói ra được.

Vừa ra đến trước cửa, Tang Tri Tửu dừng bước lại.

Nàng mở ra túi xách của mình ra, từ bên trong móc ra một tờ giấy, đưa cho Phàn Vụ.

“Đừng có đi theo ta, ta tạm thời còn không muốn nhìn thấy ngươi!” Nàng giận dỗi nói.
Phàn Vụ nhận lấy tờ giấy, sững sờ ở tại chỗ nhìn theo nàng rời đi.

Tiếp đó, cô cúi đầu xuống, liền nhìn thấy trên tờ giấy nhiễm dấu son môi ——

Cô có ấn tượng, lúc trước Tang Tri Tửu bởi vì phân hoá lần hai nằm viện, cô ở trên giường bệnh của nàng, nhặt được quá tờ giấy này.

Khi đó, thiếu một chút nữa, cô đã đem trang giấy mở ra xem.

« ái da, ta nói lúc đó mà thêm 5s nữa nhờ, end truyện luôn (˙▿˙) »

Vào giờ phút này, được Tang Tri Tửu cho phép, cô cuối cùng cũng đem tờ giấy mở ra. Thấy rõ nội dung, cô khiếp sợ đứng tại chỗ, thật lâu cũng không thể nói gì.

Thật vất vả mới phản ứng lại, Phàn Vụ đỡ cửa, run rẩy cầm điện thoại di động lên.

“Mộng Chi?”

“Ừm, giúp ta đi thăm dò một ít chuyện.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.