Rất nhanh, thời gian để chuẩn bị cũng trôi qua, Lận Gia Hòa mang theo Tang Tri Tửu tiến vào đoàn phim, bắt đầu chính thức quay.
Trong đoàn phim, ngoại trừ Phàn Vụ mà Tang Tri Tửu đã biết trước đó, còn có thêm hai gương mặt khá quen thuộc —— Phục Tân Yên cùng Chiêm Nguyệt Nhu, hai người đã cùng nàng cạnh tranh vào vị trí Omega nhân vật chính.
Phục Tân Yên tuy rằng không được chọn, nhưng thực lực không tồi, Lương Hoan cho nàng vào vai một nhân vật phụ đáng yêu, trong phim đóng vai khuê mật [1] của Trần Duyệt. Nàng cũng giống như Trần Duyệt, từ nhỏ đã là cô gái ngoan ngoãn, nàng học dương cầm (piano), cũng đã từng đoạt giải thưởng lớn trên toàn quốc.
[1]khuê mật: bạn thân với nhau, cụm từ này thường chỉ dùng với nữ giới.
Nhưng nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với hành vi học thói xấu để tham gia vào ban nhạc kia của Trần Duyệt, từng nhiều lần khuyên can, được xem như là một nhân vật tương phản với nhân vật chính Trần Duyệt.
Mà Chiêm Nguyệt Nhu thì nhân vật càng nhỏ hơn.
Nàng đóng vai một thành viên trong ban nhạc, bởi vì thầm mến Mộ Nhất Ninh (Phàn Vụ đóng vai), thời gian đầu liền cùng Trần Duyệt nảy lên xung đột, nhưng rất nhanh sẽ bị đuổi khỏi ban nhạc, phân cảnh cũng không nhiều.
« tác giả cố ý phải không, sao lại ám chỉ rõ ràng như thế (͡ ° ͜ʖ ͡ °) »
Khi không có phân cảnh đóng nhân vật này, Chiêm Nguyệt Nhu cũng đảm nhiệm cố định diễn viên quần chúng, hoặc là trong sân trường đóng vai học sinh, hoặc là tại quán bar đóng vai khách nhân đến đây tiêu phí.
Bởi vì trước kia đã từng gặp mặt, nên vào thời điểm tình cờ gặp nhau trong phim trường, Tang Tri Tửu chủ động chào hỏi hai người.
Phục Tân Yên cũng còn tốt, nhưng có vẻ hơi ngại ngùng, trò chuyện hai câu liền bị quản lý của nàng gọi đi. Chiêm Nguyệt Nhu thì như quen thuộc rất nhiều, nhìn thấy Tang Tri Tửu, liền nhiệt tình vẫy tay, chạy tới hàn huyên.
Nhìn thấy nàng cùng Tang Tri Tửu có quan hệ với nhau, các diễn viên đóng vai những nhân vật nhỏ trong đoàn phim dồn dập quăng tới ánh mắt hâm mộ.
Chiêm Nguyệt Nhu đứng cạnh Tang Tri Tửu, ngóng nhìn đạo diễn tổ phim cách đó không xa: “Phàn Vụ tỷ lần này cũng muốn đảm nhiệm luôn đạo diễn sao? Nàng trông thật nghiêm túc nha.”
Chỉ cần liên quan đến “Phàn Vụ”, Tang Tri Tửu đều cảm thấy cả người khó chịu[*].
[*] đoạn này ta cũng chả hiểu tác giả nói gì cả, nên thôi ta tự chế vậy (˙▿˙), bạn nào mà hiểu được thì đây (通通踩在桑知酒的雷点上).
Nàng “Ừ” một tiếng: “Ít nhất bên ngoài giả bộ đoàng hoàng.”
Chiêm Nguyệt Nhu nhìn nàng một cái, đột nhiên hỏi: “Tiền bối, ngươi có biết trạng thái của Phàn Vụ tỷ không vậy, nàng. . . hiện tại vẫn còn độc thân sao?”
Tang Tri Tửu có chút kiêng kỵ nhíu mày lại, không rõ trả lời: “Ta cũng không biết.
“Trên mạng không phải nói nàng độc thân sao?”
Chiêm Nguyệt Nhu bĩu môi, có chút bất mãn: “Trên mạng tin tức nhiều lại tạp nham, ai cũng không thể xác định có phải là thật hay không.
“Tiền bối cùng Phàn Vụ tỷ không phải cùng một công ty sao? Ngài chẳng lẽ không biết trạng thái thật sự của nàng?”
Tang Tri Tửu lộ ra chút khó xử mà không phải lễ phép mỉm cười: “Ta không biết thật.
“Trong Nam Lộ, bọn ta chỉ là đồng nghiệp, với lại hỏi chuyện riêng tư của người khác là bất lịch sự.”
Trên thực tế, coi như Tang Tri Tửu có biết, nàng cũng sẽ không đem chuyện quan trọng như vậy nói ra.
Trạng thái của Phàn Vụ?
Vừa nghe đã biết kiểu gì cũng sẽ lên hot search để bát quái!
Không chỉ bởi vậy, Tang Tri Tửu khi đối diện với Omega trông như vô hại này, cũng nhấc lên chút cảnh giác ——
Chiêm Nguyệt Nhu là kiêm chức paparazi sao?
Hay chỉ là đơn thuần muốn theo đuổi Phàn Vụ?
Mặc kệ là cái nào, đều trực tiếp làm Tang Tri Tửu rùng mình.
Thế là, nói xong câu này sau, Tang Tri Tửu lấy lý do “Chuyên gia trang điểm đang đợi”, trực tiếp từ biệt Chiêm Nguyệt Nhu.
Chiêm Nguyệt Nhu đại khái cũng biết mình quá mức nôn nóng, không nên mới gặp mặt hai lần, liền dò hỏi Tang Tri Tửu chuyện như vậy.
Nàng rất có lễ phép gật đầu, nhìn theo Tang Tri Tửu rời đi, trở lại khu vực nghỉ ngơi.
Hơn nửa giờ sau, Tang Tri Tửu trang điểm xong, bắt đầu chờ đến phân cảnh của mình.
Một nhân viên mới lại đây phát thông báo, đứng ở ngoài cửa phòng nghỉ của Tang Tri Tửu lúng túng ngó đầu vào trong.
Mãi đến tận khi đối diện với ánh mắt của Tang Tri Tửu, nàng mới nở một nụ cười tỏa nắng, có chút xấu hổ đi vào.
“Chuẩn bị quay phim sao?” Lận Gia Hòa nhìn nàng, dò hỏi.
Phàn Vũ vội vã hắng giọng: “Ừm, hai mươi phút nữa sẽ quay phim, đạo diễn để ta tới thông báo một chút.”
Lận Gia Hòa nhìn nàng: “. . . Chúng ta bên này đã chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào có thể quay.”
Phàn Vũ gật đầu.
Nàng cúi đầu nhìn điện thoại một lúc, ngẩng đầu lên nói: “A, sau mười phút nữa hai người qua đấy đi!”
Lận Gia Hòa gật đầu.
Nếu không là trên ngực Phàn Vũ có đeo thẻ nhân viên của đoàn phim, Lận Gia Hòa còn muốn hoài nghi nàng có phải là tiểu fans nào đó trà trộn vào đây hay không, dù sao từ lúc vào cửa đến giờ, đôi mắt của Phàn Vũ đều dính trên người Tang Tri Tửu.
Mà lúc này, Phàn Vũ bị Lận Gia Hòa chặn trước mặt, đang lo lắng không có cách nào nới chuyện cùng Tang Tri Tửu.
Nhưng Tang Tri Tửu bị ánh mắt của nàng hấp dẫn, hướng nàng xem một chút, đột nhiên chủ động mở miệng nói: “Chúng ta. . . Có phải là đã từng gặp nhau không?”
Phàn Vũ ánh mắt sáng lên, mạnh mẽ gật đầu: “Hơn nửa tháng trước, trong buổi họp fans ở thành phố bên cạnh, chúng ta đã gặp nhau!”
Tang Tri Tửu nỗ lực nhớ lại, sau đó bừng tỉnh: “À. . . Đúng rồi, ta có ấn tượng.”
Lần này, Phàn Vũ cuối cùng cũng có thể thuận thế lướt qua Lận Gia Hòa, đi tới bên cạnh Tang Tri Tửu: “Tửu Tửu, ngươi lúc đó có ký tên cho ta nữa!
“Không nghĩ tới ngươi còn nhớ ta.”
Tang Tri Tửu cười: “Từ lúc ngươi tiến vào, ta liền cảm thấy ngươi có chút quen mặt, nghe ngươi nói chuyện ta mới nhớ lại.”
Phàn Vũ hai mắt gần như sáng lên, bên trong mắt đều là những ngôi sao nhỏ lấp lánh đầy sùng bái: “Tửu Tửu! Ngươi thật tốt!”
(☆▽☆)
Tang Tri Tửu hỏi: “Ngươi ở đây. . . là phụ trách nhân viên hậu cần sao?
“Ngươi nhìn giống như một sinh viên vậy.”
“Ta mới vừa tốt nghiệp!” Phàn Vũ gần như là nói liên tục, “Ta học về chuyên ngành đạo diễn, thế nhưng kinh nghiệm không đủ, không thể trực tiếp ra làm đạo diễn, vì thế nên trước hết sẽ phải làm quen với công việc trong đoàn phim..”
Tang Tri Tửu gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”
Vì đối diện là tiểu fans của mình, nàng khích lệ nói: “Làm nhân viên hậu cần có thể học được rất nhiều thứ, nhưng cũng rất khổ cực, ngươi phải cố gắng lên.”
Phàn Vũ kích động đến mặt đều đỏ lên: “Cảm ơn ngươi, ta sẽ cố gắng!”
Lận Gia Hòa bên cạnh nhìn không nổi nữa, đi tới cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
“Thời gian gần đến rồi, chúng ta đi qua thôi.
“Nên đến sớm một chút, ngươi còn có thêm thời gian thích ứng với sân quay phim.”
Tang Tri Tửu gật đầu, đứng lên: “Được.”
Lận Gia Hòa nhìn về phía Phàn Vũ: “Tiểu cô nương kia, làm phiền ngươi dẫn chúng ta đến.”
Phàn Vũ nhiệt tình mười phần, gật đầu: “Ừm, các ngươi đi theo ta!”
Nàng chỉnh lại mũ đội trên đầu, xông xáo đi trước dẫn đường.
Mang người tới vị trí chỉ định, Phàn Vũ đi tìm Phàn Vụ báo cáo kết quả.
Phàn Vụ phát hiện là đã nàng dẫn Tang Tri Tửu đến, hỏi một câu: “Tại sao là ngươi phụ trách dẫn các nàng tới ?”
Phàn Vũ nghểnh mặt lên: “Ta là nhân viên hậu cần, này không phải công việc bình thường sao!”
Phàn Vụ có lòng muốn nói hai câu, nhưng cô vào lúc này thực sự quá bận, vội vã đáp một tiếng, cuối cùng thì cũng mặc kệ, nhìn Phàn Vũ phát huy đầy đủ của một tiểu fans, đang làm việc cũng dính sát bên người Tang Tri Tửu lôi kéo làm quen.
Cứ như vậy, trải qua mấy ngày, ban đầu Tang Tri Tửu còn bị thái độ nhiệt tình của Phàn Vũ làm cho có chút không dễ chịu, nhưng sau một thời gian quen biết, cũng coi nàng thành bạn bè bình thường.
Vì để không cho những nhân viễn khác trong đoàn phim có cái nhìn phiến diện với chính mình, Phàn Vũ cũng không có bại lộ ra mình và Phàn Vụ có quan hệ tỷ muội, nên trên thẻ công tác là để tên tiếng anh, còn chỉ để Tang Tri Tửu gọi mình là “Tiểu Vũ”.
Phàn Vụ sao lại không nhìn ra tâm tư của muội muội mình chứ?
Cô dự đoán, Phàn Vũ chính là định cùng Tang Tri Tửu sau khi thân thiết hơn, sẽ dò hỏi nàng đến cùng là yêu thích Alpha hay vẫn là Omega, miễn là không phải những điều kiện không thể thay đổi được, nàng phỏng chừng liền muốn bắt đầu kế hoạch theo đuổi.
Mấy ngày trước, cô bởi vì mới vừa khai máy có chút bận rộn, hiện tại vượt qua giai đoạn chuẩn bị, công việc trong đoàn phim đã bắt đầu ổn định, cô cuối cùng cũng có cơ hội quan tâm đến tiến triển bên kia của Phàn Vũ.
Ngày đó, lúc nghỉ trưa, cô tận mắt thấy Phàn Vũ cầm theo hộp cơm của mình, hùng hục đi theo sau Tang Tri Tửu, đến phòng nghỉ của diễn viên ăn cơm trưa chung.
Chuông báo động trong lòng Phàn Vụ vang lên mãnh liệt.
Vừa vặn chiều hôm đó, tại một phân cảnh quan trọng, Tang Tri Tửu vẫn luôn không tìm được trạng thái, dẫn đến NG [1] không ngừng, Phàn Vụ trực tiếp quay một cảnh khác trước, dự định buổi tối một mình đến tìm Tang Tri Tửu diễn lại.
[1] NG : viết tắt của no good, là thuật ngữ chỉ những cảnh quay không được tốt, phải quay lại.
Tang Tri Tửu tuy rằng trong lòng vẫn là chán ghét Phàn Vụ, nhưng dù sao vẫn nhớ bộ phim này đối với mình quan trọng thế nào.
Nàng tại vài cảnh quay đầu vốn đã rất thất bại, nghe tới Phàn Vụ nguyện ý hi sinh thời gian của chính mình để dẫn nàng, trong lòng rất biết ơn, liền đối với Phàn Vụ hảo cảm cũng tăng lên một ít.
Thế là hôm nay, nàng không có ngồi xe về nhà, mà là ở lại đoàn phim ăn cơm tối, chuẩn bị khi thời gian muộn chút đi tìm Phàn Vụ.
Lận Gia Hòa cầm hộp cơm tới cho nàng, nàng liếc mắt nhìn qua, tự dưng lại có chút muốn nôn, lắc đầu một cái đem hộp cơm đẩy qua một bên.
« (͡ ° ͜ʖ ͡ °) »
Lận Gia Hòa hỏi: “Làm sao?”
Tang Tri Tửu hai tay nâng mặt: “Không muốn ăn lắm.”
Lận Gia Hòa liếc mắt nhìn món ăn, tuy rằng bình thường, nhưng tuyệt đối không có chạm tới giới hạn của Tang Tri Tửu.
Nàng nhớ tới chuyện hồi chiều, dò hỏi: “Vẫn còn đang suy nghĩ chuyện hồi chiều sao?
“Ngươi không cần lo lắng, Phàn Vụ tỷ nói là muốn chỉ đạo cho ngươi. Ngươi hiện tại phải ăn cơm thật ngon, sau đó mới có thể nghiêm túc nghe giảng được.”
Bởi vì chính mình buổi chiều biểu hiện không tốt, Tang Tri Tửu tâm tình quả thật có chút phiền muộn.
Nàng lẩm bẩm mượn cái cớ: “Trời nóng nực, không thấy ngon miệng lắm. . . Ta ăn chút hoa quả thôi.”
Lận Gia Hòa bất đắc dĩ: “Thời gian ăn phim trong đoàn phim ít khi cố định, ngươi cứ tiếp tục như vậy, dạ dày sớm muộn cũng xảy ra vẫn đề.”
Tang Tri Tửu dùng cái nĩa xiên một miếng táo nhỏ đưa vào trong miệng, nhăn mũi cùng nàng lý luận: “Ngươi ở thời điểm giảm cân cũng không phải ăn giống vậy sao? Còn dám nói ta!”
Lận Gia Hòa biết mình xác thực không có tư cách gì nói nàng, hậm hực ngậm miệng lại, chuyên tâm ăn cơm.