Mang Thai Con Của Alpha Ảnh Hậu

Chương 17.2: Tuyển chọn (2).



Edit: FAFOEVER.

Ban đêm hôm ấy, Tang Tri Tửu mơ một giấc mộng kỳ quái.

Trong mộng, nàng quên thân phận chân thật của mình, hoàn toàn đã biến thành kiểu ăn mặc của người kia, mới vừa nhận được danh hiệu đứng thứ ba học sinh trong toàn quốc về biểu diễn đàn violon – Trần Duyệt.

Trong bối cảnh thanh sắc khuyển mã [*], nàng dán vào sau lưng một người, cầu xin nàng lưu lại chính mình.

[*] ta hiểu câu này đại loại như: nhún nhường người khác hoặc là tự hạ thấp bản thân gì gì đấy.

Người kia đầu cũng không quay lại, chỉ có một giọng điệu chất vấn nhàn nhạt vang lên: “Ngươi có cái gì đáng giá để lưu lại?”

Đúng lúc Tang Tri Tửu kinh ngạc, người kia xoay người lại, chính là khuôn mặt Phàn Vụ.

Nhưng ở trong giấc mộng, nàng nhớ không nổi “Phàn Vụ” hai chữ này, chỉ biết là đối phương chính là Mộ Nhất Ninh của nàng.

Mộ Nhất Ninh tiến đến bên người nàng, dùng tay chạm nhẹ lên vành tai, hơi thở như hoa lan truyền đến: “Cho ta thấy một chút thành ý của ngươi chứ?”

Phía sau đó hình ảnh cũng quá hoang đường, thuộc về nội dung hình ảnh bị hạn chế (các bạn hiểu mà (≖ ͜ʖ≖) ). Ngay cả chủ nhân của giấc mộng này là Tang Tri Tửu cũng bị ngăn cách bởi một tầng sương mù dày đặc, chỉ mơ mơ hồ hồ biết đại khái xảy ra chuyện gì.

Thời điểm tỉnh lại, ánh nắng ban mai từ rèm cửa sổ nửa mở chiếu vào, trên trán của Tang Tri Tửu đều là tầng tầng mồ hôi lạnh.

Nàng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, thân thể có chút bủn rủn ——

Cái cảm giác này giống hệt như vào buổi tối ngày hôm ấy, khi nàng tỉnh lại bên cạnh Phàn Vụ.

[ phần này thì cta sẽ quay lại với bối cảnh ABO, mộng cảnh này có lẽ đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tuyến thể của Omega, tạo ra một cảm giác tương tự với sau khi làm “chuyện ấy” (͡ ° ͜ʖ ͡ °) ]

Sau khi phản ứng lại, Tang Tri Tửu đem toàn bộ đẩy lên trên người Phàn Vụ: “Quả nhiên là cầm thú mới làm ra được những chuyện như vậy! ! Phía sau kịch bản sẽ không thật sự có đoạn cẩu huyết như này mà mình không biết đi! ! !”

Nàng có chút tan vỡ: “Nhưng mộng cảnh kỳ thực là đang ám chỉ ta, nếu như thực sự phỏng vấn không được, thì. . .”

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cũng đánh gãy tâm tư có chút nguy hiểm này của Tang Tri Tửu.

“Này?”

Ở đầu điện thoại bên kia là Lận Gia Hòa, âm thanh có chút mệt mỏi: “Tri Tửu, ngươi tỉnh chưa?

“A Khang nửa giờ sau đến dưới lầu chờ chúng ta, ngươi vệ sinh một chút, chúng ta đến xuất phát đi địa điểm phỏng vấn.”

Tang Tri Tửu hít sâu một hơi: “Ừm, ta tỉnh rồi.”

Lận Gia Hòa sững sờ, lập tức cười nói: “Hiếm thấy ngươi đúng giờ như thế, ô ô ô, nhà ta có con gái trưởng thành rồi, mụ mụ (mẹ) thật sự rất là vui mừng a!”

(づ ◡﹏◡) づ

Tang Tri Tửu nghiến răng: “Phi!” (`ε´)

Nàng cúp điện thoại, bưng trán một lần nữa nằm lại trên giường.

Đại khái sau năm phút, nàng mới một lần nữa có động tác, chống thân thể ngồi dậy, chậm rãi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Ở trên xe ăn xong bữa sáng đơn giản, các nàng liền đến chỗ dự thi.

Địa điểm phỏng vấn tại phim trường bên trong một khách sạn nhỏ, thời gian không sớm cũng không muộn, khách sạn bên trong lại không có người nào.

Giang Mộng Chi nghĩ đến cũng thật chu đáo, cố ý mở thêm cho Tang Tri Tửu một gian phòng riêng, làm cho nàng có một phòng nghỉ độc lập, ngăn cách với gian phòng của ba người thi tuyển kia.

Lận Gia Hòa dàn xếp tốt Tang Tri Tửu, liền để lại điều kiện yên tĩnh cho nàng, chính mình ra ngoài tìm người ôn chuyện thuận tiện tìm hiểu tin tức.
Nhưng cũng không nghĩ đến, lúc Tang Tri Tửu lấy kịch bản ra, chuẩn bị ôn lại một chút, cửa phòng lại bị người đẩy ra.

Tang Tri Tửu kinh ngạc nhìn sang, liền thấy một khuôn mặt xa lạ.

Chiêm Nguyệt Nhu cầm trong tay thẻ dự thi, nhìn một chút bảng tên trên cửa phòng, lại nhìn một chút trong phòng Tang Tri Tửu.

Nàng biểu hiện ‘mười phần vô hại’: “A, Tang, Tang Tri Tửu tiền bối!”

Nàng nghi hoặc hỏi: “Ta, ta là tới tham dự phỏng vấn, danh hiệu L, xin, xin hỏi nơi này có phải là phòng nghỉ của ứng cử viên không?”

Tang Tri Tửu khá là mơ hồ.

Nghiêm túc mà nói, nơi này là phòng nghỉ riêng của nàng, nhưng nàng cũng là một trong các ứng cử viên, nói nơi này là phòng nghỉ của ứng cử viên tựa hồ cũng không sai lắm.

Hơn nữa Chiêm Nguyệt Nhu bề ngoài mảnh mai, lại là một Omega, tự nhiên có thể thu được hảo cảm của người khác.
Tang Tri Tửu nói thẳng: “Phòng nghỉ của ứng cử viên thì ở lầu dưới , nhưng ngươi có thể ở chỗ này chờ cũng được.”

Chiêm Nguyệt Nhu cười lên: “Vậy sao, cảm ơn tiền bối!”

Tang Tri Tửu lễ phép mỉm cười lại: “Đừng khách khí.”

Được sự cho phép của đối phương, Chiêm Nguyệt Nhu liền lớn mật lên, nàng đi tới bên người Tang Tri Tửu, trạng thái như không hề để ý thoáng nhìn qua kịch bản trên tay nàng, kinh ngạc nói: “Ta, ta mới vừa rồi còn không thể tin được đây, tiền, tiền bối cũng là đến phỏng vấn nhân vật này sao?”

Tang Tri Tửu không cảm thấy có cái gì phải che giấu, gật đầu coi như thừa nhận.

Chiêm Nguyệt Nhu le lưỡi: “Hô, hóa ra tiền bối cũng tham dự phỏng vấn sao. . . Vậy ta hoàn toàn không có cơ hội rồi.”

Tang Tri Tửu sững sờ, theo bản năng an ủi nói: “. . . Tại sao lại nói như vậy, mọi người đều là cạnh tranh công bằng.”
“Công bằng cạnh tranh?” Chiêm Nguyệt Nhu rất kinh ngạc, “Tiền bối cũng đến rồi, nhân vật không phải cũng đã quyết định trong nội bộ sao?”

Nàng biểu hiện ra một bộ dáng rất quen thuộc: “A, ta biết mà, ta cũng sẽ không ra ngoài nói lung tung, tiền bối cứ yên tâm đi!”

« tâm trạng của editor lúc edit đoạn này: ¬o ( ̄- ̄ メ), người gì zậy trời (͠ ° ͟ʖ ͡ °) »

Tang Tri Tửu nhíu mày.

Không biết tại sao, chỉ trò chuyện có vài câu ngắn ngủi, nàng đối với cô gái này lại không có hảo cảm gì.

Nhưng xuất phát nguyên tắc xã giao cơ bản, nàng ngược lại cũng không đến nỗi biểu lộ ra ngoài, chỉ nghiêng đầu đi, không đáp lời nữa, bộ dáng nghiêm túc đọc kịch bản.

Chiêm Nguyệt Nhu tự mình thở dài: “Kỳ thực tiền bối không cần lo lắng, ta biết mình không lấy được nhân vật này, lần này lại đây, là muốn tranh thủ lấy được một vai phụ.”
Tang Tri Tửu có chút kỳ quái, không nhịn được hỏi: “Ngươi đã đi tới trận chung kết, mục tiêu sao lại chỉ là một vai phụ?”

Lần này đổi lại Chiêm Nguyệt Nhu không nói lời nào, hai người người ngùng cười cười, cả hai đều yên tĩnh trở lại.

Trên thực tế, Chiêm Nguyệt Nhu căn bản cũng không phải ở trong hàng ngũ của ba người tham gia thi tuyển.

Ba người thi tuyển kia, có một người trong đó vừa vặn cùng Chiêm Nguyệt Nhu làm diễn viên quần chúng chung một đoàn phim. Nhưng bởi vì chuyện trúng cử trận chung kết, cô gái kia áp lực quá lớn, thêm vào trong nhà có chút việc, nàng thẳng thắn từ bỏ cơ hội này, mua vé máy bay về nhà.

Chiêm Nguyệt Nhu ngay lập tức nhận được tin tức này.

Lúc đó, khoản bồi thường đoạn sau của Phàn Vụ cho nàng vẫn chưa dùng đến, liền cầm tiền tìm quan hệ, liên lạc với nhân viên chọn diễn viên.
« này nhá, ‘tham lam’ vừa thôi, cầm hai khoản còn chưa đủ seo, ‘tham lam’ quá là còn mỗi cái nịt đấy (͠ ° ͟ʖ ͡ °) »

Nhân viên kia lấy tiền hối lộ xong, vào vài thời điểm nhắc đến chuyện này với người phụ trách Lương Song, thuận tiện tiến cử Chiêm Nguyệt Nhu làm thay thế bổ sung.

Thời gian vốn cấp bách, Lương Song không có thời gian cân nhắc quá nhiều, với lại ban đầu dự định là ba người, trực tiếp đồng ý.

Lúc này mới có chuyện Chiêm Nguyệt Nhu đi tới khách sạn phỏng vấn này.

Thậm chí ngay cả việc nàng “Đi nhầm gian phòng” cũng không phải trùng hợp. Phục Tân Yên cùng một ứng cử viên khác đều là người quen, hai người chân chính trong phòng nghỉ ngơi nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Chiêm Nguyệt Nhu nhìn các nàng lạ mặt, biết đối phương phỏng chừng đến tiểu nhân vật như mình cũng không biết tên, liền quả đoán cầm đồ vật ra ngoài, đi tới gian phòng nghỉ lầu trên tìm vận may.
Vừa vặn Lận Gia Hòa không ở đó, vẫn đúng là làm cho nàng tóm được đại bảo bối Tang Tri Tửu.

Khoảng hơn ba mươi phút, Lận Gia Hòa trở về phòng, gõ gõ cửa, thò đầu vào nói: “Tri Tửu. . .”

Giọng nói nàng đột nhiên ngừng lại, nhìn Chiêm Nguyệt Nhu đang chiếm lấy sô pha, lông mày lập tức cau lên: “. . . Ngươi là ai?”

Chiêm Nguyệt Nhu vô cùng ngoan ngoãn: “Tiền bối, chào ngài, ta là tới phỏng vấn nhân vật.”

Tang Tri Tửu nhìn nàng quẫn bách, đơn giản giúp nàng giải thích hai câu.

Lận Gia Hòa sắc mặt như cũ hơi đen: “Phòng nghỉ của ứng cử viên không ở nơi này, ngươi nên đi phòng 307 ở lầu ba. Thôi quên đi. . .”

Nàng nhìn về phía Tang Tri Tửu: “Tri Tửu, ngươi chuẩn bị một chút, sau 5 phút liền đến phiên ngươi.”

Tang Tri Tửu hít sâu một hơi, gật đầu, từ ghế đứng dậy.

Đợi khi nàng chuẩn bị ra ngoài, Chiêm Nguyệt Nhu lại chạy tới.
“Tri Tửu tiền bối, ta, của ta theo trình tự cũng sắp bắt đầu rồi, ta có thể đi cùng ngài không?”

Nàng cười cười: “Ta hơi lo lắng.”

Tang Tri Tửu càng khẩn trương.

Thật không phải là nàng sợ tràng diện phỏng vấn, chỉ là một người khi đối với một chuyện quan tâm càng sâu, đối với cảm giác thất bại, sợ hãi cũng là càng lớn hơn. Cảnh diễn ngày hôm này có liên quan đến việc nàng có thể hoàn thành ước định với mẫu thân hay không, việc này trong lòng nàng cực kỳ quan trọng.

Mặc dù nàng trạng thái đang không được tốt, cộng thêm Omega trước mặt này không làm nàng nhấc lên được tí hảo cảm nào, nhưng xuất phát từ việc nhiều năm làm Beta, khi đối mặt với đối phương thì, nàng vẫn duy trì phong độ xuất sắc của một thân sĩ.

Quay đầu lại nhìn Chiêm Nguyệt Nhu một chút, Tang Tri Tửu gật đầu, đáp lời: “Ừm, cũng được.”
Thế là, khi Phàn Vụ cùng Lương Song đang cúi đầu vào nhau, thảo luận về biểu hiện của hai người phía trước thì, ánh mắt thoáng nhìn thấy Tang Tri Tửu cùng Chiêm Nguyệt Nhu đồng thời từ ngoài cửa đi vào.

Phàn Vụ cùng một bên khác, Phàn Chính Chí đều hơi trừng mắt.

Lương Song hơi nghi hoặc một chút: “Làm sao? Ngươi cảm thấy Phục Tân Yên không được sao?”

Phàn Vụ lấy lại tinh thần, lắc đầu một cái: “Không có, chỉ là nàng vẫn chưa đạt đến như ý muốn của ta.”

Cô đem sự tình lừa gạt, nhìn Chiêm Nguyệt Nhu, khẽ nhíu mày.

Lương Song vừa đúng giải thích: “Từ Tâm Dật nữ hài kia từ bỏ tư cách tham gia, vì thế nên người phía dưới đề cử một tân ứng cử viên tới, chính là người đứng bên cạnh Tang Tri Tửu, tên là Chiêm Nguyệt Nhu.

“Ta mới vừa nhìn CV của nàng, không có cái gì mới mẻ, trước cùng Từ Tâm Dật chính là diễn viên quần chúng đóng chung với nhau.
“Sau đó ngươi xem biểu hiện của nàng một chút, không được liền loại đi.”

Phàn Vụ cúi đầu, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, lại gọi tới một nhân viên, phân phó hai tiếng.

Nhân viên được chỉ lệnh, cấp tốc tới cửa sắp xếp lại, để Chiêm Nguyệt Nhu lên biểu diễn trước.

Chiêm Nguyệt Nhu sững sờ, bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.

Lận Gia Hòa thở một hơi, lôi kéo Tang Tri Tửu qua một bên: “Vừa vặn, ngươi trước tiên nhìn một chút, miễn cho lúc nữa diễn sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.”

Tang Tri Tửu xoa mũi: “Sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.”

Nàng nhìn về phía ban giám khảo bên kia: “Cũng không biết Phàn Vụ đang muốn làm cái gì nữa.”

Lận Gia Hòa nhỏ giọng nói: “Có biết nói chuyện hay không đấy!

“Đối với đạo diễn tương lai của chúng ta lễ phép một chút!”

Tang Tri Tửu bĩu môi, rầu rĩ không nói lời nào.
Nhưng rất nhanh, tâm tình của nàng xác thực ung dung không ít.

Bởi vì Chiêm Nguyệt Nhu diễn xuất thực sự là quá kém cỏi!

Tang Tri Tửu không nhìn thấy diễn xuất của hai người trước đó, cũng không biết Chiêm Nguyệt Nhu là người thay thế mới, nhìn thấy Chiêm Nguyệt Nhu sứt sẹo diễn kỹ, có chút sững sờ hỏi: “A. . . Ứng cử viên đều là trình độ này sao?”

Lận Gia Hòa cũng cào trán: “. . . Ta cũng không biết. . .”

Chỉ là nàng rất nhanh phản ứng lại, nhỏ giọng tiến đến bên tai Tang Tri Tửu, vui cười hớn hở nói: “Ngươi lúc mới vào nghề cũng đều không đến nỗi diễn thành như vậy, nếu như ba ứng cử viên đều là trình độ này, vậy chúng ta lần này không phải sẽ nắm chắc hơn sao?”

Tang Tri Tửu mím mím môi: “Không thể, chọn diễn viên đoàn đội là Lương Song đang phụ trách.”

Nàng liếc nhìn Chiêm Nguyệt Nhu: “Khả năng là quá lo lắng? Nên không có phát huy được tốt?”
Lận Gia Hòa cũng không để ý: “Không cần quan tâm đâu.”

Nói là nói như vậy, nàng vẫn là kiêng kỵ đưa tay giúp Tang Tri Tửu bóp vai: “Chúng ta làm tốt chính mình là được, Tửu Tửu, ngươi có cảnh tượng hoành tráng nào mà chưa từng thấy, không cần cảm thấy căng thẳng!”

Tang Tri Tửu hít sâu một hơi.

Biểu hiện của Chiêm Nguyệt Nhu, làm cho tiềm thức của nàng có thêm một loại ý nghĩ—— là chính mình cũng sẽ không kém hơn như vậy, cả người liền thả lỏng hơn nhiều.

Nàng kiên định đối với Lận Gia Hòa nói: “Yên tâm đi, sẽ không!”

Khi các nàng nói chuyện, thì Chiêm Nguyệt Nhu cũng kết thúc màn biểu diễn vụng về của mình.

Bên ban giám khảo, Lương Song cùng Phàn Vụ thậm chí tìm không ra một câu nói có thể dùng để nhận xét, chỉ có Phàn Chính Chí làm sinh động bầu không khí, đứng ra nói một câu: “Khụ, biểu, biểu diễn xong rồi sao? Được, được, cái kia mời Chiêm tiểu thư về lại phòng chờ, nghỉ ngơi một chút tiện thể chờ tin tức chúng ta sẽ phát sau.”
Chiêm Nguyệt Nhu cũng biết mình vừa nãy biểu hiện không được, nên đem mặt rưng rưng nhăn thành một đống nhưng đều không có ngột ngạt ra lệ ý, đỏ mặt ảo não rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.