Mang Tang Tử

Chương 20



Ngồi trên ghế salon ở phòng khách, Lục Bất Phá thong thả nhấm nháp món ca-cao thơm ngon. Charlie King, Biệt Lâm, La Bác, Thẩm Dương, Gollum cùng Hiên Viên Chiến thì ngồi vây chung quanh hắn. Có lẽ do phải đón tiếp Hàn Cát nhân, nên Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện cùng các vị quan lớn không thấy tới. Lục Bất Phá nhìn bên này, lại nhìn nhìn bên kia, tâm trạng mọi người tựa hồ thực sự rất nặng nề a.

Đặt ly ca-cao xuống, duỗi lại cái thắt lưng, vô cùng thích thú mà nói: “Ta có một tin tốt muốn tuyên bố.”

“Là tin gì?” Mọi người đều đầy hưng trí.

“Hắc hắc, ” Lục Bất Phá cười nói, “Ta không cần học lái phi hành khí nữa.”

“Tiểu Phá! Ngươi học được rồi sao?” Ngoài Hiên Viên Chiến ra, tất cả mọi người đều muốn chúc mừng. Chỉ thấy Lục Bất Phá trái phải lắc đầu thật mạnh: “Không có. Ta từ bỏ rồi.”

“Tiểu Phá?” Charlie King kinh hô, nhìn về phía Hiên Viên Chiến.

“Charlie King, đừng nhìn hắn, nhìn ta nà.” Lục Bất Phá chỉa chỉa chính mình, “Đúng vậy ta không học nữa. Ha ha ha, cuối cùng ta cũng không cần bị gia khỏa này tức giận nữa rồi.”

“Tiểu Phá.” Charlie King nghiêm túc nói, “Tại sao không học tiếp? Không học lái phi hành khí, sau này muốn đi đâu ngươi tính làm sao?”

Lục Bất Phá bĩu môi: “Không phải ta không muốn học, là ta do ta học không được. Cho dù có học xong, lấy năng lực của ta sẽ dễ đàng bị người ta đụng rụng luôn, cho nên ta quyết định buông tha không học nữa. Ách, cả Hiên Viên Chiến và ta đều từ bỏ.”

“Ta chưa từng gặp qua người nào dốt nát giống hắn.” Hiên Viên Chiến làm cái tổng kết cuối cùng.

“Hiên Viên Chiến! Ngươi muốn cãi nhau sao!” Lục Bất Phá ghét nhất bị nghe người khác nói hắn dốt, hắn chính là một vị tổ tiên đã học thuộc tứ thư ngũ kinh nha. Hiên Viên Chiến im lặng, tránh cùng hắn tranh chấp.

Ngó thấy Hiên Viên Chiến bị khí thế của mình dọa im, Lục Bất Phá đắc ý nói: “Charlie King, ngươi yên tâm đi. Hiên Viên Chiến đã đáp ứng ta, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ là tài xế riêng của ta.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà nhìn về phía Hiên Viên Chiến, đối phương chỉ dùng sự yên lặng đáp lại.

“A, không cần học nữa, ta thấy rất thoải mái a.” Lục Bất Phá rung đùi đắc ý nói, “Bốn tháng nay, ta đều đi sớm về trễ, ngay cả thời gian để cùng mọi người nói chuyện phiếm cũng không có, được rồi, sau này ta sẽ học cái gì ta thích. Biệt Lâm có gì thắc mắc cũng có thể hỏi ta, ta còn rất nhiều thời gian nha.”

“Được!” Biệt Lâm không khách khí đáp ứng.

Charlie King nở nụ cười: “Nếu Hiên Viên thượng tá đã đồng ý làm người lái phi hành khí cho ngươi, vậy đều tùy Tiểu Phá đi, chúng ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, kỳ thật ngươi học lâu như vậy, ta cũng rất lo lắng sau này một mình ngươi lái phi hành khí sẽ xảy ra nguy hiểm.”

“Charlie King là tốt nhất a.” Lục Bất Phá bổ nhào vào lòng Charlie King mụ mụ, đột nhiên rất tưởng niệm mẹ ruột của mình. Charlie King ôm hắn, vẻ mặt hiện ra vẻ từ ái.

Từ trong lòng Charlie King rời ra, Lục Bất Phá hỏi: “Được rồi, mọi người nói cho ta rõ, tại sao khi Hàn Cát nhân đến tất cả đều có vẻ buồn bực như vậy? Ta hỏi Hiên Viên Chiến, hắn bảo ta tự xem tài liệu, nhưng cũng không thấy được nguyên nhân là sao, hoàn toàn không hiểu được. Ta thấy bọn họ chỉ tương đối giống ET trắng mà thôi.”

“Tiểu Phá, ET là cái gì?” Biệt Lâm lập tức hỏi.

“Ân… ET, vấn đề này tương đối khó giải thích. Trước đây trên địa cầu có một bộ phim, mà nhân vật chính chính là người ngoài hành tinh. Bộ dạng có chút giống Hàn Cát nhân, bất quá cái đầu nhỏ hơn. Sau đó mọi người đều dùng từ ET để chỉ những người ngoài hành tinh kỳ quái.” Lục Bất Phá giải thích xong, còn lấy giấy bút ra vẽ, rất nhanh sau đó đưa cho mọi người chung quanh xem.

La Bác sợ hãi than: “Quả nhiên rất giống Hàn Cát nhân, bất quá mặt Hàn Cát nhân không có nhăn như thế, mắt cũng không có to như vậy.”

“Đúng vậy, Hàn Cát nhân so với ET đẹp hơn một chút. Bất quá cả hai đều có cái đầu trụi lũi, cho nên khi nhìn đến ảnh chụp Hàn Cát nhân ta liền liên tưởng đến ET.”

Xem bức hình ET xong, Biệt Lâm lập tức đem kẹp vào giữa tập “Mang Tang Tử trích lời”, rồi hắn mới nói: “Tiểu Phá, chúng ta rầu rĩ như thế bởi vì Hàn Cát tinh chính là hành tinh có nền văn minh phát triển nhất trong cả năm tinh hệ. Là chủng tộc dựa vào tinh thần lực để chiến đấu, mà bọn họ lại sáng tạo ra nhiều loại văn hóa hơn gấp nhiều lần chúng ta. Kỳ thật, so với cả bốn tinh cầu kia, chúng ta có nền văn minh cằn cỗi nhất, mà lại không còn nền văn hóa của chính mình, vì thế không biết bao lần đã bị cười nhạo. Nếu không phải dựa vào sức mạnh cường đại để chiến thắng bọn họ, căn bản chúng ta không thể sống yên ổn tại Mang Tà tinh, thậm chí cùng chư tinh hệ sống hòa bình. Tuy bọn họ đã thừa nhận chúng ta là một thành viên của liên minh, nhưng vẫn khinh thường.”

“Nga, ta hiểu rồi.” Lục Bất Phá gật gật đầu, “Có phải Hàn Cát nhân đến đây khoe khoang nền văn minh của bọn họ, làm nổi bật sự nghèo túng của mọi người?”

Biệt Lâm chán nản nói: “Cũng có thể nói như thế. Tuy rằng bọn họ không cố ý, nhưng mỗi lần Hàn Cát nhân đến đều làm cho chúng ta rất không thoải mái.”

Thì ra là như vậy. Trong đầu Lục Bất Phá vang lên lời mẹ dạy bảo: nếu ngươi xuyên qua, nhất định phải cuối đầu thấp xuống, nếu không sẽ đưa tới họa sát thân.

Vò vò đầu tóc dài không được cắt, Lục Bất Phá thở dài: “Ai, kỳ thật ta rất muốn giúp các ngươi, nhưng mà ta bất lực.”

Biệt Lâm lập tức mở ra “trích lời” ghi nhớ câu này, không cần hắn hỏi, Lục Bất Phá liền giải thích: ” ‘bất lực’ có nghĩa là không có năng lực giải quyết một sự kiện, một vấn đề nào đó.”

“Tại sao?” Thẩm Dương hỏi.

Lục Bất Phá giơ chân lên bắt chéo: “Vậy phải hỏi Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện rồi, chừng nào mới cho ta lộ diện a. Ta bây giờ còn không được gặp người khác.”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta xem hắn, đúng vậy, vào thời điểm nào mới cho Tiểu Phá xuất hiện?

“Còn ngày hội gì đó mà ngươi mới vừa nói đâu?” Người nãy giờ vẫn im lặng, Hiên Viên Chiến đột nhiên ra tiếng, khiến cho mọi người chú ý. Lục Bất Phá bĩu môi, gia khỏa này sao nhớ dai vậy? Biệt Lâm lập tức mở ra “trích lời”, hỏi: “Ngày hội là cái gì?”

“Ngày hội ở địa cầu, những ngày lễ mà chúng ta từng có.” Hiên Viên Chiến trả lời. Trừ bỏ Gollum ra, ánh mắt những người khác đều sáng rực lên.

“Ta đêm nay muốn ăn thịt luộc.”

“Không thành vấn đề.”

“Hiên Viên Chiến làm.”

“Có thể.”

“Phải chiên lên.”

“… Ta không biết làm.”

Lục Bất Phá nở nụ cười tà ác: “Ta dạy cho ngươi.”

“… Được.”

“Yeah!”

Thịt chiên thịt chiên, hắn thèm muốn chết rồi!

Tiếp theo, dưới những con mắt “nhìn chằm chằm”, Lục Bất Phá chậm rãi kể từng ngày lễ ở trái đất, Biệt Lâm ghi đến độ tay sắp rút gân, chịu trách nhiệm quay phim chụp hình là La Bác cùng Thẩm Dương cũng không dám chớp mắt một cái. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi Mang Tang Tử tỉnh lại nói với nhóm nghiên cứu về quá khứ của nhân loại.

Mãi cho đến khi trời tối đen, Lục Bất Phá mới nói xong, miệng khô lưỡi khô mà tiếp nhận ly ca-cao Gollum đưa tới ngửa đầu uống ừng ực. Bất quá uống xong, hắn không có chỉ đạo Hiên Viên Chiến làm thịt chiên, mà lấy lý do mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi, chờ hắn dậy ăn cơm sau.

Những người khác cũng không có tâm tư ăn cơm, Biệt Lâm muốn đi sửa sang lại những tư liệu quý giá hôm nay nghe được, La Bác cùng Thẩm Dương đương nhiên cũng phải đi theo, Charlie King thì viết báo cáo trình báo Ủy ban. Gollum đi chuẩn bị cơm cho mọi người, Hiên Viên Chiến rửa vài trái Rahsa ── đó là một loại trái cây có màu vàng, to cỡ bàn tay, có nhiều nước mà Lục Bất Phá thích ăn nhất đưa đến phòng cho hắn.

Tiến vào phòng ngủ, thì thấy Lục Bất Phá trùm mền kín mít nằm trên giường. Đứng trước cửa một lát, Hiên Viên Chiến buông chén đĩa, nhẹ nhàng đóng cửa lại đi đến bên giường. Người trên giường nghe được có người vào, ở trong chăn trở mình một cái, tựa hồ không muốn cùng đối phương nói chuyện. Hiên Viên Chiến khoanh tay nhìn một hồi, rồi khom người xốc chăn lên.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Người trốn trong chăn ánh mắt đỏ bừng, rõ ràng đang khóc. Kéo chăn qua, hắn đem mình cuộn tròn tiếp.

Hiên Viên Chiến ngồi xuống, lại xốc chăn lên, rồi giữ lại, khiến người nào đó muốn kéo lại cũng không được.

“Ngươi làm cái gì đó? Trả mền cho ta.” Lục Bất Phá ngồi dậy khóc, Hiên Viên Chiến hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi Lục Bất Phá khóc càng thương tâm hơn. Co hai chân lại, đem mặt chôn giữa đầu gối, không nói lời nào. Hiên Viên Chiến cũng không nói, tùy ý Lục Bất Phá khóc. Qua thật lâu, khi tiếng khóc của Lục Bất Phá đàn trở thành những tiếng nức nở, hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hiên Viên Chiến, ” Lục Bất Phá buồn bã hỏi, “Các ngươi có một loại máy gọi là ‘Cỗ máy thời gian’ không? Có thể trở về quá khứ đó?”

“Không có.”

Hai vai Lục Bất Phá run rẩy, tiếng khóc có xu thế biến lớn hơn.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Lục Bất Phá lau nước mắt nói: “Ta muốn về nhà.” Rồi mới ngẩng đầu, “Vừa rồi cùng các ngươi nói về ngày hội, làm ta nhớ nhà, nhớ cha cùng mẹ ta…”

Hai mắt Hiên Viên Chiến tối lại.

Lục Bất Phá vừa lau nước mắt vừa nức nở nói: “Ta căn bản không phải là Mang Tang Tử gì hết á. Ta trước kia không phải già như vậy… Ta không lái xe đi học… Bạn bè của ta cười nhạo ta dốt nát… Có một ngày, là sinh nhật một người bạn ta, thách xem ta có thể một mình lái xe từ nhà đến chỗ bữa tiệc không… Kết quả…”

Lục Bất Phá hối hận mà khóc thành tiếng: “Kết quả, ta đâm thẳng vào một chiếc xe đối diện. Chờ ta tỉnh lại, ta đã, thành cái gì ‘Mang Tang Tử’ rồi… Ta căn bản không phải, ta là Lục Bất Phá, năm nay 15 tuổi. Ta muốn về nhà, ta nhớ cha và mẹ… Ta thích nhất lễ mừng năm mới, vừa đến tết, mẹ sẽ làm cho ta, rất nhiều đồ ăn ngon mà bình thường nàng rất lười làm… Sẽ cho ta nghỉ, để ta tự do chơi… Sẽ mang ta, quay về đại lục gặp bà ngoại và dì cả…”

“Ta còn thích, cả, cả lễ tình nhân… Lễ tình nhân, sẽ thu được, rất nhiều chocolate, ta có thể mang về nhà, khoe với mẹ… Còn thích tiết đoan ngọ… Mẹ, sẽ đích thân gói bánh chưng cho ta ăn, so với siêu thị bán, ăn ngon..hơn… Ta không thích… Ngày Quốc tế phụ nữ, ngày Quốc tế phụ nữ mẹ bắt ta bồi nàng đi dạo phố… Ta, nhớ, ngày lễ của mẹ… Ngày lễ của cha… Ngày quốc tế thiếu nhi…”

Nói tới đây, Lục Bất Phá đã khóc không thành tiếng. Nếu hắn biết có một ngày hắn sẽ đi xa cha mẹ, cả cơ hội gặp lại cũng không có, hắn tuyệt đối sẽ không sẽ oán giận mẹ ngược đãi hắn, oán hận trong mắt cha chỉ có mỗi mẹ. Mẹ bắt hắn học cái gì, hắn sẽ học cái đó; cha muốn cùng mẹ ân ái như thế nào, thì cùng mẹ ân ái như thế đó, hắn tuyệt đối sẽ không kháng nghị; mỗi lần mẹ nấu món gì hắn sẽ ăn sạch, tuyệt đối bỏ mứa một hột; cha cho hắn tiền tiêu vặt hắn muốn toàn bộ tiêu hết, tuyệt đối không gom lại để dành.

Hiên Viên Chiến đứng dậy đi vào buồng vệ sinh cầm khăn lông ướt, nhét vào trong tay Lục Bất Phá, rồi hỏi: ” ‘Cỗ máy thời gian’ có nguyên lý cấu tạo như thế nào?”

Tiếng khóc ngừng lại, Lục Bất Phá kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, dưới ánh đèn, hắn thấy biểu tình Hiên Viên Chiến thực sự rất chân thành, rất chân thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.