Mang Tang Tử

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Biệt Lâm, ngươi đừng đem những gì ta nói đều ghi lại có được không?”

“A a a, các ngươi có thể làm bộ như không nghe thấy có được hay không vậy?”

“Ta không muốn sống nữa, cho ta một khối đậu hủ đi ── “.

“Đậu hủ là cái gì?”

“A a a a ── “

Từ Tiểu Phá nhi biến thành tổ tông còn chưa tới một vòng, Lục Bất Phá có cảm giác sống một ngày ở đây dài bằng một năm trường. Nếu không phải người “bảo hộ” của hắn đông đảo như vậy, hắn tuyệt đối đã chết không dưới năm trăm lần, lại xuyên qua thêm lần nữa. Lục Bất Phá như tử cẩu nằm úp sấp* trên ghế salon vừa cứng vừa rộng, hắn hữu khí vô lực mà nói: “Charlie King, ngươi không trở về nhà sao? Con gái của ngươi nhất định nhớ ngươi, lão công ngươi cũng nhất định rất nhớ ngươi, ngươi mau trở về nhà xem bọn họ đi”. Có thể bớt người nào hay người đó a.

“Lão công?”

“Lão công chính là trượng phu”. (núp trong một góc khuất, Biệt Lâm nhanh chóng ghi chép lại thông tin này)

“Đừng lo, ta đã nói cho hắn biết ta có một nhiệm vụ thực sự trọng yếu”.

Thấy bộ dạng thoải mái của Charlie King, Lục Bất Phá liền tò mò: “Chỉ như vậy là được rồi sao? Hắn không hỏi ngươi đang làm cái gì? Cũng không muốn ngươi về nhà?”

Đối với thắc mắc của Mang Tang Tử, Charlie King cũng cảm thấy kỳ quái, trả lời: “Không phải ta đã nói cho hắn biết ta đang làm nhiệm vụ bí mật rồi sao, đương nhiên hắn sẽ không hỏi, sau khi hoàn thành ta sẽ về nhà”.

Lục Bất Phá không thể lý giải hỏi tiếp: “Nếu suốt một năm ngươi không trở về nhà, hắn cũng không có ý kiến sao?”

Charlie King vẻ mặt mờ mịt: “Tại sao phải có ý kiến? Đây là công tác của ta mà, là chuyện mà liên bang cần ta làm”. Thấy Mang Tang Tử vẫn có vẻ không hiểu, nàng giải thích thêm một chút: “Chúng ta đều vì liên bang của mình mà làm việc. Thượng cấp cần chúng ta làm cái gì, chúng ta đều làm cái đó, đây là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mỗi một Mang Tà nhân. Chính vì như vậy, chúng ta mới có thể ở đất khách quê người sinh tồn được, mới có thể không bị người của những tinh hệ khác thôn tính tiêu diệt”.

Trên gương mặt Charlie King đều tràn đầy vinh quang cùng sứ mệnh, Lục Bất Phá nảy lên một loại cảm giác phức tạp. Hắn không thể lý giải, nhưng hắn có chút cảm động. Bọn họ là thật tâm, vô tư vì quốc gia của mình phục vụ. Trong lòng Lục Bất Phá dâng lên một trận cảm động, so sánh với Mang Tà nhân, hắn quả thật có chút tùy hứng. Nhưng mà đồ ăn nơi đây quả thật rất dở, ghế sofa, giường, ghế dựa thì cứng ngắc, tất cả mọi người đều rất cao… Hắn vẫn muốn về nhà.

Sau một hồi thiên nhân giao chiến, Lục Bất Phá dời mắt đến trên người Thẩm Dương, còn chưa kịp há mồm, hắn chợt nghe đối phương nói: “Có thể được Ủy ban tín nhiệm giao cho trọng trách và được chiếu cố Tiểu Phá chính là vinh hạnh của ta. Chờ sau khi phụ mẫu ta biết, bọn họ cũng sẽ cảm thấy tự hào về ta, cho dù vĩnh viễn cũng không thể về nhà, bọn họ tuy rằng sẽ nhớ ta, nhưng vẫn sẽ ủng hộ ta”

Lục Bất Phá nột nột nói: “Ta chỉ muốn hỏi tại sao Biệt Lâm luôn đem lời nói của ta ghi chép lại, nhất là thành ngữ”

Biệt Lâm đột nhiên không biết từ nơi nào nhảy ra, trên tay là quyển tập dày với tựa đề “trích những câu nói của Mang Tang Tử”, trên cổ đeo một cái máy ảnh, biểu hiện quỷ dị trên mặt làm cho người ta nổi cả da gà da vịt. Lục Bất Phá chà chà cánh tay, thầm nghĩ: Biệt Lâm sao càng ngày càng giống Sadaharu. [chính là Inui Sadaharu trong manga ‘Prince of Tennis’]*

Biệt Lâm ngồi thẳng, trang trọng mà nâng bản ‘trích những câu nói của Mang Tang Tử’, nghiêm túc nói: “Mang Tang Tử tiên sinh”. Nhìn bộ dạng này, Lục Bất Phá không dám bắt ‘lỗi trong lời nói’ của hắn.

“Nhân loại sau khi rời khỏi Thái dương hệ đã phiêu bạc suốt một khoảng thời gian thật dài mới phát hiện ra tinh cầu có thể sinh tồn được, đó chính là Mang Tà tinh này. Sau khi trải qua 300 năm nhân loại mới có thể thành lập được Mang Tà liên bang, mới chân chính trở thành Mang Tà nhân. Trong quá trình lâu dài này, chúng ta đã sáng tạo ra nền văn minh tiên tiến hơn khi xưa rất nhiều lần, nhưng đổi lại đã đánh mất nền văn minh thế hệ trước, chính là nền văn hóa truyền từ đời này sang đời khác”.

“Chính là thành ngữ?” Lục Bất Phá thực sự choáng váng, không biết coi như không biết thôi.

“Không!” Biệt Lâm lúc này có ánh mắt thật giống với Sadaharu Inui, Lục Bất Phá vội vàng ngồi xuống “Không chỉ có thành ngữ bị mất đi, mà còn là tất cả những gì mà tổ tiên lưu truyền lại, nền văn hóa rực rỡ từ thời xa xưa. Chúng ta không những không hiểu cái gì là thành ngữ, ngay cả văn hóa cơ bản nhất cũng đã không còn”.

Lục Bất Phá mặt nhăn mày nhó, chun cái mũi nói: “Ta cảm thấy các ngươi rất tiên tiến a. Tại sao nhất định phải học những thứ thuộc về văn hóa cổ xưa. Dù sao một cái là Địa Cầu một cái là Mang Tà Tinh, cho dù các ngươi học xong cũng không dùng được vào việc gì. Hơn nữa ta cảm thấy rằng các ngươi như bây giờ rất tốt, còn văn minh hơn thế giới khoa học viễn tưởng phim ảnh nhiều”.

“Tiểu Phá, ngươi không hiểu”. Charlie King mở miệng, trầm trọng nói: “Không có văn hóa, chúng ta giống như cây đại thụ mất đi gốc rễ. Cho dù cây có cao đến đâu, mà không có rễ, cũng chỉ có thể lơ lửng trên không trung, không thể cắm rễ xuống mặt đất được. Trong nhóm người đào vong, vốn có rất nhiều nhà văn, nghệ thuật gia cùng với triết học gia, nhưng bọn họ không chịu nổi thời gian phiêu bạc trường kì, cũng như tác phong thiết huyết của những quân nhân cầm đầu, chủ yếu bọn họ cho rằng những quân nhân đó không có khả năng vì bọn họ mà tìm được nơi thích hợp để sinh sống. Nên bọn họ đã phát động chính biến, sau khi giết rất nhiều người, đoạt một phi thuyền loại nhỏ liền rời đi theo một tuyến đường mà họ cho rằng an toàn tìm nơi có thể sông, kết quả đi khỏi không bao lâu, phi thuyền đã xảy ra trục trặc mà nổ tung”.

“Sau khi sự kiện đó xảy ra, nhóm quân nhân đã giết tất cả những văn nhân còn lại trên mẫu hạm, để phòng ngừa lại có người phát động bạo loạn, bọn họ cũng thiêu hủy toàn bộ tư liệu của các văn nhân này, sau lần đó, Mang Tà nhân đã trở thành một chi nhánh của người địa cầu, mất đi toàn bộ nền văn mình cổ xưa nhất”.

Biệt Lâm nói tiếp: “Sau đó, nhân loại tìm được Mang Tà tinh. Nhưng hoàn cảnh nơi này phi thường khắc nghiệt, cằn cỗi, để có thể sinh tồn tại nơi đây và trở nên trung lập không phụ thuộc vào các hành tinh khác, chúng ta đã kế thừa tác phong của quân nhân, hơn 300 năm qua, chúng ta đã hoàn toàn đánh mất đi nền văn minh cổ xưa nhất mà lẽ ra phải được kế thừa. Sở dĩ trở lại địa cầu một lần nữa, là vì muốn tìm ra nền văn hóa đã mất, rồi chúng ta đã tìm được ngài, Mang Tang Tử tiên sinh”.

Lục Bất Phá nghe mà đầu choáng mắt hoa lên, không rõ hỏi: “Đã mất rồi thì thôi, còn tìm về để làm gì? Các ngươi không sợ tìm về lại có người phát động bạo loạn sao? Trên sách đều nói, khó dây vào nhất chính là người làm văn hóa. Giống như Tần Thủy Hoàng, tại sao bị mắng thảm như vậy, tất cả đều do hắn ‘đốt sách chôn người tài’, chọc người làm công tác văn hóa”.

Lục Bất Phá nhẹ nhàng vả cái miệng của mình, sao lại quên chứ! Không thèm nhìn những ánh mắt sáng ngời hữu thần trước mặt, hắn mím chặt môi, từ giờ trở đi, cái miệng của hắn chỉ có một công năng: đóng chặt.

Đợi nửa ngày, thấy Mang Tang Tử tiên sinh có vẻ không muốn mở miệng, Biệt Lâm tiếc nuối đóng “trích lời Mang Tang Tử” lại, tiếp tục giải thích: “Mang Tà nhân đã hình thành hệ thống xã hội ổn định, cũng tăng mạnh ý thức trách nhiệm của mỗi người, cho nên chúng ta cũng nên tìm về nền văn hóa của tổ tiên”.

Không hiểu, Lục Bất Phá vẫn lắc đầu. Cho dù địa cầu không bị hủy diệt, thì cũng có những nền văn hóa thời xa xưa bị mất đi. Trung Quốc năm nghìn năm lịch sử, lưu đến bây giờ được bao nhiêu chứ? Nền văn hóa cũ mất đi, cái mới cũng sẽ tùy theo hoàn cảnh mà sinh ra, biết thì đã sao, chẳng lẽ bảo bọn họ bỏ bản thông tin quang điện vốn đang được sử dụng để chuyển qua dùng bút lông sao? Không thể nào, còn không phải chỉ trưng bày ở viện bảo tàng. Bất quá Lục Bất Phá chỉ dám lắc đầu không dám há mồm, sợ chính mình lại “nói sai”. Đều do mẹ, mỗi ngày lấy cổ văn độc hại hắn, làm cho hắn quản không được đầu óc của chính mình.

Đối mặt với Lục Bất Phá vẫn không rõ vấn đề, trên mặt Biệt Lâm và Charlie King đều hiện lên vẻ ngượng ngùng, trong đầu của người họ Lục nào đó xuất hiện vô số dấu chấm hỏi: có cái gì mà xấu hổ chứ, hắn là mỹ thực gia nhưng hắn còn chưa tự thân lăn xuống bếp nấu cơm mà. 

Biệt Lâm ‘khụ’ hai tiếng che dấu tâm trạng, lên tiếng làm cái tổng kết cuối cùng: “Tóm lại, ta muốn sưu tập lại những lời nói cực trọng yếu của Tiểu Phá, như vậy chúng ta mới có hiểu nhiều một chút về nền văn hóa cổ”.

Nga, Lục Bất Phá gật gật đầu, thận trọng ngậm chặt miệng, nghĩ thầm: đến cả não mà bọn họ còn có thể thay được, vậy làm cho hắn cái khóa kéo ở miệng chắc là không khó đâu ha.

*********

CHÚ THÍCH

– Tử cẩu nằm úp sấp: chính là nằm thía này đây:

chapter content

Đây là hình thật việc thật:

chapter content

–  Sadaharu Inui

chapter content

chapter content

Là bộ não của đội Seigaku với khả năng phân tích năng lực của đối thủ (data tennis). Và cũng là người giúp đỡ huấn luyện viên trong việc điều khiển các bài tập, lịch tập. Cậu thường thúc đẩy việc tập luyện của các thành viên lên đỉnh điểm bằng các loại nước uống “made in Inui” ^^”. Tính cách cũng khá gần gũi và hòa đồng. Các bạn vào đây để biết thêm chi tiết:

Mình nghĩ cái loại quỷ dị khí mà Biệt Lâm phát ra là như vầy nà:

chapter content


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.